Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 191: Vũ hội mơ mộng ( hạ )




Cả người tức giận suýt nữa muốn sặc khí, cắn đôi môi, hung hăng đánh ngực Dạ Thiên Ưng: "Anh không phải không đùa bỡn em sẽ khó chịu? ?"

"Anh à, thích xem vẻ ghen của ai kia đấy." Nói này, Dạ Thiên Ưng liền cầm sợi dây trị giá một trăm mười triệu là kim cương tình yêu chậm rãi đeo ở trên cổ Ngô Hiểu Dao. . . . . .

Cả hội trường đều yên lặng, sợi kim cương tình yêu tỏa sáng lấp lánh ở vũ hội ánh đèn chiếu rọi xuống rất dễ thấy sợi dây.

Kim cương hợp với Ngô Hiểu Dao trời sanh đại mỹ nhân quả thật giống như một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy! Nhìn ở cửa vũ hội nam thanh nữ tú liếc mắt đưa tình, quả thật ghen chết người khác a. Xong rồi, lần này công chúa không cần bình chọn rồi, mọi người toàn bộ biết ai là công chúa rồi. . . . . .

Tiếng nhạc vang lên.

Dạ Thiên Ưng cầm tay Ngô Hiểu Dao chạy vào bên trong hội trường. . . . . .

Cô vừa định lấy áo vét của Dạ Thiên Ưng đang khoác trên người mình xuống, Dạ Thiên Ưng liền nhíu mày, có chút biểu lộ âm trầm nói: "Em dám cởi ra, anh liền ở trước mặt moij người cởi sạch y phục của em! ! !"

Thật ra thì nếu không phải là vì anh mới vừa giải vây cho Ngô Hiểu Dao xong, anh liền bước tới liền ‘ chát, chát ’ hai tát trên mặt của cô rồi.(Thật là bạo lực gia đình mà)

Thấy cô ăn mặc lộ liễu như vậy! Dạ Thiên Ưng ngay khi nhìn thấy thì lửa giận chảy thẳng tới tim rồi, chỉ là một đều anh đang nhẫn nại, hiện tại rốt cuộc cũng đã phân tán sự chú ý của mọi người, anh cũng đã phát tiết!

Nhìn vẻ mặt âm trầm kinh khủng kia, Ngô Hiểu Dao thành thành thật thật mặc y phục của anh ở trên thân mình. Thật ra thì, cô cũng không muốn mặc lộ liễu như vậy nha! Hiện tại mặc xong âu phục, cô đối với Dạ Thiên Ưng hơi cười: "Được rồi!

Hừ, thấy cô ngoan như vậy, anh tạm thời tha thứ cho cô món đồ đó lộ liễu quá trớn quả là một tội lỗi lớn. Dạ Thiên Ưng đưa tay ôm bên eo của cô, chuẩn bị nhảy múa rồi. . . . . .

Nhưng trong thoáng chốc, một tia suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu của anh.

Bàn tay Dạ Thiên Ưng chậm rãi từ bên eo của cô trượt xuống mông cô, đột nhiên, vẻ mặt của anh lại nặng nề, vừa trách cứ vừa kinh ngạc hỏi: "Em thế nhưng không có mặc nội y? ? ? ?"

Bị Dạ Thiên Ưng hỏi như vậy, gương mặt của cô ‘ ba ' lập tức liền đỏ lên: "Em. . . . . . Có mặc a, chẳng qua là, là đinh khẩu chữ miệng quần. . . . . ."

Người phụ nữ đáng chết! ! ! ! Dạ Thiên Ưng trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi, liếc nhìn gấp hai bên, sau đó yên lặng cúi đầu xuống, bởi vì. . . . . .

Gương mặt của hắn ở giờ phút này cũng hồng nhuận lên! ! !

Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là tiểu yêu tinh,vô cùng thanh thuần, nhưng lại lớn gan như thế, quả thật quá câu người rồi ! !

Hiện tại Dạ Thiên Ưng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện vũ vội sớm kết thúc đi, sau khi kết thúc, hắn nhất định phải. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . .

Chỉnh chu lại bản thân nhưng tim cứ đập thình thịch, hắn lộ vẻ mặt của thân sĩ mỉm cười, nắm tay Ngô Hiểu Dao nhảy điệu Walt xinh đẹp bên trong hội trường hoa lệ này.

Ngô Hiểu Dao lộ vẻ không quen với điệu nhảy này, lại thêm trở ngại của đôi giày cao gót, nhìn cô nhảy có vẻ cực kỳ xấu.

Bất quá, cho dù là như vậy, cô ở bên Dạ Thiên Ưng ưu nhã khiêu vũ, cũng đã trở thành một phong cảnh mỹ lệ bên trong hội trường. . . . . .

Rốt cuộc một bản nhạc cũng kết thúc, Ngô Hiểu Dao khoác tay Dạ Thiên Ưng, đi tới khu nghỉ ngơi của dạ hội.

Đang lúc này, Dạ Thiên Ưng đột nhiên dừng bước: "Bảo bối, em đứng ở đây chờ anh!"

Hắn mới vừa đi được hai bước, liền hướng Hàn Tuấn Hi ở bên kia hội trường phất phất tay: "Tuấn Hi, cậu giúp tôi trông chừng Dao Dao, đừng để tên khác lừa đi mất đấy!"

. . . . . . . . . . . . . . . Trán Hàn Tuấn Hi thoáng chốc xuất hiện mồ hôi hột, cô mới 18 tuổi, không phải 8 tuổi a, coi như không có đầu óc cũng không thể bị lừa chạy chứ? ? ? ? Chỉ là. . . . . . Anh lạnh đạm vô trần cũng biết Dạ Thiên Ưng rất quan tâm Ngô Hiểu Dao rồi. . . . . .

Chỉ là Dạ Thiên Ưng càng quan tâm cô, chỉ kẻ khác sẽ biết được nhược điểm của Dạ Thiên Ưng.

Hàn Tuấn Hi dùng vẻ mặt lạnh lẽo đi tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao.

Thấy Hàn Tuấn Hi xuất hiện, cô lúng túng cười: "Thật xin lỗi." 10nlk.

Hắn biết Ngô Hiểu Dao nói cái gì nữa, đơn giản đúng là cô không hề rời Dạ Thiên Ưng. Hắn nhất định sẽ trách cô không tuân thủ cam kết, nhưng loại chuyện như vậy, đan hai bàn tay lại với nhau, nếu như Dạ Thiên Ưng không đi tìm cô, có lẽ giữa bọn họ thật cứ như vậy xong rồi. . . . . .

Hàn Tuấn Hi không để ý đến việc Ngô Hiểu Dao nói xin lỗi, mà là đôi tay đút trong túi áo nhìn chăm chú vào chung quanh.

Cô lúng túng thu hồi nụ cười, đoán chừng hiện tại Hàn Tuấn Hi nhất định hận chết mình! Nhưng là, hắn tại sao vẫn ngăn cản mình cùng Dạ Thiên Ưng ở chung một chỗ đây? Là bởi vì hắn sợ tương lai mình sẽ trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng sao?

Sẽ không! Sẽ không!

Từ khi mình cùng Thần Long ở chung với nhau và cũng từ ngày đó trở đi, mình liền quyết định cho dù tương lai sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối cũng sẽ không trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng nha! !

"Hàn Phó tổng sao?" Đột nhiên, một người nữ sinh đi tới bên cạnh Hàn Tuấn Hi ân cần chào hỏi.

Hàn Tuấn Hi quăng cái liếc cho cô gái kia, uống một hớp rượu đỏ trong tay, lưng quay về phía nữ sinh kia. Nữ sinh kia nhất thời rất là lúng túng.

Nhìn Hàn Tuấn Hi tỏ thái độ lạnh lẽo, Ngô Hiểu Dao cũng rất là lúng túng, cô cảm giác chỉ cần đứng ở hắn bên cạnh nhiệt độ sẽ giảm xuống mười độ a. Tình huống như thế, hay là tránh trước mở thôi. . . . . .

Cô hơi di chuyển bước nhỏ, muốn rời xa Hàn Tuấn Hi.

Mới vừa đi một bước, giày cao gót của Ngô Hiểu Dao nghiêng một cái, cả người cô nghiêng về phía sau . . . . . .

Hàn Tuấn Hi ở bên cạnh thấy thế, khẩn trương chạy tới bên cạnh cô, một tay toàn ôm lấy hông cô, nhưng. . . . . .

Ly rượu đỏ trong cánh tay khác toàn bộ đổ vào trước ngực cô. . . . . .

Một màn lạnh lẽo cùng rượu hương vị ngọt ngào tràn ngập toàn thân của cô, lại thêm vào cô hiện tại cùng Hàn Tuấn Hi đang ở tư thế này? ?

Cô nhanh chóng đứng thẳng người, lúng túng cười cười, chậm rãi nhìn về phía Hàn Tuấn Hi: "Cám ơn anh. . . . . ."

Ôm eo của cô không có buông ra, hơi nhíu mày, Hàn Tuấn Hi ánh mắt dừng lại ở trước ngực của cô.

Bị rượu đỏ đổ lên người như vậy, trước ngực cô rõ ràng xuất hiện một mảng lớn dấu vết, với bộ đầm xuyên thấu cùng nước rượu đỏ trên ngực, ở nơi căng tròn, cứ như ẩn như hiện lộ ra ngoài.

"Hàn Phó tổng? ?" Thấy Hàn Tuấn Hi tay còn chưa có buông eo của mình, hơn nữa ánh mắt của hắn dừng lại trước ngực mình, Ngô Hiểu Dao càng thêm vô cùng xấu hổ . . . . . . Cả cô đã nói đêm.

Nghe được âm thanh kí của Ngô Hiểu Dao la lên, gò má Hàn Tuấn Hi lạnh lẽo hiện lên chút cứng ngắc, vội vàng buông lỏng ra cánh tay đang ở eo cô.

Cô vừa định lau nước đọng trên bộ ngực, ai ngờ, Hàn Tuấn Hi liền lấy âu phục của mình khoác lên người cô.

Hành động này, làm Ngô Hiểu Dao ngẩn ra. Nhưng là chốc lát, cô hình như đã nghĩ tới điều gì , gương mặt hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cám ơn, cám ơn."

Trời ơi!