Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 103: Ngủ chung (hạ)




“Ring ring ring” đột nhiên đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường vang lên.

Đó là do Dạ Thiên Ưng đã đặt đồng hồ báo thức từ trước, đã 8 giờ sáng rồi. Dạ Thiên Ưng vừa định tắt chuông báo thức lại bị Ngô Hiểu Dao tới trước một bước ….

Đang đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của giấc mộng cô nghe được âm thanh đồng hồ báo thức, lim dim với tay sờ tới sờ lui, nhưng tìm thế nào cũng không thấy chốt đồng hồ báo thức ở đâu …

“Cạch “một tiếng, Ngô Hiểu Linh đã vung tay nhỏ bé lên, lúc này đồng hồ báo thức đã bị ném ra xa mấy chục mét, rơi xuống đất bể nát, hoàn toàn không kêu được nữa.

A………A……….

Nhìn thấy như vậy, cơ miệng Hạ Thiên Ưng co quắp.

Nói thật, cô gái này có phần giống xã hội đen, Dạ Thiên Ưng đối xử với kẻ phản bội hay kẻ địch cũng như cô gái này đối xử với cái đồng hồ, giết người diệt khẩu! không cho một con đường sống.

Không ngờ, không ngờ, cô nhóc này trong xương lại lợi hại đến thế, thật sư…..

Thật là đáng yêu!!!

“Mẹ …… “đột nhiên, Ngô Hiểu Dao giãy giụa cơ thể như nằm mơ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Tôi sẽ ngủ thêm một lát" cả người nằm trên người của Dạ Thiên Ưng lần nữa.

Cô không ý thức được mình gối đầu trên người hắn, mơ hồ cảm thấy mình như đụng vào cái gì đấy chứ ???

Tay nhỏ bé, mềm mại đưa ra ngoài, không ngừng vuốt ve cái vật “kỳ lạ” đó

Dạ Thiên Ưng bên cạnh nhẹ cau mày, dùng tốc độ không nhanh không chậm nói: “nhóc con vuốt ve “bảo bối” của tôi nhẹ một chút” . Bởi vì giờ khắc này, Ngô Hiểu Dao vân vê dục vọng của hắn, hơn nữa lại dùng lực thật mạnh…….

Dạ Thiên Ưng nói xong những lời này, cả người Ngô Hiểu dao lập tức tỉnh táo trở lại

Nhanh chóng mở hai mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt Dạ Thiên Ưng xinh đẹp như yêu nghiệt……….

Cả người ngây ngẩn, đôi mắt thật to của cô chớp chớp, nhanh chóng vươn tay nâng mặt của Dạ Thiên Ưng lên, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Bồ Đào, sao anh biến thành trứng thối rồi hả?”

Ai là Tiểu Bồ Đào???

Lúc này đến lượt Dạ Thiên Ưng trợn tròn mắt, chân mày giật giật ba cái, ánh mắt hắn hơi chút chuyển động, hơi có mấy phần tức giận, hỏi:“Tiểu Bồ Đào? Là ai?”.

“Ách……………..” sắc mặt của Ngô Hiểu Dao đột nhiên trở nên trắng bạch, lúc trắng lúc xanh………

Thì ra không phải Tiểu Bồ Đào biến thành Dạ Thiên Ưng, mà là bản thân của hắn đang ở bên cạnh mình?

Ngô Hiểu Dao cắn chặt môi dưới, nhanh chóng thu hồi tay đang nâng mặt hắn lên, chân mày nhíu lại thành đường: "Làm sao anh biết nhà tôi? Tôi sẽ không từ chức, anh sẽ không thật đuổi cùng giết tận đến nhà của tôi chứ?”

Nhà của cô???

A, thật là bất ngờ quá rồi, cô nhóc này từ khi nào đã trở nên bá đạo như thế rồi hả? “nhóc con” cười gian, ánh mắt hắn nhìn xuống bốn phía, “Cô nhìn xem cho rõ ràng, nơi này, là nhà cô sao?”

Nghe được lời nói này, Ngô Hiểu Dao lập tức mở to con ngươi, cô kinh ngạc nhìn quanh bốn phía. . . . . .

Ách. . . . . .

Đây là nơi nào? Vì sao cô lại ngủ bên cạnh Dạ Thiên Ưng? Mà tay của cô còn đang nắm cái gì vậy ? ? ?

Cô nghi hoặc hí mắt…………..lặng lẽ di chuyển ánh mắt đến thân dưới của Dạ Thiên Ưng, cô chăm chú nhìn …………..tỉnh cả ngủ.

Trời ơi, cô………thế nhưng ………đang nắm……….hắn.

Ngô Hiểu Dao lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên cô đụng phải cái vật này của đàn ông, cô nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. . . . . .

Ôi trời ơi, ai có thể xuất hiện cho cô một gậy, trực tiếp đánh chết cô đi thôi!