Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 160: Một lần nữ gặp mặt hoàng tử u buồn




Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Lau khô nước mắt. Khinh thường khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dạ Thiên Ưng, cô tức giận quát lên: "Anh có biết bây giờ anh làm tổn thương không ít người hay không hả? ?"

Nghe lời trách mắng của Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng cười khổ . . . . .

Hắn nên làm thế nào nói rõ quan hệ của mình với người phụ nữ ấy cho cô gái nhỏ này biết đây? ! ?

Hắn làm thế nào nói cho cô gái này biết bây giờ bản thân mình đang ở hoàn cảnh nguy hiểm ra sao?

Hắn chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ, tốt nhất cái gì cũng không biết, chỉ cần vui vẻ ở cùng một chỗ với hắn là tốt rồi.

Tốt nhất trên thế giới này tất cả mọi người đều nghĩ Dạ Thiên Ưng hắn không phải không bảo vệ được người nào, như vậy đối với Ngô Hiểu Dao mới là tốt nhất, bảo vệ cô tốt nhất . . . . . .

"Bảo bối, có rất nhiều chuyện em không hiểu, bây giờ tôi không có cách nào nói rõ cho em biết hết. Nhưng là tôi thề, từ hôm nay trở đi, ngoài em ra tôi sẽ không chạm vào cô gái nào dù chỉ một chút!" Giờ phút này khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng quả thật rất chân thành, chưa bao giờ chân thành như vậy. . . . . .

Nhìn khuôn mặt chân thành của hắn, lòng của cô dao động. . . . . .

Trong tâm trí của cô không ngừng nói cho chính mình biết, Dạ Thiên Ưng là giả tạo, là giả tạo thôi! ! !

Tuyệt đối không được mắc lừa! !

Quả thực mình có rất nhiều điều không hiểu! Thật ra bản thân mình còn nhỏ, nhưng không nê lấy mình ra đùa bỡn như vậy! !

"A, tôi không hiểu." Giọng nói của Ngô Hiểu Dao chứa đầy sự lạnh lùng, cô nói xong lấy tay đẩy Dạ Thiên Ưng ra: "Chuyện trước trước đây tôi đã hiểu, xin đừng quấy rầy tôi!"

Ngô Hiểu Dao lạnh lùng ra khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng, hắn không chặn cô lại, cũng không giữ cô lại, hắn đã nói những gì nên nói, nên làm những gì hắn muốn làm. Chưa từng vì một người con gái bỏ ra nhiều thứ như thế, nhưng hiện tại. . . . . .

A, có lẽ là hắn bương tay đi!

Ngồi ở trên giường, khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ, thở dài một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. . . . . .

******

Nước mắt, tràn ngập hai má của Ngô Hiểu Dao.

Đối với lời nói của Dạ Thiên Ưng, cô động lòng , đối với đôi mắt của Dạ Thiên Ưng, cô lại động lòng . Không thể phủ nhận sự thật, bây giờ cô còn thích hắn.

Nhưng là, cô không muốn lại tổn thương. . . . . .

Cô mệt mỏi, tâm can cũng mệt mỏi. . . . . .

Ngô Hiểu Dao cúi đầu rất nhanh bước đi, trên hành lang mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

Cô không nghĩ sẽ khóc, lại càng không muốn gọi người khác đến nhìn cô khóc, chỉ là, căn bản không thể khống chế nước mắt!

Không phải tốt lắm sao? Bản thân mình không phải không bị mắc lừa sao? ? Vì cái gì phải khóc chứ? Chẳng lẽ hối hận không có mắc lừa Dạ Thiên Ưng sao. . . . . . ? ?

Ngay khi thời điểm Ngô Hiểu Dao đang hoài nghi, bỗng nhiên có chiếc áo trùm kín trên đầu cô.

Không đợi cô phản ứng lại, một đôi tay giữ cánh tay của cô lại, dẫn cô đi về phía trước. . . . . .

Ai vậy? ? Thực ra như vậy cũng tốt. . . . . .

A, cô cũng không muốn bị bạn học nhìn thấy nước mắt trên mặt mình , bây giờ có chiếc áo này trên đầu, sẽ không có ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô.

Có lẽ là lừa mình dối người đi, chí ít cô cũng có thể sảng khoái mà khóc.

Cô không biết ai trùm áo và dẫn cô đi đâu, cô cũng không có hỏi, mà là chậm chạp bị người nọ dắt đi.

Bỗng nhiên bước chân dừng lại, áo trên đầu Ngô Hiểu Dao bị lấy xuống.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đến chính là. . . . . .

Bắc Thiên Thần! ? !

. . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Trong chốc lát,cô quả thực không biết mình nên khóc hay là nên cười ? ! !

Ha ha ha ha, thật sự là theo như lời của học trưởng Bắc Thiên Thần, mỗi lần vào lúc tinh thần cô sa sút bọn họ lại gặp nhau.

Hơn nữa mỗi lần đều là lúc cô bị Dạ Thiên Ưng chơi đùa khiến cô rơi nước mắt thì lại gặp ngay anh ta.

Trong đôi m ắt của Bắc Thiên Thần xuất hiện một tia đau buồn, hắn không biết là ai đã làm cho Ngô Hiểu Dao khóc đến mức như vậy, hắn cũng không biết cô một lần rồi một lần nữa chảy nước mắt vì ai.

Hắn chỉ biết là, nhìn thấy hình dạng khóc của cô, hắn không nhịn được muốn đi an ủi cô. . . . . .

Không nói gì hết, Bắc Thiên Thần một tay lấy cô ôm vào trong lòng.

Lẽ ra Ngô Hiểu Dao đã ngừng khóc, cô không biết làm sao đối mặt với động tác của Bắc Thiên Thần. . . . . .

"Sao em cứ thế này nhỉ, vì cái gì mà mỗi lần ở đây em đều khóc?" lời nói của Bắc Thiên Thần lộ vẻ dịu dàng, ánh mắt tràn ngập đau buồn.

Đôi tay ôm lấy cô, hăn cảm giác cơ thể này thần gầy và yếu ớt. . . . . . Ha ha, tổng cộng cô đã khóc mấy lần nhỉ? Hình như mỗi lần đều bị Bắc Thiên Thần bắt gặp.

"Phốc" một tiếng, Ngô Hiểu Dao bất đắc dĩ nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy hăn ra khỏi ngực, ngồi xổm trên mặt đất, dường như cảm thấy đau hai bên sườn.

Hành động của cô là do mới vừa rồi đang cười lại chuyển sang khóc, nhưng ma trong lòng cô đã không còn khó chịu như lức nãy nữa rồi.

"Ha ha." Bắc Thiên Thần ôn nhu cười, ngồi xổm trước mặt của cô, vươn tay nhéo nhéo hai cái má mềm mại của cô: "Cái này đúng thôi, có thể lần sau em gặp lại tôi em sẽ cười phải không?"

Ha ha, nhìn hắn cười tươi, Ngô Hiểu Dao ngay liền cảm thấy người con trai trước mắt này thật hài hước, hoặc là người con trai này như một ánh nắng mặt trời ấm áp trong lòng cô.

Lúc mới đem áo trùm lên đầu cô giống như che cô khoi cái thế giới ngoài kia, cô bây giờ mỉm cười, cũng là bởi vì Bắc Thiên Thần xuất hiện.

Trong lòng thoải mái , thật sự thoải mái thật nhiều, cứ như vừa mới buồn phiền, ở bên cạnh Bắc Thiên Thần đang mỉm cười thì đa không còn thấy nó nữa: "Cám ơn anh, Bắc Thiên Thần học trưởng."

"Ha ha, tôi có làm cái gì đâu" Bắc Thiên Thần nhẹ nhàng xoa đầu của cô. Còn hơn nhìn thấy của cô khóc, hắn thật sự thích nhìn những lúc cô cười rộ lên. . . . . .