Cổ Chân Nhân

Chương 219: Trốn Chạy (2)




Đàn ong phía sau lại thà chết không bỏ, cứ thế bám theo.

Phương Nguyên co giò chạy trước, Bạch Ngưng Băng chạy dí sát theo sau. Bọn họ không có cổ trùng di động nên bị đàn ong đuổi theo rất nhanh.

Bịch bịch.

Bạch Ngưng Băng liền dùng cổ Thiên Bồng, hư giáp bạch quang khẽ lay động. Lần này chắc phải hứng chịu đủ loại công kích.

Châm độc của bầy ong kia cứng như sắt, lại rất cứng. Hơn nữa lại bắn từ trên cao xuống, hệt như mưa tên.

Đến nước này thì tình hình có biến đổi lớn.

Công kích của Bạch Ngưng Băng không ngừng giảm xuống, đúng là không thể xem thường đàn ong này được!

Phiền phức hơn nữa chính là trong bầy ong kia có mấy con sắp thành cổ rồi.

Cổ Cuồng Châm Phong tam chuyển có khả năng xuyên, đến cả cổ Thiên Bồng cũng không ngăn nổi. Bạch Ngưng Băng liền mở vài cái huyết động, hắn không khỏi rên lên vài tiếng, tốc độ chạy trốn tăng lên, đột phá giới hạn bản thân.

Bạch Ngưng Băng không hề nghĩ đến có ngày hắn lại chạy nhanh như vậy.

Nơi đây núi non trùng trùng điệp điệp, cảnh vật ở đâu cũng như nhau. Chỉ cần hắn hơi hơi phân tâm, sơ ý sẩy chân một cái, đàn ong sẽ bao vây ngay.

Hắn sẽ chết chắc chứ chẳng cần nghi ngờ gì nữa!

May mà có Bạch Ngưng Băng chống đỡ phía sau, trước mắt Phương Nguyên cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Hắn thúc dục chân nguyên, nuôi dưỡng cổ Bối Giáp sau lưng.

Da lưng của hắn gồ lên sần sùi, có chỗ nứt ra, hóa thành lớp vảy cá sấu cứng cáp.

Châm độc đều bị lớp vảy này cản lại hết, lại thưa thớt dần, bị Bạch Ngưng Băng đẩy ngược trở lại.

Bọn họ cứ thế chạy trốn, đàn ong độc vẫn không chịu từ bỏ mục tiêu.

Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng thở hồng hộc, chạy chậm chậm lại.

“Chúng ta thoát rồi, phía trước có một cái hồ!” Đang lúc tình thế nguy cấp, Phương Nguyên đột nhiên quát to.

Bạch Ngưng Băng vô cùng vui mừng.

Cây cối dần dần thưa thớt, một dải ánh sáng xanh lam xuất hiện, màu xanh càng lúc càng đậm.

Hai người lao ra khỏi rừng cây, nhắm mắt nhảy vào cái hồ trước mặt.

Phương Nguyên nhảy ùm vào giữa hồ nước không chút do dự, bùm một tiếng.

Bạch Ngưng Băng nối gót theo sau.

Vù vù!

Lũ ong độc thấy thế liền bắn mình xuống nước.

Bạch quang hư giáp trên người Bạch Ngưng Băng rung lắc dữ dội, bị công kích kịch liệt.

Cảm giác đau nhức truyền đến tứ chi, hắn bặm môi, quạt nhanh hai tay, bơi xuống chỗ sâu hơn.

Một lúc sau, Bạch Ngưng Băng và Phương Nguyên cuối cùng cũng tìm được một nơi khác để ngoi lên bờ.

Mùi tổ ong trên người bọn họ đã được dòng nước rửa trôi đi hết. Ở chỗ cũ, vẫn còn rất nhiều ong độc không cam tâm bỏ cuộc, tiếp tục tấn công trên mặt nước.

Ong độc tuy bé nhưng là bé hạt tiêu, vô cùng tháo vát. Cho dù rớt vào hồ nước, chỉ cần không rớt xuống quá sâu thì có thể bay ngược trở lên.

“Quỷ tha ma bắt bọn chúng…” Bạch Ngưng Băng thầm mắng, trong lòng vẫn chưa nguôi khiếp sợ.

Sắc mặt hắn còn khó coi hơn.

Hắn vẫn không thể ứng phó được gà thần, vượn trắng, hay là đàn ong điên lúc nãy.

Nếu đêm qua bọn họ mà bị con gà kia phát hiện thì chắc chắn trở thành đồ ăn trong bụng nó rồi.

Tam chuyển tu vi gì đi nữa thì cũng chỉ ở tầng chót mà thôi.

“Chịu đựng đủ rồi đó. Khi nào thì chúng ta mới đến được núi Bạch Cốt?”

“Hừ.. Im lặng đi!” Vẻ mặt Phương Nguyên trở nên nghiêm trọng, nàng ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay quẹt qua dấu tích lửa trại.

Bạch Ngưng Băng nhất thời cau mày.

Đây chắc chắn là dấu tích của người khác để lại.

............

Hồ nước yên tĩnh, phản chiếu bầu trời xanh thẳm và mây trắng.

Vừa mới thoát khỏi sự truy sát điên cuồng của bầy ong, tâm trạng của Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng lại rất nặng nề.

Trước mặt bọn họ, có một dấu vết cho thấy, trước kia ở đây có người đã từng nướng thịt.

Thính Nhục Nhĩ Thảo!

Phương Nguyên vừa niệm, bên tai liền nhanh chóng mọc ra rễ sâm, rễ sâm rủ xuống cắm trên mặt đất, khiến cho thính lực của Phương Nguyên lập tức tăng mạnh.

Sau khi hắn lắng nghe một lát, biểu tình có hơi thả lỏng, tạm thời không phát hiện có người mai phục xung quanh.

Ngay sau đó, hắn đi đến đống tro lửa, đưa tay nắn vuốt đống tro tàn, bất kỳ dấu vết nào cũng không bỏ qua.

“Đống lửa này ước chừng đã được nửa tháng rồi, đối phương chỉ có một người, hiện tại cũng không ở gần đây.” Chỉ sau một thời gian, Phương Nguyên nói ra kết quả dò xét.

“Một người? Gia Tộc cổ sư, ít nhất đều đi từng nhóm năm người. Xem ra người này là Ma Đạo cổ sư rồi.” Bạch Ngưng Băng nhíu mày, thở dài một cái.

Nếu là Gia Tộc cổ sư, đều là người trong chính đạo thì còn có thể giao lưu. Nhưng Nếu là Ma Đạo cổ sư, một khi chạm mặt, hầu như chính là chiến đấu.

Tình cảnh như vậy, cũng không phải là bởi vì “Người trong chính đạo đều là người lương thiện, người trong ma đạo đều có tình tình hiểm ác”.

Mà những lúc như thế này, rất dễ bộc lộ bản tính, rừng núi hoang vắng không bị bó buộc, hành động liền không phải cố kỵ gì cả.

Cổ sư chính đạo thường đi theo nhóm. Bởi vậy khi xử lý công việc, đều sẽ bận tâm cách nhìn của người bên cạnh, biểu hiện sẽ gần với những quy tắc bình thường của xã hội.

Ma Đạo cổ sư thì lại thường đi đường một mình, tính cảnh giác mạnh, cảm giác được nguy hiểm cận kể. Bên cạnh không có ai có thể dựa vào, thứ đầu tiên cần phải xác nhận chính là an toàn của bản thân mình.

Chuyện này đối với Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt.

Nếu chạm trán với gia tộc cổ sư chính đạo, bọn hắn còn có thể tránh được việc chiến đấu. Nhưng nếu chạm trán với Ma Đạo Cổ Sư, một trận chiến là thứ khó lòng tránh khỏi. Trừ khi thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, khiến cho Ma Đạo Cổ Sư phải kiêng kị dè chừng.

Nhưng mà một cổ sư có thể một mình lang bạc ở nơi dã ngoãi này, phần lớn đều có tu vi Tứ Chuyển, còn thêm thủ đoạn đặc biệt. Có mấy người sẽ là kẻ yếu?

Còn Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng,

một kẻ là Tam Chuyển non nớt, một kẻ lại là Nhất Chuyển sơ giai. Lại không có dư dả cổ trùng, hành tẩu bên trong rừng núi, có thể nói là liên tục khó khăn, mạo hiểm khắp nơi.

Nếu như chạm trán Ma Đạo Cổ Sư, khẳng định là lành ít dữ nhiều.

“May là chúng ta sớm phát hiện được đống tàn lửa này. Tiếp theo không thể gấp rút lên đường bừa bãi nữa, trước hết nghỉ ngơi một chút, ít nhất là xử lý tốt vết thương trên người.” Phương Nguyên nói.

Bạch Ngưng Băng gật đầu, sau khi được hắn nhắc nhở, lại càng thấy sau gáy có cảm giác đau âm ĩ.

Phương Nguyên lấy ra Đâu Suất Hoa, lấy băng vải và thảo dược, chia phần lớn cho Bạch Ngưng Băng.

Cổ Bối Giáp mặc dù có tác dụng phòng ngự rất ít, nhưng lại rất thực dụng. Nó lần này xem như đã giúp Phương Nguyên một chuyện lớn.

Cũng nhờ Bạch Ngưng Băng hấp dẫn đa số công kích dẫn đến trên người Phương Nguyên có rất ít vết thương.

Phương Nguyên rất nhanh đã xử lý xong vết thương trên người mình, chạy đến giúp Bạch Ngưng Băng.

Bạch Ngưng Băng cởi áo ra, từng cái lỗ máu có kích thước bằng khoảng ngón tay che kín tấm lưng nàng, khiến cho người ta nhìn thấy mà phải giật mình.

Cuồng Châm Phong Cổ là cổ Tam Chuyển, số lượng nhiều, lại có lực xuyên thấu. Vừa vặn khắc chế Cổ Thiên Bồng, chẳng qua may mà Bạch Ngưng Băng từng dùng Cổ Băng Cơ. Hai tầng phòng ngự chồng lên mới có thể bảo vệ được mạng sống của nàng.

Tê tê…

Bạch Ngưng Băng cắn răng, thỉnh thoảng hít vào một ngụm khí lạnh, cố nén sự đau đơn để xử lý vết thương.

Một lát sau, vết thương đã xử lý xong.

Phương Nguyên đem bình thuốc rỗng và nửa băng vải, bỏ lại vào trong Đâu Suất Hoa.

“Thuốc còn lại không nhiều lắm, băng vải cũng vậy. Cho dù chúng ta có tiết kiệm thế nào, thì băng vải vẫn phải dùng lại. Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được một con trị liệu cổ mới được. Phương Nguyên đứng dậy, vẻ mặt nặng nề.

Thuốc cuối cùng cũng sẽ dùng hết, lại khó phối trộn, cần có thời gian thu thập. Nếu như có trị liệu cổ, không chỉ có hiệu quả tốt hơn nhiều mà thứ tiêu hao chính là Chân Nguyên, mà Chân Nguyên là thứ có thể tự phục hồi.

Vừa so hai thứ với nhau, ai tốt ai kém liếc sơ liền thấy.

Nhưng mà cổ trùng lý tưởng thật sự khó mà tìm được.