Cố Chấp Sủng Ái

Chương 25: Thú bông




Bữa tiệc kết thúc, Lục Chu dẫn người đi gác đêm, Thẩm Diệc Hoan và Tần Tranh cùng nhau trở về phòng.

Ký túc xá quân doanh là phòng bốn người ở, có hai cái giường ngủ.

Lúc Tần Tranh tắm rửa xong đi ra, Thẩm Diệc Hoan còn đang tải ảnh chụp ngày hôm nay lên máy tính.

"Tiểu Hoan, em với Lục đội là làm sao biết nhau?"

Thẩm Diệc Hoan ấn lưu lại ảnh, tắt máy tính: "Bạn học cấp ba."

Tần Tranh cười: "Chỉ là bạn học?"

"Kiêm luôn bạn trai cũ." Thẩm Diệc Hoan không giấu cô.

"Nghe nói vị Đội trưởng Lục này rất lợi hại, vừa vào đội đã là Thượng úy, sau này lại lập không ít công lớn, tuổi còn trẻ mà đã leo lên vị trí bây giờ, bố anh ta là Thượng tướng, hôm nay chị nghe người ta nói, là hổ phụ sinh hổ tử."

"Thượng tướng thì sao chứ."Thẩm Diệc Hoan lẩm bẩm một câu.

Còn không phải chỉ lo công tác, sinh hoạt hằng ngày của con trai đều không quan tâm sao.

Khi đó Lục Chu bởi vì phát sốt mấy ngày mà không tới trường học, Thẩm Diệc Hoan tới nhà anh mới biết được, nhà anh đến một người cũng không thấy bóng dáng đâu, người giúp việc cũng không ở đấy.

Lục Chu phát sốt cao còn muốn tự mình đi bệnh viện, tự mình nấu cơm ăn.

Qúa là đáng thương.

Tần Tranh nghe ra giọng cô có chút oán giận, cũng biết gia đình quân nhân này nói không chừng có chút nội tình người ngoài không tiện tìm tòi nghiên cứu, cũng không hỏi nhiều, nhìn Thẩm Diệc Hoan lên giường, nói: "Chị tắt đèn nhé?"

"Vâng."

***

Sau đêm lưu động, Lục Chu liền bị Phùng Tư Lệnh trực tiếp kêu vào văn phòng.

Ông ngồi ở trước bàn làm việc, đem điếu thuốc mình vừa hút dập trong gạt tàn, lại ném cho Lục Chu một điếu.

Anh vững vàng tiếp được.

Đã biết này không phải là tư lệnh viên nói chuyện với cấp dưới, chỉ là ngồi nhàn nhã tâm sự.

Phùng Tư Lệnh và bố của Lục Chu, Lục Hữu Câu là chiến hữu nhiều năm, coi như là đồng đội vào sinh ra tử, tuy bây giờ người trời nam kẻ biển bắc, hai người cũng ít khi gọi điện thoại hàn huyên, nhưng tình nghĩa vẫn rất son sắt.

Cho nên Lục Chu vừa tới quân doanh nhưng quân chức tăng nhanh như vậy, sau lưng có vài người bất mãn.

Sau đó Phùng Tư Lệnh nói một câu "Ai không phục liền ra đánh một ván, dựa vào nắm đấm nói chuyện."

Lục Chu liền như vậy mà thắng trong sự tôn trọng và bội phục, bây giờ cũng không ai dám khiêu khích anh như vậy, thật sự là dựa vào nắm đấm nói chuyện, nhưng mà ở chung lâu rồi, mọi người cũng đều phát hiện Lục Chu tuy tình tình lạnh nhạt, nhưng người lại rất tốt.

"Tình hình buôn lậu súng ống đạn dược tiến triển sao rồi?"

"Làm các trạm biên phòng kiểm tra, trước mắt chưa có động tĩnh gì." Lục Chu nói, "Chờ đài truyền hình bên này kết thúc xong xuôi, cháu sẽ mang đội đi tuần tra."

"Chú ý an toàn, nếu không ta cũng không biết phải nói với bố cháu thế nào."

Nơi biên phòng của bọn họ có thể nói rất nhiều nguy cơ rình rập, tuần tra mỗi năm, không biết bao nhiêu người đã hi sinh.

Nhưng chỉ có sự bảo vệ của bọn họ, mảnh đất này mới có thể an bình.

Lục Chu cắn điếu thuốc "Cháu biết."

"Mà lại, cháu cũng nên suy xét đến chuyện của mình đi, cũng đến tuổi cưới vợ rồi."

Lục Chu nhìn về phía ông: "Cháu không vội việc này."

Phùng Tư Lệnh cười mắng một tiếng, "Cháu xem Hà Xán mới tới trong đội chúng ta thế nào."

Lục Chu không lên tiếng.

"Con gái mà tình nguyện tới Tân Cương, lại còn là bác sĩ, sự nghiệp ổn định, diện mạo và tuổi tác đều thích hợp, sao không thử xem?"

Lục Chu nói: "Bây giờ cháu không nghĩ đến việc này."

"Thằng nhóc này! Bây giờ không nghĩ, sau này bốn mươi tuổi một thân thương bệnh xem ai còn muốn cháu!"

Lục Chu mơ hồ cười nhẹ.

Phùng Tư Lệnh: "Hà Xán này là cháu gái trong nhà ta, tính cách cũng không phải tiểu thư gì đó, rất thích hợp với công việc của cháu."

Cuối cùng Lục Chu cũng rõ ý tứ của việc Phùng Tư Lệnh gọi anh tới đêm nay.

Công việc này của bọn họ, tính chất không thể lúc nào cũng liên lạc được 24/24, ở bên ngoài bôn ba, luôn không có cảm giác an toàn, nếu gả cho những người như anh, có rất nhiều điều hạn chế.

Mấy năm nay Lục Chu ở Tân Cương không phải là không có cô gái nào theo đuổi.

Tuy quân doanh toàn nam, nhưng những nơi tuần tra, lúc đi cứu viện cũng gặp gỡ qua mấy cô gái Tân Cương, cũng có vài cô gái tới đây du lịch, anh lớn lên đẹp trai ngời ngời, quả thực không thiếu người theo đuổi.

Nhưng số người thực sự tình nguyện cùng chịu đựng cái khổ của nghề này, có bao nhiêu, có hay không, anh không biết.

Anh bỗng nhiên nhớ tới lúc mình vừa vào quân giáo, một tháng sau mới có đợt nghỉ đầu tiên, Thẩm Diệc Hoan đón anh tan học, ở cổng trường quân đội khóc không thở nổi, vừa phẫn nộ lại ủy khuất.

"Lục Chu! Em không cần ở cạnh anh nữa!"

Phùng Tư Lệnh liếc nhìn biểu tình của anh: "Cháu cười cái gì."

"Không có gì." Anh thu khóe miệng, ngồi thẳng chút, "Không có việc gì nữa cháu xin về trước."

"Chuyện mới vừa nãy ta nói cháu nghe được không!"

"Đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta."

***

Trên sân huấn luyện vẫn nóng như vậy, trời trong xanh không chút gợn mây, chỉ có gió nhẹ thổi, càng thổi càng mang theo hơi nóng hầm hập.

Nội dung buổi huấn luyện hôm nay không giống hôm qua, luyện bắn súng.

Cách xa xa sân thể dục mấy chục mét dựng mấy chục tấm bia ngắm, một hàng thẳng tắp, trung tâm là hồng tâm, khoảng cách quá xa, cơ hồ không thấy rõ.

"Hôm nay luyện bắn súng, năm phát, trung bình từ tám trở lên là được nghỉ."

Lời nói rơi xuống, nhưng người bình thường có thành tích bắn tốt liền hoan hô, buổi huấn luyện hôm nay cũng quá nhẹ con mẹ nó nhàng rồi.

Nhưng câu tiếp theo của Lục Chu lại khiến bọn họ cười không nổi.

"Bắn theo thứ tự từng phát một, ai không đạt tiêu chuẩn thì bắt đầu lại từ đầu, toàn bộ một lần đều trên tám điểm mới được thông qua."

"Sao có thể chứ!" Có người hô một tiếng.

Lục Chu xem qua mấy người bọn họ: "Mọi người muốn bước vào đây thành tích phải đạt chín điểm, sao lại không có khả năng."

Có người nhỏ giọng nói: "Kia cũng phải xem nhân phẩm nữa."

Hà Mẫn lại không có phản ứng gì, anh ta nằm trong đội tay súng thiện xạ, không sợ cái này, bỗng nhiên vừa đảo mắt liền thấy được bóng dáng một cô gái nhỏ.

Là Thẩm Diệc Hoan.

Có trò hay xem rồi.

Anh ta lên tiếng: "Lục Đội." Rồi khẽ hếch cằm ra sau.

Lục Chu quay đầu lại, lại quay tới, nhìn bọn họ nói: "Chạy mười vòng, đu xà hai mươi lần, hít đất hai trăm cái, làm xong rồi bắt đầu buổi tập hôm nay!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trực tiếp lao đi.

Thẩm Diệc Hoan ôm camera đi đến cạnh anh: "Em tới chụp ảnh."

"Chụp ảnh huấn luyện?"

"Vâng."

"Chụp đi."

Nhắc đến công việc Thẩm Diệc Hoan vẫn là rất nghiêm túc.

Nơi này ánh mặt trời rất lớn, cô còn đeo kính râm, mặc chiếc áo trắng đơn giản và quần jean, tóc cột đuôi ngựa, lộ ra một vùng cổ trắng nõn, rất có hương vị thanh xuân.

Cố hết sức chăm chú chụp ảnh các quân nhân đang chạy, bọn họ chạy đến trước mặt Thẩm Diệc Hoan có khi còn đưa tay vẫy vẫy vào ống kính.

Lục Chu đứng sau cô, sống lưng thẳng tắp, hơi nhíu mày.

Chụp không ít.

Thẩm Diệc Hoan khảy camera, đẩy đến trước mặt Lục Chu: "Đẹp không?"

Anh rũ mắt: "Đẹp."

Thẩm Diệc Hoan ngửa đầu nhìn anh một hồi, tay che ở giữa mày, chắn ánh mắt trời chói mắt.

Lục Chu ở đối diện cô.

"Em còn chưa chụp ảnh anh đâu, sao anh không đi huấn luyện."

Lục Chu: "Vậy thì đừng chụp."

"Không được, nếu đem ảnh anh đưa lên mạng, ngày này năm sau không biết có bao nhiêu nữ binh tới báo danh đâu."

Lục Chu im lặng, không nói lý với cô.

"Em chụp cho anh một tấm, theo em." Cô nói, quay đầu nhìn tới nhìn lui, không biết đang tìm cái gì, cuối cùng gỡ kính râm của mình xuống, "Anh mang cái này."

"Không cần." Anh từ chối rất dứt khoát.

"Em mua kính nam đấy!" Thẩm Diệc Hoan bất mãn.

Cô nhón chân, muốn đeo cho Lục Chu.

Thật ra cô cũng không tính là thấp, cao một mét sáu bảy, nhưng Lục Chu cao mét tám tám, anh không muốn mang, liền ngửa đầu ra sau, Thẩm Diệc Hoan càng không với tới được.

"Anh có thể đừng nhúc nhích không!" Thẩm Diệc Hoan kêu một tiếng.

Không biết là cố ý hay vô tình, chân cô đứng không vững, hơi va vào người Lục Chu.

Trong mắt Lục Chu, hai cánh tay trắng nõn lắc lư trước mặt, còn có tiểu cô nương xinh đẹp tươi cười.

Có chút nhịn không nổi.

Anh ấn bả vai cô, không cho cô nhúc nhích, vẻ mặt lạnh nhạt.

Lục Chu: "Nhàm chán."

"?"

Tức chết cô rồi, bỗng nhiên trong cái khó ló cái khôn, ánh mắt đảo quanh một vòng, nhẹ gọi một câu -

"Anh ơi ~"

Động tác Lục Chu quả nhiên dừng một chút, hầu kết khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn cô.

"Anh mang một chút, cho em chụp một tấm, được không?"

Anh không nhúc nhích, cũng không từ chối.

Thẩm Diệc Hoan lại một lần nữa nhón chân, cố ý nói:"Với không tới, anh cúi xuống một chút xíu, được không?"

Anh không trả lời, chỉ hơi cúi người.

Hết thảy thâm tình đều đặt lên người cô, mặt anh không có biểu tình gì, nhưng lại rất vui lòng phục tùng.

Ở đây anh bị đúc thành tường đồng vách sắt.

Nhưng ở trước mặt Thẩm Diệc Hoan, lại là dáng vẻ nhu tình vạn trượng.

Đem kính râm đeo lên trên mặt Lục Chu, cô cầm lấy máy ảnh, chụp tách một phát, dừng hình ảnh ở giờ khắc này.

***

Chạy xong mười vòng, tất cả mọi người đã đổ mồ hôi đầm đìa, tất cả đểu cởi hết áo, ánh mặt trời chiếu vào thân hình rắn rỏi, cơ bắp săn chắc của họ.

Đến lúc đu xà, nắm chặt thanh xà, cánh tay dùng sức, cơ bắp căng chặt, gân xanh nổi lên.

Một cái, hai cái, ba cái, mồ hôi chảy xuống, một người thực hiện, một người đứng cạnh đếm to.

"Các anh huấn luyện nhiều như vậy?" Thẩm Diệc Hoan đứng cách đó không xa, nhịn không được khẽ hỏi.

Lục Chu: "Đây là làm nóng người."

"... " Thẩm Diệc Hoan líu lưỡi, "Trừ cái này ra còn gì nữa?"

"Hít đất."

"Mấy cái?"

"Hai trăm."

"... "

Thẩm Diệc Hoan cảm thấy số lần vận động cả đời này của cô còn chưa bằng một buổi sáng của bọn họ.

Cô nhìn những quân nhân mồ hôi vã ra như tắm, đã có vài người đu xong chạy lên phía trước chuẩn bị hít đất.

...

Lục Chu liếc nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái, thấy cô đang nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm phía đối diện.

Từ góc độ của anh nhìn qua, vừa lúc có thể thấy được nốt ruồi rất nhỏ sau tai cô.

Trước đây mỗi lần môi anh đụng vào đó, Thẩm Diệc Hoan đều sẽ nhịn không được mà run rẩy.

Bởi vì thời tiết nóng, cô không ngừng dùng tay quạt quạt, lồng ngực hơi phập phồng.

Ánh mắt anh thuận theo tầm mắt cô, nhìn đến chỗ đơn xà kép, nơi có các quân nhân đang bán nude.

...

Thẩm Diệc Hoan nhìn được một nửa, trước mắt bỗng nhiên bị một thân hình cao lớn chặn ngang.

Cô ngẩng đầu, hỏi: "Anh làm gì đấy?"

"Chụp xong rồi?"

"Chụp xong rồi."

"Chụp xong rồi thì đi đi."

"Chưa chụp xong." Thẩm Diệc Hoan nói.

Lục Chu nhíu mày.

Thẩm Diệc Hoan không thèm để ý đến anh, nhấc chân đi về phía trước: "Em đi chụp bọn họ."

Mới vừa bước được hai bước đã bị tóm lại.

"Không được."

"Dựa vào gì mà không được!"1

"Nơi này do anh định đoạt!"

Thẩm Diệc Hoan cạn lời, từ lúc tới đây đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nghe nói ở chỗ này cũng phải phục tùng mệnh lệnh.

Cô nhướng mày, cuối cùng hỏi anh: "Em phải đi ra sao?"

"Ừ."

"... "

Anh nhìn bóng lưng Thẩm Diệc Hoan dần xa.

Trước đây anh từng nghĩ.

Nếu lúc nào cũng có thể cột chặt cô bên người thì tốt rồi, giống như con thú bông nhỏ, muốn nhìn thì lấy ra xem, chỉ cho mỗi mình anh xem.

Không nghĩ tới việc để nhiều người ngắm nhìn cô, cũng không nghĩ cô sẽ đi ngắm người khác, chỉ có thể đem cô đuổi đi.