Cố Chấp Sủng Em

Chương 6: Người của Mục Lê tôi, cậu cũng dám động?




Edit: Hana Le

Beta: LoBe

* * *

Ban đêm trời bầu trời đầy sao lấp lánh.

Sau khi chạy bộ xong, Mục Lê trở về nhà, phòng khách lớn như vậy nhưng lại trống không, yên tĩnh lạnh lẽo.

Chân mày khẽ nhíu lại, Mục Lê lướt mắt nhìn lên cầu thang trên lầu, tiểu nói lắp thích nhất là gameshow được chiếu vào mỗi buổi tối thứ năm hàng tuần, vậy mà hôm nay lại không xem?

"Cái này là cho tiểu nói lắp?"

Mục Lê cầm khăn lông lau mồ hôi, thấy người hầu bưng một cốc sữa dâu tây đi lên lầu liền lạnh lùng dò hỏi.

Cả người người hầu căng cứng, cúi đầu cẩn thận đáp lại: "Dạ đúng vậy thưa thiếu gia."

Mục Lê tiến lên cầm lấy ly sữa, lười biếng nói: "Đưa cho tôi."

Thật sự coi mình là siêu nhân chắc?

Liên tục một tuần nay, Bạc Nhiễm Nhiễm có nói mình ngủ đủ giấc nhưng cậu biết không đêm nào cô ngủ quá bốn tiếng.

Lầu ba, ở ngoài cửa phòng Bạc Nhiễm Nhiễm.

Mục Lê nghe được âm thanh tiếng súng ống bắn loạn xạ của một trò chơi quen thuộc liền nhíu mày, mắt lộ ra điểm không vui, nhanh tay vặn khóa thì phát hiện cửa đã khóa trái từ bên trong. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Sắc mặt Mục Lê lậ tức trầm xuống, giọng nói trầm thấp: "Tiểu nói lắp, mở cửa!"

Trong hòng, Bạc Nhiễm Nhiễm đang đeo tai nghe trên đầu, nghe theo chỉ dẫn đánh quái thăng cấp của bạn tốt nên không nghe thấy tiếng người gõ cửa.

Từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt lạnh lùng của Mục Lê ở ngoài cửa khiến người khác phát rét.

Chỉ nghe ầm một tiếng, cửa phòng đang đóng chặt bị đá văng, Bạc Nhiễm Nhiễm đang chăm chú chơi game cũng giật nảy mình. Theo bản năng Bạc Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ cảm thấy hoa mắt, Mục Lê đã đi đến trước mặt cô, thô bạo kéo tai nghe mà cô đang đeo xuống.

Dây tai nghe bị giật ra khỏi máy tính, âm thanh phát ra từ loa ngoài.

"Nhiễm Nhiễm có chuyện gì vậy? Này? Alo? Em đừng làm anh* sợ! Nói gì đi Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm!"

(Be: Hiện tại mình để xưng hô của Nhiễm Nhiễm với người bạn giấu mặt là anh - em, đến khi biết rõ thân phận của người đó thì mình sẽ sửa lại xưng hô từ đâu nhé)

Trong phòng vang lên giọng nam dịu dàng, không khó để nghe ra người này có tình ý với Bạc Nhiễm Nhiễm.

Lửa giận dâng thẳng lên lồng ngực, yết hầu Mục Lê giật giật, ánh mắt hung dữ, chỉ thấy chiếc laptop sượt trong không khí một cái rồi đập vào tường một tiếng "bốp" rồi rơi xuống đất, chắc hỏng rồi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Bạc Nhiễm Nhiễm sờ sờ lỗ tai đang ẩn ẩn đau, liếc mắt nhìn cái máy tính hỏng, không nói không rằng chỉ thở dài, ngẩng đầu nhìn Mục Lê với ánh mắt lạnh lùng, nghi hoặc hỏi: "Tớ chọc gì đến cậu sao?"

Mục Lê khó chịu quát nhẹ: "Cậu làm ồn tôi!"

Sau đó cậu dùng sức đặt ly sữa lên bàn, hung dữ trừng mắt nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, đi tới cửa lại dùng giọng trầm thấp nói với cô: "Không được thức khuya nữa."

Mục Lê không quay đầu lại mà đi thẳng về phòng đóng cửa.

Vẻ mặt Bạc Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ đứng ở hàng lang, cô chọc tiểu tổ tông kia hồi nào thế?

Triệu quản gia nghe thấy trên lầu có tiếng động không nhỏ, vội vàng chạy lên xem xét tình hình, "Nhiễm Nhiễm tiểu thư?"

"Đành phiền bác Triệu tìm người đến sửa cửa." Bạc Nhiễm Nhiễm chỉ chỉ về phía cửa phòng, sau đó đi vào trong phòng cầm điện thoại nhắn tin cho bạn rằng cô không có chuyện gì để anh không lo lắng.

-

"Tiêu Ngư, cậu thế này là như thế nào? Tôi nhớ rõ là đề này đối với cậu dễ như trở bàn tay mới đúng, bài tập hôm qua cậu nhắm mắt ghi đáp án hay sao?" Đại diện phát bài thi môn sinh học phát đến bài của Tiêu Ngư, nhìn thấy trên bài làm lít nhít toàn dấu đỏ, không nhịn được mà mắng hai câu.

Tắt nhạc trong điện thoại, Tiêu Ngư mê man nhìn bài thi, đáp án cậu lựa chọn đại đa số đều bị dấu đỏ đặc biệt rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Khóe miệng Tiêu Ngư nhếch lên, cẩn thận nhìn toàn bộ bài làm, sâu xa "Rất đơn giản, tôi.."

Đột nhiên phản ứng lại, Tiêu Ngư nhanh chóng hỏi: "Bài của đại ca tôi đâu?"

"Chắc là ở dưới."

Lữ Bạch trợn tròn mắt, làm sai không quan trọng, quan trọng là hiểu được vì sao sai, lần sau gặp đề tương tự sẽ không làm sai nữa.

Cậu ghét nhất chính là hành vi sao chép bài tập.

Tiêu Ngư giật lấy xấp bài thi chưa phát xong, ngón tay linh hoạt lật từng góc bài thi, tìm kiếm bài thi của Mục Lê. Cậu hít một hơi thật sâu mới rút bài thi của Mục Lê ra, nhưng sau khi xem xong thì thật sự là cười không nổi.

Lữ Bạch nhìn bài thi của Mục Lê mà hai mắt trừng lớn, lắp bắp: "Bài thi của Mục.. Mục Lê không phải do cậu làm hộ chứ?"

Hai người đều làm sai giống nhau y như đúc. Bài thi đầy dấu đỏ đến mức chói mắt.

Lữ Bạch không phải là người thông minh nên phải nỗ lực rất nhiều mới có được thành tích tốt. Còn Mục Lê thì ngược lại không thích học, trốn học đánh nhau, đi học toàn gục xuống bàn ngủ nhưng thành tích tốt lạ kỳ. Mặc kệ là kỳ thì lớn hay nhỏ, chỉ cần Mục Lê tham gia thì cậu đều đứng nhất.

Chưa từng có ngoại lệ nào cả. Nhưng bài thi này rõ ràng viết tên Mục Lê. Là cậu chưa tỉnh ngủ?

Lữ Bạch tự bấm tay mình, cảm giác rất đau.

Đây không phải là ảo giác.

"Tránh đường." Mục Lê từ WC trở về, thấy dáng người cường tráng của Lữ Bạch đứng chắn ở lối đi nhỏ liền dùng giọng lạnh băng nói. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Lữ Bạch sửng sốt một chút, nắm lấy xấp bài thi trên bàn Tiêu Ngư rời đi, lòng hiếu kỳ giết chết mèo, tốt nhất bản thân vẫn không nên hỏi thì hơn.

Tiêu Ngư nuốt nước bọt, lúc này mới dở khóc dở cười đưa bài thi đưa cho Mục Lê: "Đại ca, Nhiễm Nhiễm không phải là đang cố ý trêu chọc chúng ta chứ?"

Đùa dai thì không sao, nhưng nếu là sự thật vậy thành tích của Bạc Nhiễm Nhiễm còn bê bát hơn cả Tiêu Ngư cậu sao?

Đề có mười câu chọn sai hết tám câu, còn hai câu đúng là dạng chỉ cần giở sách là biết đáp án.

Mục Lê nheo mắt, bình tĩnh ngồi xuống ghế, đốt ngón tay thon dài cong lên gõ gõ lên mặt bàn, khàn khàn nói: "Tiểu nói lắp hoàn mỹ chọn sai hết tất cả đáp án, điều này người thường chưa chắc có thể làm được, không phải rất lợi hại sao?"

"Ha ha!" Khóe mắt Tiêu Ngư giật giật một cái, lộ ra nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ độ.

Lúc này Lữ Bạch cũng phát bài thi của Bạc Nhiễm Nhiễm tới bàn cậu, thầy giáo sinh học dường như phá lệ đối với học sinh mới, không gạch câu sai mà chỉ chấm vào hai câu đúng.

Tiếng chuông vào học vang lên.

Bạc Nhiễm Nhiễm trở lại chỗ ngồi của mình, phát hiện Tiêu Ngư đang nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái, giống như còn mang chút đồng cảm. Không hiểu sao Bạc Nhiễm Nhiễm liếc về phía Mục Lê, ánh mắt dừng lại ở bài thi trên bàn, chột dạ chớp mắt cúi thấp đầu.

Bài thi của cô bị Tiêu Ngư đưa tới, Bạc Nhiễm Nhiễm chưa xem đã vội đem nhét vào trong ngăn bàn, bài thi của cô và Mục Lê giống nhau như đúc.. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

"Rất có năng lực, người bình thường cũng không thể làm được như cậu." Mục Lê không lạnh không nhạt "khích lệ", con ngươi đen nhánh lộ ra ý cười.

Bạc Nhiễm Nhiễm cắn môi, nhỏ giọng: "Tớ thực sự nghiêm túc làm."

Mục Lê ý cười, giọng nói cũng mang theo chút trêu chọc nói: "Đó mới là điều đáng sợ đấy."

Thực sự nghiêm túc nỗ lực làm mà còn làm sai gần hết, chỉ có thể nói là cô không hiểu gì cả.

"..."

Lỗ tai Bạc Nhiễm Nhiễm ửng đỏ. Cô không ngờ chương trình trong nước khó như vậy, nếu chỉ dựa vào năng lực tự học của cô thì chắc chắn vô vọng.

Xem ra cần phải mời gia sư rồi.

Be: Ù ôi, vậy là tới trích đoạn ngắn 2 ở văn án rồi sao?