Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 178: Mập mờ trong thư viện (2)




Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Nhưng lúc Ngô Hiểu Dao hoàn toàn tập trung vào sách, lớp da dê trên người Dạ Thiên Ưng lập tức bỏ xuống. . . . . .

Ánh mắt của anh vẫn đặt lên trang sách, mà cái bàn tay không an phận, chậm rãi đưa qua mặt bàn, chạy một đường đến trước ngực Ngô Hiểu Dao . . . . .

Đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng châm lên ngực cô.

Ngô Hiểu Dao ngẩn người, quay mặt nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Anh ấy đang nghiêm túc đọc sách, chẳng lẽ cảm giác vừa rồi của mình là sai, hình như có người chọc vô ngực của mình mà ta?

Chẳng lẽ, đúng như Dạ Thiên Ưng từng nói, trong đầu mình toàn chứa mấy thứ dâm dê sao? Mất mặt chết đi được.

Ngô Hiểu Dao mắng mở trong lòng mình xong, lại tiếp tục nhìn quyển sách trên bàn. . . . . .

Không bao lâu, bàn tay trái của Dạ Thiên Ưng đang để trên bàn tuột xuống, từ từ đưa về phía lưng Ngô Hiểu Dao, cô thì nhập tâm đọc sách, căn bản không biết giờ phút này Dạ Thiên Ưng đang làm cai gì bên cạnh mình.

Anh dùng mắt xác nhận vị trí móc khóa áo lót của cô, nhanh chóng đưa ngón tay cái cùng ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chen vào, cách một lớp áo đem áo lót cô mở ra. . . . . .

Á? ? ? ?

Ngô Hiểu Dao giống ngư một dạng, lần này quá chuẩn xác. Cô nhanh chóng nhìn về phía Dạ Thiên Ưng, nhưng anh vẫn đọc sách bên cạnh.

Hừ, anh đang gải bộ! Tức chết đi được! Xem ra hỗi nãy mình không nghĩ lầm, chính là anh chọt vào ngực của mình mà.

Không ngờ, bây giờ anh lại to gan cởi áo lót cô ra? Chưa nói, tốc độ cởi áo lót cũng quá thuần thục rồi đấy! Cũng không biết anh cởi qua bao nhiêu đứa con gái rồi! Tên khốn kiếp này! !

Ngô Hiểu Dao vừa hổ thẹn, vừa giận, vừa tức!

Áo lót cứ như vậy bị mở ra, thế nào cài lại đây? Cô dùng hai tay ôm ngang ngực, vừa định đứng lên.

Dạ Thiên Ưng đã thò tay xuống đặt lên bắp đùi cô, sau đó tay trái khoác lên bả vai cô, một cái tay khác để trước bụng cô, cười xấu xa đến vô tội.

Cô khẽ nhíu mày, không dám nổi giận, mà là tràn đầy cầu khẩn: "Anh đừng như vậy!"

Dạ Thiên Ưng liếc nhìn chung quanh, phát ra một tiếng ‘Suỵt’: "Bé con à, nhỏ giọng một chút, ở thư viện phải giữ yên lặng!" Anh ngồi bên nói cực kỳ nghiêm túc, bàn tay không an phận đang đặt ở bụng cô chợt chuyển vào trong lớp áo. . . . . .

"Này anh !"

Anh được quá đấy nhé! Đến mức này mà còn làm bộ nghiêm túc với cô, bảo ơ thư viện yên lặng, vậy anh đang làm cái quái gì trên người cô vậy chứ? Hừ!

Ngô Hiểu Dao tức giận mở to cặp mắt nhìn anh, mà cái ngón tay thô ráp kia khẽ vẽ vòng tròn lên cái bụng bằng phẳng của cô, trong nháy mắt nụ cười trên khóe miệng cô trở nên méo mó, như đang nhẫn nại một điều gì đó.

Có chút ngứa, có chút quái lạ,như mồ hôi dưới nang lông đang tứa ra.

"Đừng như vậy." Nhẫn nại lấy nụ cười, đưa tay muốn đẩy Dạ Thiên Ưng ra.

Thấy vậy, cái tay đang ôm bả vai Ngô Hiểu Dao, một phen khóa lấy cổ tay cô, đem hai tay của cô để ra phía sau, khiến cho cô không quấy rầy sự trêu chọc của mình.

Ngô Hiểu Dao coi như là tuyệt vọng. Hoàn toàn không còn lối thoát, chỉ có thể để mặc cho Dạ Thiên Ưng đùa giỡn.

Bên trong một nơi quá yên tĩnh như vậy, cô không dám la lên, cũng không dám giãy giụa, ngay cả thở dốc để hít thở không khí cũng khiến người khác nghĩ bậy. Cắn môi dưới, nhăn mày lại, hi vọng Dạ Thiên Ưng có thể dừng tay ngay tại đây.

Nhưng nếu cô không đồng ý yêu cầu của Dạ Thiên Ưng anh, làm sao anh có thể dừng tay lại đây?

Ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng di chuyển dần lên phái trên, cho đến khi chạm vào áo lót của cô. . . . . .

Dùng ngón tay nhẹ nhàng nẩy lên, chiếc áo lót đang cản trở của cô bị vén lên trên. Bàn tay to của anh bọc lấy nơi đầy đặn đáng yêu ấy, nhẹ nhàng dùng bàn tay xoa nắn.

Trong nháy mắt, khuôn mặt mịn màng của Ngô Hiểu Dao chợt đổ ửng, sự xấu hổ mang theo chút chút mê loạn. Như cái loại ở lớp hôm nay, lòng cô càng thêm lo lắng, cái loại kích thích ấy càng ngày càng tăng, khiến cơ thể cô mẫn cảm vô cùng.

Dạ Thiên Ưng vừa cười xấu xa vừa nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của cô, cái ngón tay không thành thật ấy chợt vẽ vài vòng lên nơi đầy đặn nõn nà của cô.

Cô khẽ cắn môi, không tỏ vẻ hưởng thụ

Nhìn Ngô Hiểu Dao quật cường nhưu vậy, ngón tay thô ráp của anh chợt di chuyển xuống dưới, trượt đến. . . . . .

"Đừng! !" Sự lo lắng khiến cô tỉnh tảo lại đôi phần.

Cô hiểu rất rõ ràng, cái quan hệ mập mờ giữa cô và Dạ Thiên Ư là gì. Nhưng. . . . . . Dù sao cô cùng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nếu để cho một người đàn ông sờ vào nơi mềm mại ấy, cô xấu hổ đến chừng nào đây hả?

Đôi mắt dần dần xuất hiện sự cầu khẩn, nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng, cô hi vọng anh có thể dừng lại bây giờ, ngay lúc này!

Nhưng Dạ Thiên Ưng đâu có để ý nhiều như vậy? Cô càng hoảng loạn, anh càng kích thích! Co càng điên cuồng, anh càng thỏa mãn!

Tay của anh tiếp tục di chuyển, sau khi thăm dò vào quần lót của cô, nhẹ nhàng dùng bàn tay phủ lên nơi bụi hoa rậm rạp trong đó. . . . . .