Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 11: Gia đình máu lạnh




Tình huống của gia đình này khiến bọn người Lý Thanh Lưu rất hoài nghi, sau lời nói dối thường là chân tướng, đúng như lời Lý Thanh Lưu đã nói, hiện tại điều quan trọng nhất chính là chứng cứ, bởi vì dám cả gan gây ra vụ án tàn ác như vậy, trong lòng anh thừa nhận khả năng gian xảo và máu lạnh, cũng không phải là người bình thường nào có thể so sánh được.

Đầu tiên, Lộ Phi Nhi và Trì Ba đi đến hiện trường xảy ra vụ án, nếu đã biết đối tượng tình nghi lớn nhất là Triệu Hưng Đạt từng bị thương, vì vậy bọn người Lộ Phi Nhi phải chú trọng vào việc điều tra vết máu ở hiện trường rồi, sau khi chuyển thi thể, dọn dẹp đồ vật hỗn tạp ở hiện trường và bỏ đi những đồ vật bị thiêu đốt, trên mặt đất lộ ra màu đen và màu đỏ sậm của gạch.

Kiểm tra vết máu, là một trong những vật chứng thường xuyên thấy nhất trong pháp y. Bình thường nó có thể giải quyết có phải là vết máu hay không, là máu của người hay là của động vật, thuộc loại nhóm máu nào, là máu của đàn ông hay của phụ nữ, cùng với vị trí chảy máu, thời gian chảy máu và lượng máu chảy ra rất quan trọng, từ đó có thể điều tra ra nhiều vấn đề, căn cứ vào đó và cung cấp manh mối cho Thẩm phán. Đầu tiên, hai người gỡ màn che chắn trong nhà lên, sau đó mang khẩu trang vào mới bắt đầu làm việc.

Sử dụng khí a-mô-ni-at(NH3)*, mấy người Lộ Phi Nhi rất thuận lợi tìm được vết máu, khí a-mo-ni-at tác dụng với thành phần màu đỏ của máu, sẽ cho ra màu xanh lá cây ánh huỳnh quang, độ nhạy cảm có thể đạt tới một trăm phần trăm. Ở trên tường, trên mặt đất và trên giường đều có vết máu, hai người cố gắng lấy mẫu rồi sau đó chụp ảnh dấu vết lại.

*NH3: Là khí không màu, mùi hăng khó chịu, dùng làm hỗn hợp sinh hàn cho tủ lạnh và để làm chất nổ

Thông qua hệ thống phân tích máu, vết máu bắn tung tóe, hướng đi và hình dạng rải rác ở hiện trường kết hợp với vị trí bị thương của thi, có thể xác định tư thế của nạn nhân bị thương và hung thủ tại hiện trường khi đó. Trên hàng loạt màn máu tươi vung vãi, đặc biệt là những cái này vượt qua mức vung vãi chiều cao của một con người, cho thấy quá trình vật lộn rất quyết liệt thông qua dấu vết này.

Lý Thanh Lưu lái xe đến, Lộ Phi Nhi thấy sắc mặt anh rất nghiêm túc, đoán chừng là gặp trở ngại ở phòng thẩm tra rồi. Lý Thanh Lưu, Trì Ba và Lộ Phi Nhi suy diễn lại quá trình vụ án một lần nữa, có ba người có khả năng phạm tội trực tiếp nhất, nhưng mà ai trong số đó là thủ phạm chính, rốt cuộc người nào mới thật sự động thủ giết người, những thứ này đều cần phải dựa vào chứng cứ mới nói chuyện được.

Vóc dáng Triệu Hưng Đạt cao khoảng 1m65, như vậy là cao xấp xỉ với Lộ Phi Nhi. Lý Thanh Lưu bảo Lộ Phi Nhi cầm dao, còn anh đóng giả làm nạn nhân, bắt đầu thí nghiệm mô phỏng lại vụ án. Hai người đứng rất gần nhau, Lý Thanh Lưu vừa dùng lực, Lộ Phi Nhi lập tức bổ nhào vào trong lòng anh, khiến mặt cô đỏ lên, thậm chí cô còn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Chỉ có điều rất dễ nhận thấy là Lý Thanh Lưu cũng không chú ý đến điểm này, anh vẫn tiếp tục thảo luận với Trì Ba.

Ngày hôm sau, đã có kết quả kiểm tra, mà bên pháp y Bạch Mai cũng đã cho kết quả giám định vết thương của Triệu Hưng Đạt khiến người ta hài lòng. Cầm lấy bằng chứng, đầu tiên Lý Thanh Lưu thẩm vấn con rể Triệu Hưng Đạt trước, tên là Liễu Cương, anh ta có vẻ vô cùng căng thẳng, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của mấy người cảnh sát thẩm vấn, anh ta hy vọng có thể nhận được một chút manh mối từ trong đó.

Lý Thanh Lưu ung dung nhìn anh ta, nhấc tay giơ tài liệu lên, “Bằng chứng cho thấy, vết thương trên người cha vợ anh là do vết dao gây nên, trong nhà cha vợ anh cũng phát hiện ra con dao này, tại hiện trường vụ án cũng phát hiện ra vết máu của ông ta, hơn nữa... Quan trọng nhất là, giết ba người hay có thể là tám người? Ba vợ anh và em vợ anh đã khai báo tất cả rồi, bọn nói là do anh chỉ thị, tôi nhắc anh một điều, mức hình phạt giữa hung thủ chính và kẻ đồng lõa chênh lệch rất lớn, tôi nghĩ...”

“Nói bậy, bọn họ nói bậy, tôi không giết người, tôi không làm, là bọn họ ép buộc tôi, bọn họ nói nếu tôi không tham gia bọn họ sẽ giết tôi, tôi không có cách nào khác, tôi...” Liễu Cương nói năng lộn xộn, anh ta vô cùng sợ hãi, sau đó bắt đầu khai báo.

Bởi vì vóc dáng của con trai Triệu Hưng Đạt gầy yếu nên mỗi lần phạm tội, đầu tiên anh sẽ chui vào từ phần trên của cửa sổ, sau đó mở cửa ra cho hai người khác vào. Điều đáng nói là, đa số người dân ở đây, cửa sổ và cánh cửa thủy tinh phía trên đều phải ấn lên từ bên ngoài, chỉ dùng mấy cây đinh nhỏ cố định lại, cái này dễ dàng cho tội phạm lợi dụng thời cơ gây án.

Đến lần đột nhập cuối cùng này, bọn họ gặp phải phản kháng quyết liệt, ban đầu nạn nhân vật lộn với Triệu Hưng Đạt và con trai ông ta. Sau khi tận mắt thấy vợ mình bị giết lại điên cuồng chống lại lqd nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi, ngã vào trong vũng máu. Con trai của nạn nhân vừa tròn tám tuổi, sau khi nhìn thấy ba mẹ bị giết hại, sợ hãi tê liệt ngã xuống giường, Triệu Hưng Đạt trực tiếp đè bé xuống, lúc này Hình Quế Đông còn chưa chết, anh nhìn con trai mình rơi vào tay tên hung thủ, ánh mắt trừng thật to, anh muốn đứng lên, muốn cứu con của mình, nhưng mà, lúc này miệng anh đã phun đầy máu tươi, ‘lực bất tòng tâm(không đủ khả năng)’ rồi.

Triệu Hưng Đạt không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của con rể, đưa con dao cho Liễu Cương, bảo anh giết đứa bé đi. Nhưng mà Liễu Cương nhìn đứa bé trước mắt cũng giống như con trai của mình, nói sao cũng lqd không xuống tay được. Triệu Hưng Đạt tức giận, cầm lấy cái khoan sắt bên cạnh do mình mang đến đâm thẳng vào thân thể bé trai, nhưng thật không ngờ, cái khoan sắt lại cắm vào mép giường gỗ, không nhổ ra được, bọn họ chỉ có thể bỏ đi, Liễu Cương khai báo xong hết, cuối cùng dường như là đang nói cho bản thân mình nghe, anh ta nói:

“Vào khoảnh khắc cuối cùng, đôi mắt người đàn ông vẫn trừng lớn, anh ấy muốn bò về phía vợ và con của trai mình.”

Lộ Phi Nhi lấy một tờ báo qua, phía trên đăng tin kỹ càn về vụ án giết người náo động một thời, phóng viên viết bài vô cùng tỉ mĩ, về việc ba người này chỉ vì hơn ba trăm đồng và ra tay hung ác giết hại cả nhà người ta, miêu tả rất tỉ mĩ. Đài truyền hình tỉnh yêu cầu bọn họ tái hiện lại một lqd chút về quá trình phá án, nhưng mà bị Lý Thanh Lưu từ chối. Anh đưa cơ hội này cho Phó cục trưởng Vương, cũng không quan tâm mọi người có đồng ý hay không, anh trực tiếp về nhà nghỉ ngơi rồi. Lộ Phi Nhi thấy Đài truyền hình tâng bốc gì đó, thả ba người Triệu Hưng Đạt về, sau đó lại bắt lần nữa, nhìn Thôi Phong vừa ăn mì ăn liền cũng muốn bắn lên. Lộ Phi Nhi nhớ tới liền nhịn không được cười, Phương Mẫn nhìn mấy người tuổi trẻ thật không biết làm sao.

Vụ án kết thúc nhanh chóng, năng lực phá án mạnh mẽ, phải nói là hoàn mỹ. Đội Lý Thanh Lưu được tỉnh khen ngợi, ngay cả Lộ Phi Nhi là nhân vật phụ mà cũng được lãnh tiền thưởng. Đây là lần đầu tiên Lộ Phi Nhi được khen ngợi, điều này làm cho cô vô cùng vui vẻ.

Hôm nay trên hành lang, lại gặp được Ninh Vệ Đông, rất dễ nhận thấy, anh ta đang trốn tránh cô, Lộ Phi Nhi dự định tiến lên chào hỏi như bạn bè bình thường, nhưng sau đó lại suy nghĩ, bởi vì bản thân cô không có tình cảm với cậu ta, hơn nữa chính cô lại là người từ chối, cho nên cô mới có thể ung dung như vậy. Nhưng Ninh Vệ Đông thì khác, cậu ta rất yêu cô, còn bị từ chối cũng rất thẳng thừng nữa, nếu bây giờ không có chuyện gì mà lại tới chào hỏi, như vậy đối với Ninh Vệ Đông mà nói thì thật sự là tổn thương rất lớn.

Lộ Phi Nhi nhận được thư của Ngô Viện Viện, công việc hiện tại của cô ấy vô cùng thuận lợi, về điểm này Lộ Phi Nhi vẫn tin tưởng, Ngô Viện Viện là một người rất thông minh, cách đối nhân xử thế vô lqd cùng khôn khéo, thành tích cũng tốt. Cô ấy nói cô ấy nhớ Lộ Phi Nhi, muốn nhìn ảnh chụp của cô, muốn xem cây phong chỗ bọn họ. Đề tài này khiến cho Lộ Phi Nhi rất hứng thú, hiện tại bây giờ đang là cuối mùa thu, thời tiết thật sự rất tốt! Rừng phong đỏ ở ngoại ô rất đẹp, thật sự rất muốn đi xem!

“Này, người đẹp, phát xuân à?” Nghe Thôi Phong nói chuyện không chút che đậy, Lộ Phi Nhi mới phát hiện bản thân mình hiện giờ đang nghiêng người trên bệ cửa sổ si mê nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng nói của Thôi Phong, Lộ Phi Nhi quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Lý Thanh Lưu, Hoàng Chiêm Quân và Phương Mẫn đều ở đây, tất cả bọn họ đều đang nhìn cô.

“Không có!” Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bởi vì có Lý Thanh Lưu ở đây nên cô không có can đảm nhìn người khác.

“Ôi chao, cô bé này sao hôm nay lại thẹn thùng như thế.” Bọn họ đều biết Lộ Phi Nhi là một người rất đáng yêu.

Lý Thanh Lưu và Hoàng Chiếm Quân vào văn phòng, lúc này Phương Mẫn mới đi tới.

“Đang nghĩ cái gì mà say sưa như thế? Nhìn em gần đây rất vui vẻ, lúc không có chuyện gì cũng bật cười, có phải em đang yêu thật rồi phải không hả?” Phương Mẫn cười nói.

“Đâu có đâu! Em đang suy nghĩ, bây giờ đúng là lúc lá phong đang đỏ, rất muốn nhìn một chút và thích đứng dưới cây phong chụp một tấm hình.” Lộ Phi Nhi tỏ ra vô cùng hưng phấn.

“Đúng là vậy à? Phong cảnh ở ngoại thành thật sự rất đẹp.” Phương Mẫn cũng bị cuốn hút.

“Đúng rồi, không phải kỹ thuật chụp hình của Trì Ba rất tốt sao? Trì Ba, chừng nào anh rảnh thì chụp cho tôi tấm hình đi?” Từ sau lần Lộ Phi Nhi đi cùng Trì Ba ra ngoài công tác trước, hai người hiểu rõ nhau rất nhiều, nhưng mà Trì Ba nghe Lộ Phi Nhi nói xong, ngẩng đầu từ trong sách vở lên, ngơ ngác nhìn Lộ Phi Nhi, Thôi Phong bên cạnh cười ha ha, Lộ Phi Nhi tức giận cau mày lại.

“Tôi thấy cô vẫn nên thay đổi người khác đi!” Phương Mẫn nói lời hợp lý.

“Vì sao?”

“Đúng là kỹ thuật của Trì Ba rất tốt, có thể nói là tương đối khá, chỉ có điều, kỹ thuật chụp ảnh của cậu ấy chỉ thích hợp cho việc chụp thi thể mà thôi, cậu ấy chụp người sống cũng giống như người chết. Lần trước Thôi Phong cũng không tin, bảo cậu ấy chụp một tấm, kết quả tiểu tử này vừa mới nhận lấy tấm ảnh thì trực tiếp xé nát luôn.” Phương Mẫn cười nói, lúc này Trì Ba cũng lắc đầu không biết làm sao.

“Thật vậy sao? Ảnh anh chụp ra vô cùng khó coi à?” Lộ Phi Nhi còn chưa nghe nói qua chuyện như thế này bao giờ.

“Ừ, đừng nói nữa, nhìn ảnh cậu ấy chụp, thật sự giống như nhìn thấy dáng vẻ lúc mình chết vậy, thật sự rất kinh khủng. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ đến tấm ảnh đó, ôi... Vẫn là đừng nói nữa.” Dáng vẻ Thôi Phong như bị đả kích sâu sắc.

“Trì Ba, thật vậy sao?” Lộ Phi Nhi cũng cười.

“Việc này...” Trì Ba xấu hổ sờ sờ mũi, “Góc độ chụp ảnh của tôi và nhà nhiếp ảnh khác nhau, chuyện này cũng không còn cách nào khác.”

“Vậy thì tôi nên tìm người khác thôi!”

“Thế nào? Cô tính đi chơi à?” Thôi Phong nghe được vấn đề

“Đúng là có kế hoạch như vậy.” Lộ Phi Nhi thật sự muốn đi chơi cho khuây khỏa.

“Ý kiến này cũng hay, tôi thấy như vậy đi. Chúng ta tìm một ngày, chúng ta cùng đi dã ngoại có được không?” Phương Mẫn đề nghị.

“À, được đấy, ý kiến này rất hay.” Thôi Phong cũng nói hùa theo.

“Uhm, có thể.” Trì Ba cũng tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy sao? Vậy chúng tôi cũng tới tham gia.” Là Lý Thanh Lưu, anh nghe được, cười đề nghị cũng muốn tham gia. Lộ Phi Nhi thật sự không ngờ sẽ như vậy, dĩ nhiên là không chỉ có một mình Lý Thanh Lưu tham gia, chắc chắn sẽ có rất nhiều người, mà còn có cả Ninh Vệ Đông nữa. Lộ Phi Nhi thấy như vậy vẻ mặt thật sự rất đau khổ, mấy người Phương Mẫn cũng biết, đều nhìn cô cười lén lút.