Có Chạy Đằng Trời

Chương 8: Địa bàn của Lục Tiến




Mấy gã đàn ông phía sau nghe thấy đều không khỏi chấn động toàn thân, gã đàn ông thấp bé cắn răng nhìn về phía gã đàn ông trung niên, tay chống trên mặt đất chuẩn bị nhảy lên chạy trốn.

Trán gã đàn ông trung niên toát mồ hôi lạnh nhưng nhìn về phía thiếu niên phía trước tay vẫn nắm lấy tay cô gái không chút sứt mẻ nằm sấp trên mặt đất thì gã chỉ khẽ lắc đầu, ngăn mấy tên đàn em mặt đang xám ngoét lại.

Sơ Vân bị một bàn tay to lớn ôm sau đầu, khuôn mặt gần như bị dán vào mặt đất thô ráp. Giờ phút này, cô có thở cũng không dám thở mạnh, cô không chút nghi ngờ một khi cô dám phát ra tiếng động nào thì bàn tay lạnh buốt phía sau cổ đáp lại cô sẽ là một phát bẻ gãy cổ cô trong nháy mắt!

Chiếc đèn pin quét tới quét lui về phía này, nhiều lần Sơ Vân cảm thấy chùm sáng kia đang chiếu trên mặt mình nhưng lại không có bất kì ai tới.

Sau đó chùm sáng chiếu về một hướng khác, rồi binh lính đồng loạt chạy về phía người phát ra tiếng quát chói tai. Mấy gã biết vừa rồi chỉ lo sợ thừa nên không khỏi đồng loạt thở phào, cảm thấy quần áo toàn thân đều ướt mồ hôi lạnh. Nằm thêm một lát, lính gác rời khỏi, thiếu niên đứng dậy yên lặng không tiếng động dẫn mọi người đi khỏi chỗ này.

Đoạn đường này mọi người nối đuôi nhau đi theo hắn, không dám lên tiếng, cũng không dám mở đèn pin. Trong rừng cây tối âm u, mấy gã đàn ông gian nan theo đuôi hắn, một lúc sau mấy gã cũng thở hồng hộc, không thể không thay phiên nhau khiêng cô bé kia.

Sơ Vân bị trượt chân nhiều lần sau đó được thiếu niên xốc nách dẫn đi, mà thiếu niên dù mang theo cô tốc độ đi vẫn rất nhanh.

Dường như hắn có thể nhìn thấy như bình thường trong bóng tối, dễ dàng tránh đi những nhánh cây chằng chịt, xuyên qua bụi cỏ tìm được con đường mòn thợ săn hay đi, hắn đi đến đâu thì những bụi cây kia đều bị chặt xuống, chỗ gãy bằng phẳng, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được các trạm gác ngầm từ xa, dẫn theo mọi người lặng lẽ tránh đi.

Một lúc sau, xuyên qua rừng rậm, trước mắt mọi người đột nhiên thoáng đãng. Lúc này đã gần sáng, ánh trăng mờ dần, không trung tối mịt cũng dần dần hiện lên hình dáng. Một con sông thanh tịnh uốn luộn hiện lên trước mắt mọi người.

“Sông giáp ranh!” Mắt gã đàn ông trung niên sáng rực lên. Qua khỏi con sông này chẳng khác nào đã xuất cảnh! Mấy gã đàn ông đẩy nhánh cây trước mặt ra, mặt cũng hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng.

Gã đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn cánh rừng rậm sau lưng, những dãy núi tầng tầng lớp lớp rồi lại nhìn con sông cạn có thể vượt qua chỉ còn cách vài bước, không khỏi thở phào một hơi. Gã đã hiểu vì sao mụ Hổ nói với gã chỉ cần có người này thì bọn họ tuyệt đối có thể xuất cảnh một cách an toàn!

Biên giới gần ngay trước mắt, tâm trạng mấy gã đàn ông vô cùng kích động, nhanh chóng đi theo thiếu niên vượt sông. Con sông nhỏ thanh tịnh nhanh chóng bị người ta lội qua làm bắn tung những bọt nước, gã đàn ông thấp bé khiêng cô bé kia cũng bị nước bắn lên ướt đầu. Qua sông xong mọi người cũng không hề dừng lại mà chạy như điên về rừng cây đối diện. Đến khi đã chui vào rừng cây thiếu niên dẫn đầu mới dừng bước, quay đầu lại ý bảo đã an toàn, mấy gã đàn ông đi theo hoặc ngồi hoặc co quắp trên mặt đất.

“Khụ khụ”, Sơ Vân bị thiếu niên thả trên mặt đất, suốt đoạn đường cô bị hắn bế xốc lên chạy đi nên vẫn nhịn hơi thở trong ngực, giờ đột nhiên yên tĩnh trở lại nên không nhịn được mà xoay người khó chịu ho vài tiếng.

“Rất khó chịu à?” Thiếu niên thấy cô ho đến đỏ cả mắt nên rốt cuộc mở lòng từ bi đưa tay mở băng dính trên miệng cô ra. Dù sao giờ đã đến được đây, cô muốn khóc muốn la muốn hét gì cũng không có ai để ý đến.

“Kẹp chết tôi rồi!” Rốt cuộc Sơ Vân cũng lên tiếng, cô ho đến chảy cả nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng trông rất đáng thương lại đột nhiên khiến cho thiếu niên cảm thấy tâm trạng rất tốt, nghe cô nói xong thì khẽ bật cười, cúi xuống ghé vào bên tai cô dùng giọng nói mập mờ nói, “Hay là tôi cho em kẹp lại một lần được không?”

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của hắn đột nhiên hiện lên vẻ tà khí khiến cho thiếu nữ phải vuốt ngực sửng sốt một lúc. Cô kinh ngạc phát hiện ra đôi mắt màu xám xanh kia giờ phút này đột nhiên trở thành màu đen. Cô đang nhìn lầm sao?

Nếu xa xa không truyền đến tiếng nói chuyện của mấy gã đàn ông thì Sơ Vân cũng không chú ý đến thiếu niên đã đưa tay lau đi vết bùn nhỏ dính trên mặt cô sau đó chậm rãi vuốt ve. Khi phục hồi lại tinh thần Sơ Vân chỉ cảm thấy mỗi chỗ hắn đụng vào đều như đang bắt lửa! Cô sợ tới mức nhanh chóng lùi về phía sau né tránh ngón tay của hắn.

“Đây là…đâu?” Sợ sự cự tuyệt của cô sẽ làm cho hắn không vui nên cô nhanh chóng lắp bắp chuyển đề tài. Tuy câu hắn vừa nói cô không hiểu có ý gì nhưng trực giác nói cho cô biết câu trả lời cũng không khấm khá là mấy.

“Ở đây à?” Thiếu niên khoanh hai tay trước ngực, thưởng thực vẻ chân tay luống cuống của cô bé trước mặt mình. Thật sự cô còn quá non nớt, tinh khiết như một nụ hoa vẫn còn hơi sương. Hai cánh môi hồng nộn khi căng thẳng sẽ cắn chặt lại, chúng nó giống như được bôi mật, tỏa ra hương vị ngọt ngào trong nắng sớm, một hương vị mê hoặc lòng người. Thật đúng là vận số của hắn cũng không tệ, một cô bé xinh đẹp như vậy giờ là của hắn, nhưng hình như cô vẫn chưa hiểu rõ sự thật này.

“Đây là phía bắc của Myanmar, là nơi tôi lớn lên.” Lục Tiến đứng thẳng lên, thân thể vươn ra, ngẩng đầu nhìn về phía xuất hiện hai rặng mây đỏ. Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn về phía Sơ Vân nở một nụ cười tuấn mĩ, “Hoan nghênh đến với thế giới của tôi, công chúa nhỏ đáng yêu.”

Tam Giác Vàng, trên thế giới không có chỗ nào như mảnh đất này, biệt lập hoàn toàn nhưng lại là tâm điểm chú ý của toàn thế giới. Hoa anh túc nở rộ kiều diễm lại tạo ra một tội ác kinh khủng nhất. Cuộc sống nghèo khó nguyên thủy kéo dài lại đầy dẫy lửa đạn, lòng tham cùng tài phú…

Sông Selween chảy điên cuồng ngăn cách nơi này với toàn bộ thế giới bên ngoài, những dãy núi trùng điệp ôm lấy mảnh đất thần bí này.

Sự quyến rũ của nó là có một không hai, tràn ngập hấp dẫn. Cảnh sắc trong khu rừng rậm hoang sơ vô cùng đa dạng. Thật ra cũng không có gì khác biệt với nơi khác, cũng có núi cao, rừng rậm, những cây đại thụ che cả bầu trời ngăn cách nơi đây với ánh nắng, dưới chân giẫm phải hòn đá chi chít cùng rễ cây cực to trải dài, rêu bám dày đặc, cỏ dại cao bằng nửa người có thể làm cho người bước vào mất đi phương hướng, mờ mịt không biết nên đi đâu.

Ngay cả gương mặt của Sơ Vân và cô bé kia cũng bị Lục Tiến phủ khăn mỏng lên, bàn tay nhỏ bé cũng mang bao tay, có thể nói toàn thân không còn chỗ nào lộ ra ngoài.

Xuyên qua bụi cỏ lớn cô chỉ nghe thấy mấy gã đàn ông phía sau thỉnh thoảng lại giậm bình bịch lên mặt đất cùng tiếng chửi rủa. Sơ Vân hốt hoảng theo sau Lục Tiến, cô cảm thấy mình sắp điên lên. Vài ngày trước cô còn ngồi trong căn phòng rộng thênh thang luyện đi luyện lại khúc nhạc piano buồn của Beethoven, mà giờ khắc này cô lại mặc một bộ quần áo thô ráp theo sau thiếu niên đáng sợ này, lảo đảo bôn ba vượt qua khu rừng rậm. Cùng lắm cũng chỉ là một lần buông thả mà cuộc sống của cô đã bị nghiền nát không thành hình, không còn được quay về cuộc sống bình yên trước kia nữa.

Phía sau còn gặp phải những chuyện gì cô cũng không dám suy nghĩ nữa. Cô chỉ biết là từ khi cô bị những kẽ này bắt đi thì cô đã bước vào một một thế giới dã man đáng sợ hoàn toàn xa lạ với cô.

Giữa trưa, Lục Tiến dừng chân nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ, mấy gã đàn ông phía sau đã gần chết khát, vừa nhìn thấy dòng suối nhỏ đã không quan tâm gì lao đầu vào dòng suối hét lớn.

Sơ Vân tháo khăn trùm đầu và bao tay xuống, cầm cái bình quân dụng Lục Tiến đưa cho cô đi đến bên bờ suối, xuyên qua mấy tảng đá bên dòng suối tìm chỗ nước xoáy rót đầy bình nước. Nước suối lạnh buốt, cô không nhịn được dùng bàn tay nhỏ bé nâng lên uống vài ngụm. Sau khi dùng nước rửa mặt, cô dùng khăn lụa lau khô nước.

Bên cạnh bờ suối, Lục Tiến dựa vào thân cây khoanh đôi chân dài lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn chỉ tùy tiện dựa vào một chỗ, không cần lên tiếng cũng đã tạo thành một cảnh đẹp.

Sơ Vân ôm bình nước, cẩn thận chuẩn bị bước trên đá đi về phía hắn. Mấy gã đàn ông đã uống no nước đi ngang qua cô, gã đàn ông thấp bé đằng sau đê hèn bỉ ổi vuốt vuốt mông cô.

“A!” Sơ Vân kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt bình nước trong tay, vừa sợ vừa giận dữ né tránh.

“Cô bé à, một ngày nào đó anh sẽ ***” Ghé sát lại, gã đàn ông thấp bé nói nhỏ bên tai cô một câu, ánh mắt dâm tà của gã lưu luyến không rời nơi chiếc cổ còn dính nước của cô, khuôn mặt vốn xấu xí lại bị muỗi cắn chằng chịt khắp nơi đều đỏ ửng, trông vô cùng đáng sợ.

Sơ Vân cắn chặt môi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, ôm bình nước chạy tới Lục Tiến, hắn cũng không phải người tốt, nhưng so với mấy kẻ này thì ở bên hắn vẫn an toàn hơn.