Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 113: Tại sao đánh càn quấy




"Thánh Quân, vì sao cậu thích theo dõi tôi như vậy, về sau tôi tiến cử cậu làm vệ sĩ riêng cho tôi được không?"

Đúng mỗi lần muốn đùa giỡn hắn một chút, kết quả Lăng Thánh Quân bị đem ra đùa giỡn, gương mặt không cam lòng. . . . . .

Hai người trước sau đi vào bên trong công ty, trước khi đi vào vẻ mặt Dạ Thiên Ưng khi trêu đùa Ngô Hiểu Dao đã thay đổi, với phong thái thành thục, chững chạc phong độ làm mê hoặc hàng ngàn vạn con người bên trong công ty đang tiến vào.

Nói đến, xã hội này người nào không là một con người ‘ hai mặt ’? Ở cùng người này thì bày ra một bộ dạng này, ở cùng người kia ở bày ra một bộ dạng kia.

Hắn đối với người nào sẽ bày ra dáng vẻ nào, có thể nhìn ra được, vị trí của một người nào đó ở trong lòng hắn.

Các cô gái phục vụ của tòa cao ốc, thấy Dạ Thiên Ưng cùng lăng Thánh Quân tiến vào, quả thật sự mắt như ánh sáng lóe lên.

Mặc dù đã làm việc cùng bọn họ trong hai năm nay, nhưng những người đàn ông đẹp trai, bất kỳ người nào nhìn cũng sẽ không cảm thấy ngán a.

"Chủ tịch Dạ, giám đốc Lăng."

"Chủ tịch Dạ, Lăng Thánh Quân."

Mọi người lúc đi ngang qua hai người này một mực cung kính chào hỏi, vậy mà Dạ Thiên Ưng mắt lại nhìn phía trước, trong con mắt không có vật gì khác, lúc này mới có thể thể hiện ra hắn tài giỏi siêu phàm cỡ nào không phải sao?

Đi tới cửa thang máy lầu một, Dạ Thiên Ưng vươn tay kéo cần cà vạt ở cổ: "Thánh Quân, cậu còn đi theo tôi?"

"Ách." Lăng Thánh Quân dường như đã hiểu được ý tứ của hắn, chân mày rậm kia có một chút dao động hời hợt, nhưng cũng âm thầm bày ra một dáng vẻ trêu chọc: "Thật đúng là hẹp hòi, vốn định cùng với anh quang minh chính đại đi trêu chọc cô gái nghỏ kia, không ngờ. . . . . ." Nói oán trách được nửa câu, hắn xoay người đi tới thang máy bình thường dành cho nhân viên ở phía đối diện.

Đứng ở cửa thang máy chuyên dụng cao cấp Dạ Thiên Ưng nhẹ nheo cặp mắt, dường như từ trên người Lăng Thánh Quân đã mơ hồ nhận ra cái gì đó, chỉ là cố làm mà không rõ.

‘ Ding dong ’ thang máy cao cấp đi xuống lầu một đã tới, cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, thái độ Dạ Thiên Ưng lập tức trở nên tà mị cùng lưu manh.

Vì nguyên nhân gì, cô gái đang ở bên trong thang máy kia không phải ai khác chính là người vừa mới tách ra không quá mấy phút Ngô Hiểu Dao! 14967626

"Thế nào? Không có bị giám đốc mắng chửi?" Vừa tiến vào thang máy, thân thể cao lớn của Dạ Thiên Ưng dựa vào lên cánh tay sắt ở bên trong thang máy, thấy thế nào, thế nào người này trăm phần trăm giống như tên đại lưu manh.

Điều khiển thang máy Ngô Hiểu Dao nhấn lầu 41 cửa thang máy đóng lại, đưa lưng về phía hắn gật đầu một cái.

Thật đáng ghét, vừa mới tách ra 10 phút mà thôi, liền lại gặp mặt, thang máy nhiều như vậy, hắn làm gì phải là bên này? ?

Ngô Hiểu Dao a, Ngô Hiểu Dao, cô gái ngốc này không biết, thang máy nơi mà cô đang đi đang là thang máy đặc biệt của Dạ Thiên Ưng, tại sao hắn phải ngồi khác thang máy? Nằm mơ đi!

Thang máy mau lên tới lầu 41 đi, nhanh lên đi đi!

Trong lòng im lặng cầu khẩn, hi vọng vui vẻ cùng Dạ Thiên Ưng tách ra, hiện nay hai người đang lâm vào căng thẳng, Ngô Hiểu Dao không dám nói lời nào, chủ yếu sợ mình vừa mở miệng ra sẽ bị hắn trêu đùa!

Thang máy đáng chết, đã tới một thế kỷ mà vẫn còn chưa tới lầu 41 đây?

Đúng lúc cô oán trách, cũng không có chú ý tới, sau lưng Dạ Thiên Ưng đang từ từ, từ từ đến gần cô, cuối cùng, đôi tay chống đỡ ở trên bức tường thang máy, đem lấy cô vây chặt chẽ ở trong góc chết."Bây giờ em nên làm cái gì với tôi đây?"

Thân thể run lên, không ngờ sau lưng dính sát với lồng ngực to lớn của hắn như thế, giống như tim đập của hắn thanh cùng với cô tiếng tim đập sắp hòa làm một thể. Từng trận nóng bỏng hơi thở, cũng hơi lay động cô Ti Ti mái tóc.

Tâm tình rối loạn dần dần thay đổi, xem ra cô lần này lại bị Dạ Thiên Ưng dây dưa. . . . . .

Cô không dám quay đầu lại, cứ như cũ đưa lưng về phía Dạ Thiên Ưng, hơi khẩn trương đáp lại: "Tôi. . . . . . Tôi lại không bảo anh giúp tôi, là anh tự nguyện! Hơn nữa nếu không phải là bởi vì anh, tôi đã có thể trễ?"

Bất kể khi nào cô gái này đều nhanh mồm nhanh miệng như thế, ăn nói khéo léo a, cô ăn cái gì lớn lên đây? Miệng đầy ‘ đanh thép nha ’! Lăng Quân Thánh sao.

Mặc dù Ngô Hiểu Dao nguỵ biện dù sao Dạ Thiên Ưng cũng có chút không vui, nhưng cảm nhận được thân thể nhỏ bé ở trong ngực này khẽ phát run, hắn không hài lòng với cái gì cũng bị tách ra rồi.

Suy nghĩ giống như cười , liếc nhìn thang máy biểu hiện đã đến gần con số 41. Dạ Thiên Ưng môi từ từ dính vào bên tai cô. . . . . .

Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao rõ ràng cảm thấy tiếng hít thở hơi yếu kia, cùng với bên trong môi hắn tỏa ra nhiệt độ.

Nhắm chặt hai mắt, khẩn cầu hắn đừng làm ra cái gì chuyện gì quá phận. . . . . . Đừng. . . . . .

Vừa cười một tiếng, Dạ Thiên Ưng hơi hạ xuống eo. . . . . . Ở bên tai cô. . . . . . lập tức ‘ phù phù ’, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Cảm giác cái miệng kia của hắn trêu chọc khí nóng, thổi vào bên trong lỗ tai của mình, cả người Ngô Hiểu Dao khẽ run lên một hồi, một loại cảm giác tê liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. . . . . .

Đang lúc này. ‘ ding dong ’ một tiếng, thang máy cũng tới lầu 41.

"Ha ha ha ha." Dạ Thiên Ưng bày ra một dáng vẻ ‘ thắng lợi trở về ’, giống như một ông cụ lớn mới vừa ‘ chơi gái điếm ’ xong, nghênh ngang cất bước đi ra khỏi bên trong thang máy.

Trong chốc lát sau. . . . . .

Ngô Hiểu Dao đứng ở bên trong thang máy lúc này mới hoàn hông, đầu nhanh chóng lộ ra bên ngoài thang máy nhìn bóng lưng Dạ Thiên Ưng, rống lớn một câu: "Cái hạ lưu người này lão sắc lang! ! ! !"

Chỉ thấy, tiếng rống to này rơi xuống, con ngươi Dạ Thiên Ưng phóng to ra, nhanh chóng nghiêng đầu, nhanh chóng chạy về phía Ngô Hiểu Dao.

Trái tim căng thẳng, bàn tay nhỏ bé của Ngô Hiểu Dao run rẩy ‘ lách cách, lách cách ’ không ngừng nóng nảy nhấn nút thang máy đi xuống.

Lúc đó nguy hiểm và tai họa đang ở ngay trước mắt, Dạ Thiên Ưng đi tới cửa thang máy trong nháy mắt, cửa thang máy cũng từ từ đóng hạ xuống rồi.

"Phù. . . . . ." Bên trong thang máy Ngô Hiểu Dao dựa vào thang máy, cả người cũng mềm ra ngồi ở trên mặt đất.

Nhắc tới cô gái nhỏ kia cũng đủ hẹp hòi , hoàn toàn chính là một người không chịu thua thiệt. Tự biết mình đánh không lại Dạ Thiên Ưng, ngoài miệng không chiếm tiện nghi vẫn không được sao?

Mỗi lần đều là như thế, mỗi lần cô đều là ngoài miệng chiếm một chút kiếm món lời nhỏ như vậy, cuối cùng rơi vào thảm hại kết quả trốn chạy.

Cô hoàn toàn không muốn quá, người đứng ở bờ sông không có đạo lý nào không ướt giày, ngộ nhỡ ngày nào Dạ Thiên Ưng cho cô đè xuống, vẫn không thể cho cô sống sờ sờ mà lột da hắn à? ? ?

******************************

Giờ phút này, bị giam ở ngoài thang máy Dạ Thiên Ưng vốn là vẻ mặt tức giận từ từ bị mỉm cười che giấu: "Cái cô gái nhỏ này." Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hắn nhanh chóng bất đắc dĩ xoay người, hướng tầng 50 ‘ bò ’ đi. 10nlk.

Không thể không nói, ngày hôm nay cùng Ngô Hiểu Dao chung sống, hắn giống như tìm về tuổi thơ chưa bao giờ có hồn nhiên cũng không buồn không lo chuyện cuộc sống.

Loại cảm giác này thật rất thoải mái, rất thoải mái, nhưng. . . . . .

Thời gian buông lỏng không thể quá nhiều, bởi vì hắn nổi tiếng là ‘ người một khi tỉnh táo lại, thì có nghĩ là tương lai cũng sẽ hời hợt đi xuống như vậy ! !