Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 46: Gặp nhau lần nữa (II)




Những người bước vào thang máy cũng chẳng thèm chú ý đến cô gái đang đứng ở trong góc. Bọn họ thuộc tầng lớp cao quý, lẽ nào phải để tới nhân viên phục vụ?!

Ngược lại, Ngô Hiểu Dao luôn chú ý đến họ, dựa vào những gương mặt và biểu cảm kia, ý thức của cô bắt đầu rối loạn, không phân biệt được bọn họ là ai trong những tấm hình, thường xuyên đi đến tầng mấy?!

Cô ‘lén lút ’ ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng quan sát năm người kia.

Hơ . . . . . .

Way, way, way!

Người. . . . . . những người này. . . . . . đẹp đến tàn bạo, gương mặt góc cạnh giống như nhân vật hoạt hình, thậm chí dáng người vô cùng hoàn hảo. Còn, còn nữa, cô gái đi cùng với bọn họ quyến rũ mê hồn, đẹp tựa như một thiên thần, bọn họ . . . . . . Bọn họ là diễn viên, người mẫu hay sao ??

Không phải cô chưa từng trông thấy người đẹp, chỉ là nhiều người đẹp đứng chung với nhau thế này thì không khỏi khiến con người ta bàng hoàng...

Cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể, toàn thân ‘lảo đảo muốn ngã’, cố gắng kìm chế và gào thét với bản thân. Ngô Hiểu Dao, mày, mày nhất định không được xịt máu mũi, để tránh mất mặt nghe chưa |||_|||

. . . . . .Nhưng rốt cuộc những nam thanh nữ tú này muốn đi đến tầng nào đây?

Cẩn thận nhớ lại những tấm hình chị Trương đưa cho, căn bản cô không nhớ ra ai cả.

Bọn họ có thể đi vào thang máy này, một là đi nhầm thang máy, hai là người của bộ phận PR ?! (PR: hay còn gọi là quảng cao)

Căn cứ theo bề ngoài của bọn họ mà phán đoán, Ngô Hiểu Dao lanh chanh nhấn tầng 40, là tầng của bộ phận PR.

Cô không thể hình dung nổi, cũng không thể ngờ chị Trương lại không đưa hình bọn họ cho mình.

Ngô Hiểu Dao căn bản không biết, ở công ty Sony này có năm người nắm giữ chức vụ cao nhất, tương xứng với năm người đang đứng trong thang máy, hay còn được gọi là năm vị BOSS

Kể từ khi Dạ Thiên Ưng thu mua tập đoàn điện tử Sony, nội bộ nhân viên trong công ty đều gọi bọn họ là BOSS. Nhóm BOSS này thân thiết không rời, thậm chí người nào người nấy đều đẹp rạng ngời, mỗi bước đi, cử chỉ cho tới lời nói đều sắc bén như nhau, bất luận là đi ngang qua nơi nào, là nơi đó có ‘chết chóc’ vì lắm kẻ ngưỡng mộ!

Thang máy chậm rãi đi xuống, đứng bên trong, Lăng Thánh Quân cười xấu xa nói: "Thiên Ưng, tối hôm nay đi đâu chơi đây?"