Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 5




"Người Trung Quốc các cô đều không phân rõ phải trái như vậy?".

"Chúng ta chính là đối với người ngu ngốc không phân rõ phải trái.".

Thời điểm Diệp Hiểu Quân lái xe theo lối đi ra bỗng nhiên phát hiện màn đêm vô thanh vô thức buông xuống, đứng ở một bên hướng dẫn dòng xe rời đi đúng là vị tiểu nhân viên quản lý mới vừa rồi bị chủ xe Getz khiển trách.

"Ngươi có tư cách gì yêu cầu người khác?".

Lực sát thương của những lời này cũng đủ làm cho tiểu tử kia hoài nghi nhân sinh, Diệp Hiểu Quân cảm thấy phản cảm đối với kiểu nói năng lỗ mãng của nữ chủ nhân chiếc Getz, ngay đến cả chủ nhân chiếc xe đại sứ quán cũng ngạo mạn đến mỗi người một đặc hữu, mỗi một người đều có những điểm đặc biệt riêng, Hiểu Quân không khỏi nhận thấy được chính mình có chút nhàm chán......

Qua hai ngã rẽ rút cuộc đem xe đến được điểm đến, Diệp Hiểu Quân cầm tập bút ký cùng máy tính chuẩn bị bước xuống xe, đột nhiên cảm giác di động đặt ở quần túi chấn động một chút, lấy ra vừa thấy, thông báo biểu thị tin nhắn mới, người gửi – Bearxxx.

Tập bút ký thiếu chút nữa rơi trên mặt đất — rốt cục lại xuất hiện...... Diệp Hiểu Quân ổn định tâm tình, mở tin nhắn:

Người gửi: Bearxxx, nội dung: Tôi nói rồi, tôi đến từ tương lai, có chuyện muốn nói cho cô......

Sau đó là một đống loạn mã, không biết là hắn cố tình làm hay vẫn là có nguyên nhân khác. Diệp Hiểu Quân trả lời:

Như ngươi mong muốn, chúng ta đã muốn chia tay, không cần giả thần giả quỷ!

Đem điện thoại nhét lại trong túi, trong lòng Diệp Hiểu Quân nổi lên một cỗ sinh khí vô danh. Không phải bởi vì mối liên hệ giữa nội dung tin nhắn này với cố sự chia tay với Cố Lam kia, mà chính là bởi vì một loạt việc của Cố Lam đã làm sau khi chia tay.

Không biết Cố Lam quay về khi nào, ngày đó Diệp Hiểu Quân từ công ty trở về liền phát hiện trong nhà giống bị càn quét không bình thường, máy ảnh, ống kính, tiền bạc, đồ trang sức, ngọc trụy gia truyền... Toàn bộ không thấy, kể cả vài món hàng hiệu nàng vẫn mặc, thậm chí ngay cả quần lót mới mua chưa kịp mặc cũng không thấy tung tích. Ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là trong nhà bị trộm, nhưng thế nào cửa nhà vẫn khóa kỹ, trong phòng cũng không có dấu vết lộn xộn hay bới tung, lại đi tới xem vật dụng Cố Lam cất nơi góc phòng, mặt rương bị mở ra, vật dụng đã được lựa chọn mang đi, còn lại vài món quần áo cũ bỏ lại.

Nguyên lai không phải bị trộm, vào đây chính là bạn gái cũ.

Trên mặt rương còn dán một tờ giấy, Diệp Hiểu Quân cầm lấy vừa thấy:

Hiểu Quân, em đi rồi, em mang đi những thứ thuộc về em. Mấy năm nay cùng một chỗ với chị, không phải không có lúc vui vẻ, hy vọng chị có thể nhớ kỹ những giây phút khoái hoạt, quên đi một ít không thoải mái. Khi em trở về, chị không ở, nói vậy chị cũng không muốn gặp lại em, như vậy coi như từ biệt đi. Đây là số thẻ ngân hàng của em, có rảnh chị đem tiền chuyển cho em là được, tạm biệt.

Diệp Hiểu Quân chịu đựng tức giận đọc xong đến câu chữ cuối cùng, hai tay mạnh mẽ vò nát trang giấy, vứt vào thùng rác.

"Chị như thế nào không hồi âm cho em? Đem tin nhắn của em đều xóa?".

"Tiền khi nào thì chuyển cho em?".

"Diệp Hiểu Quân, em khuyên chị da mặt không cần dày như vậy đâu, em không muốn cùng chị thù địch, dù sao cũng từng bên nhau, chị đề nghị chia tay, em phải chuyển đi, còn bị rối loạn quy luật cuộc sống, tổn thất rất lớn. Trong vòng 3 ngày đem tiền chuyển cho em.".

"Diệp Hiểu Quân, chị đã tuyệt tình như vậy, đừng hối hận.".

Cố Lam liên tục gửi đến không ít tin nhắn, Diệp Hiểu Quân đem tất cả xóa sạch, không hồi âm.

Hơn một tháng trôi qua, đa phần thời gian Diệp Hiểu Quân ờ lì trong nhà không ra ngoài, chuyên tâm xem, ghi chép, viết kịch bản. Rèm cửa đóng kín, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng đêm, chỉ duy nhất có ánh sáng đèn bàn cùng vô số hình ảnh máy chiếu từ rất nhiều dvd cùng bộ sách làm bạn cùng nàng. Phân không rõ ban ngày hay đêm tối, Diệp Hiểu Quân học tập, suy ngẫm, vùi đầu vào bên trong một cái linh cảm. Di động đặt ở tủ đầu giường, khi nào có điện nàng cũng không biết.

Khoảng thời gian này là thời điểm hiệu suất làm việc của nàng đạt cao nhất có lẽ bằng mấy năm qua gộp lại, nàng không cần để ý xem khi nào thì cần đi đón ai, tin nhắn của ai chưa kiểm tra, cũng không cần quan tâm có làm ai đó hờn giận hay không, lại càng không cần suy nghĩ bữa tối nên làm món gì cho ai hết..

Toàn bộ thế giới chỉ có chính nàng cùng công tác mà nàng nhiệt tình yêu thương.

Viết xong kịch bản đặt ở trong tay, Diệp Hiểu Quân còn chưa ngủ đến hai giờ chợt nghe có người phá cửa.

"Này này...... Em còn sống không!" Tương Tiểu Phù đứng ở cửa, thấy một cơ thể sống đầu tóc rối bù, mặc váy ngủ rộng thùng thình – chính là Diệp Hiểu Quân khi không đeo mắt kính, nhìn thấy cái người trước mặt đúng là như thấy quỷ.

Thật lâu không có giao tiếp, Diệp Hiểu Quân đối với thanh âm cao ngất bén nhọn của Tương Tiểu Phù có chút không quen, ngủ không đủ giấc làm cho hai tai cùng đầu nàng ong lên, hướng sô pha đến, ngã vật xuống: "Chị đển đây làm gì ah......".

"Em còn hỏi sao!" Tương Tiểu Phù đem túi phóng đến bàn trà, "Chị gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho em vẫn luôn tắt máy, chị còn nghĩ em trong lòng nghĩ quẩn mà nhảy lầu đây."

"Luẩn quẩn trong lòng? Luẩn quẩn trong lòng cái gì?".

Tương Tiểu Phù biểu tình vi diệu biến đổi, nhìn một phòng tao loạn nói:"Em có biết lão bản tìm em đã bao lâu không? [Hành Hỏa] bộ kịch bản kia, nếu không muốn bán nữa thì bảo chị một câu a!".

"Nói đến kịch bản." Diệp Hiểu Quân lao lực đứng dậy, từ trên mặt bàn công tác lộn xộn nhặt lên sắp giấy đã đóng quyến tốt thảy tới trong lòng nàng. "Cầm.".

"Đây là cái gì?".

"Kịch bản." Khóe miệng Diệp Hiểu Quân khẽ nhấc, "Chuyện xưa tình yêu mà các người hằng mong chờ.".

"Hắc — đây là em đã thông suốt sao! để Chị xem xem!" Tương Tiểu Phù xếp bằng ngồi dưới sàn nhà, trên bìa mặt kịch bản viết hai chữ [Phù Sinh], vốn là muốn tùy tiện nhìn xem, ai ngờ vừa nhìn đại cương cùng giới thiệu vắn tắt nhân vật liền dừng không được, im lặng nhìn hơn nửa giờ mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Quân, ánh mắt đăm đăm,"Ngưu bức a, này khẳng định có thể thành!".

"Chị có thể trở về cấp lão bản báo cáo kết quả công tác." Đầu ngón tay Diệp Hiểu Quân hướng ra phía ngoài mang ý tiễn khách,"Chị đi đi, để em ngủ tiếp chút nữa.".

"Ai! lão gia, ngài hảo hảo ngủ!" Tương Tiểu Phù ôm tập kịch bản, cặn dặn trước khi rời đi,"Cho dù ngài là cái nghệ thuật gia, cuối tuần này là đại hội lần thứ nhất của công ty, em đừng có đến muộn. Thời gian qua không khinh qua khói lửa phàm trần, có lẽ ngài cũng không biết công ty sống dở chết dở của chúng ta đã bị thu mua lại, có giám đốc mới tiếp nhận, đại hội lần này là lần đầu tiên giám đốc mới ra mắt, cực kỳ quan trọng, em mà không đi chưa chắc người ta có cho em tiếp tục hợp đồng không".

"Biết rồi, biết rồi...." ánh mắt Diệp Hiểu Quân sắp không mở nổi, vẫn gật gật đáp lời cũng không phải quá tốt, chính là cảm giác dị vật khó chịu trong mắt cũng dần quen dần.

"Em cũng nên đi ra cho thư thả đi." Tương Tiểu Phù trước khi rời đi do dự một chút, vẫn là nói, "Còn có a, một ngày tiên giới bằng một năm yêu giới, người hạ phàm cần xem kỹ thời điểm, những ngày gần đây yêu giới bất bình rung chuyển, có vài tiểu yêu nghĩ muốn nhân cơ hội chiếm đoạt vị trí yêu vương, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý.".

Diệp Hiểu Quân:"...... chị đang nói cái quỷ gì?".

Tương Tiểu Phù lưu lại cái biểu tình nhăn nhó ý vị thâm trường rời đi.

Diệp Hiểu Quân trực tiếp ngủ thẳng hết ngày, sau khi rời giường cả người như là lấy lại sức sống trước kia, tinh thần một đoàn thoải mái. Tắm rửa, trang điểm thật tốt, thay trang phục chỉnh tề, lái xe ra khỏi cửa.

Công ty Diệp Hiểu Quân cách nhà nàng hơn mười km, hôm nay ra đường, đoạn đường cũng không quá tấp nập, thời điểm chạy xe tới công ty, phát hiện mấy cái cần cẩu cao nghêu đang thi công, lại có thêm một tòa nhà thật cao từ mặt đất mọc lên.

Vài năm nay B thành phát triển nhanh chóng, đường cũng ngày càng đông. Chính sách mỗi năm một cải tiến, cũng không có thể thật tốt giải quyết cho xong đại vấn đề.

Xuân thu càng ngày càng ngắn, đông hạ càng thêm dài. Người càng đến càng nhiều, mối quan hệ giữa người với người càng đến càng ít.

Diệp Hiểu Quân nhớ rõ trước đó không lâu nàng còn phải khoác áo khoác dày, ngồi trong xe ấm, bước ra không khí ngón chân lạnh như băng, bế quan không bao lâu, giờ mặt trời trên cao tỏa nắng, gió thổi vù vù vẫn là không thể ngăn được cái nắng nóng chiếu thẳng tới tay cùng ngực, sau lưng dần dần ra một tầng mồ hôi.

Nàng vốn rất vội vàng, thật lâu còn không có thật sự quan sát dòng chảy cuộc sống thành thị, thân là một biên kịch không nên như thế.

Thịnh Phong nằm tại đông bắc B thành, bãi đỗ xe cung cấp dịch vụ cho thuê dài hạn, bởi vì đặc thù tính chất công việc, Diệp Hiểu Quân không cần mỗi ngày đều phải đến công ty điểm danh, nên không mua chỗ đỗ cũng không thuê chỗ dài hạn, mỗi lần đến đều là dựa vào vận may chuyển xe qua lại vài vòng từ tầng 1 đến tầng 3 mới tìm được một chỗ đỗ xe.

Hôm nay cũng là từ b2 chuyển tới b3, lại chuyển hai vòng sau rốt cục thấy được một cái vị trí đỗ xe. Đang muốn tiến vào, bỗng nhiên một chiếc khác ầm ầm tiến vào đem vị trí kia chiếm đi.

Diệp Hiểu Quân đã bắt đầu chuyển xe, thông thường sẽ không có người vô lễ, Diệp Hiểu Quân kinh ngạc ngó đầu ra xem, từ trong xe đi xuống hai người, một nam một nữ. Người nữ đeo mắt kính, thế nhưng hướng Diệp Hiểu Quân cười, người nam giúp nàng xách túi, đi theo phía sau.

Trong xe tối vụng trộm cùng người khác tằng tịu – Cố Lam, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra, thế nhưng Cố Lam trước mắt này diện một thân váy lụa màu lam thấp ngực, son môi bôi đỏ tươi, tóc búi cao, nhìn qua già hơn so với thực tế vài tuổi, khiến nàng cũng phải trải qua hai lần đánh giá mới xác định.

Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải bạn gái cũ, trong lòng Diệp Hiểu Quân có chút nhộn nhạo, đang muốn bỏ của chạy lấy người, Cố Lam lại không biết xấu hổ, ngược lại tiến lên đón đầu.

"Cuối cùng bắt được chị, chơi trò biến mất một đoạn thời gian đi." Cố Lam tiến đến, tháo kính xuống, "Như thế nào chị vẫn nghèo túng như vậy? Vẫn là bộ quần áo này, xe cũng không rửa...... Hiểu Quân, cho dù kịch bản không bán được cũng nên cẩn thận chiếu cố chính mình.".

Diệp Hiểu Quân có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Lam một cái, xác định không nhận sai người, lời nói đối phương cũng xác thực là cố ý châm chọc, rõ ràng nhục nhã.

Nàng nâng kính xe lên, Cố Lam một phen đè lại kính xe.

"Cô còn muốn nói gì?" ngữ khí Diệp Hiểu Quân lạnh như băng, mắt nhìn thẳng nàng.

Mặt Cố Lam lâm vào trong bóng đêm, chỉ có điệu cười nhếch khóe miệng là sáng lên:"Nợ tiền của em khi nào thì trả?".

Diệp Hiểu Quân:"Tôi vì sao phải trả cô tiền?".

"Chính là 6000 vạn, Chị đề xuất chia tay tạo thành tổn thất cho em, em còn phải đi tìm phòng. Là phí chia tay.".

Diệp Hiểu Quân giận dữ bật cười:"Lời này cô cũng có thể nói ra được, không thấy mất mặt sao?".

"Như thế nào là không thể nói ra, nên của em phải cho em, Chị muốn quỵt nợ phải không?".

"Chẳng phải cô đều cầm hết rồi, lần đó càn quét còn ngại không đủ? Cố Lam, cô lấy đi đồ vật chính mình thì thôi đi, vì cái gì còn muốn đem hết của tôi mang đi? Những thứ khác tôi cũng không để ý, ngay cả ngọc trụy mẹ tôi để lại cho tôi, cô cũng lấy đi...... Cô có biết cái gọi là không hỏi tự lấy chính là trộm không!".

Cố Lam từ trong kính xe thấy trợ lý vẫn luôn ngó đầu về phía trước thăm dò, Những lời này Diệp Hiểu Quân nói cũng không nhỏ, khẳng định bị hắn nghe thấy được.

Cố Lam giật tay áo Diệp Hiểu Quân, thấp giọng nói:"Chia tay nhau, tài sản đương nhiên chia đều, đừng có cùng em so đo." Sau lập tức đề cao thanh âm lại nói,"Chị nói nhiều như vậy đều không phải là muốn quỵt nợ? Thật giỏi, được thôi, 6000 vạn kia coi như em bố thí cho Chị, không khách khí. Chị có biết vì cái gì chị bị chia tay không? Bởi vì chị ngoan cố lãng phí thiên phú chính mình, Cái người tầm thường vô vị như chị hẳn nên sớm bị xã hội này đào thải, bị tình yêu ruồng bỏ, nhất định sống cô độc quãng đời còn lại!".

Diệp Hiểu Quân một cước đạp chân ga dứt khoát đi ra ngoài, thiếu chút nữa đem Cố Lam quật ngã xuống đất.

"Cố tỷ, đó là ai a, chị quen biết à?" Trợ lý đi lên lắm chuyện hỏi.

Cố Lam:"Nhận thức chị ta đúng là xui xẻo!".

Trợ lý:"Cố tỷ còn nhận thức người như vậy a?".

Bị hắn hỏi như vậy, Cố Lam trầm mặc một lát, nhớ lại đủ loại sự tình đã qua, cười lạnh một tiếng:"Đi lên đi.".

Lại tìm một hồi lâu mới lại tìm được chỗ đỗ xe, thời điểm đang muốn đánh xe vào vị trí đỗ thì một chiếc Mercedes khác cũng muốn lái vào, trong đầu Diệp Hiểu Quân hỗn loạn, không nhìn thấy đối phương, nên thành thật dừng lại trên đường, chờ cho nàng đỗ xe ổn thỏa mới đi thẳng tìm một vị trí trống khác.

Diệp Hiểu Quân khóa kỹ xe tiến tới thang máy, trong thang máy không một bóng người, phong cảnh bên ngoài nhanh chóng bị lớp kính ngăn cách, ánh mặt trời chiếu vào trên người Diệp Hiểu Quân, chiếu thẳng người, chiếu tới trên mặt, hơi nóng bốc lên.

Nàng không rõ người vừa rồi là ai nữa, Cố Lam trước khi chia tay cùng sau khi chia tay thật như hai người khác hoàn toàn.

Diệp Hiểu Quân tự thấy ba năm này mình chưa từng có bạc đãi Cố Lam, chia tay thế nhưng lại nháo đến khó coi như vậy. Không thể lý giải nổi...... Chẳng lẽ có một số việc nàng vẫn luôn không có phát giác?

Diệp Hiểu Quân hít vào một hơi thật sâu, nhanh tới công ty, nàng điều chỉnh lại tâm tình, không để cho người khác nhìn ra biểu hiện gì khác thường.

Đi vào tầng hai mươi, chính là khu vực của công ty TNHH điện ảnh Bác Triển, Tương Tiểu Phù đang cùng người khác nói chuyện, vừa thấy Diệp Hiểu Quân đến mặt biến sắc, lập tức chạy vội lại.

"Làm cái gì, vội vã như vậy.".

Tương Tiểu Phù nhìn nhìn lại Diệp Hiểu Quân, cũng không nói gì.

Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên có cỗ dự cảm cổ quái, nhìn chằm chằm Tương Tiểu Phù nói: "Chị không nói nên lời?".

"......".

Tương Tiểu Phù đem nàng kéo đến góc hành lang không có người, mở lời:" Có người theo dõi chuyện chia tay của em cùng Cố Lam, bởi vì nàng ta hay ra vào trong tiểu khu Trần Nhĩ, sáng nay còn mở cửa xe Trần Nhĩ đi ra. Nàng hôm nay mang theo trợ lý giết qua đến đây, nghe nói là đã đi đường tắt sắp trở thành nghệ sĩ dưới trướng do công ty quản lý.".

Diệp Hiểu Quân thở ra một hơi đang muốn lên tiếng, Tương Tiểu Phù vẫn thao thao:

"Nhìn em này, bộ dáng ngây thơ ngu ngốc phỏng chừng chui đầu trong nhà viết kịch bản không để ý đến động thái luân chuyển ngoài này đi? Bạn gái trước kia của em, Cố Lam gặp hên, biết chưa? Chính là trải qua vai diễn trong bộ phim do Trần Nhĩ đạo diễn kia, liền nổi lên, nàng thế nhưng một vai phụ lại được chú ý. Trần Nhĩ cũng không biết vì cái gì giống như đối nàng để ý, phỏng chừng thực sự có gì đó, phim mới lại mang theo nàng, còn là quay phim, chụp ảnh cùng nàng, mọi phí tổn chi phí quảng cáo còn thu hồi về. Em có biết [Hãy yêu đi] chính là cái chương trình hẹn hò cùng người nổi tiếng đó? Nguyên ba kỳ. Quan hệ nàng cùng Trần Nhĩ gần nhất chính là tin nóng trọng điểm của đám ký giả. Chị đã sớm cảm thấy Cố Lam kia không phải dạng tốt đẹp gì mà, nhưng ngại mặt em nên chị mới không muốn nói nhiều, dù sao cũng là việc riêng của bọn em.".

Diệp Hiểu Quân không nói lời nào.

"Cố Lam cũng là đoạt được cơ hội tốt, từ quan hệ với Trần Nhĩ làm cho nàng lấy được cái tiết mục kia, thật sự là chó ngoáp phải ruồi, tiết mục này thế nhưng tỉ suất dẫn phá top 4, rất nổi, nhân khí Cố Lam được phiên đảo chiều, hiện tại lượng fan theo dõi weibo đều hơn trăm nghìn.".

Diệp Hiểu Quân mở miệng:"Cùng em có quan hệ gì?".

"Giờ không phải lúc em nổi tính đùa giỡn, nàng càng nổi tiếng lại càng nhiều chuyện, sau này mà lộ ra chuyện bọn em qua lại. Bất quá bây giờ cần lo lắng là chuyện chính em đó, nàng xác định sẽ cùng công ty ký hợp đồng, công ty sẽ tìm em nói chuyện.".

"Nói chuyện gì?".

"Chị nói em, như thế nào ngu như vậy, đương nhiên là để em thức thời rời đi, không cho phép để em cùng nàng qua lại. Chị cũng là buổi sáng vừa mới biết chuyện nàng sẽ ký hợp đồng...... Chị là sợ, vì hiềm nghi, công ty khả năng sẽ cùng em hủy hợp đồng.".

Diệp Hiểu Quân hiểu rõ cười cười:"Em đã biết, đi vào họp đi.".

"......".

Tương Tiểu Phù nhìn bóng dáng nàng chậm rãi rời đi, buồn bực:"Em như thế nào lại không coi việc của mình là quan trọng đây!".

Thời điểm Diệp Hiểu Quân bước vào phòng họp di động bỗng nhiên rung lên, một tin nhắn mới gửi tới, người gửi Bearxxx.

Người gửi: [B][I]Bearxxx[/I][/B], nội dung: [I]Chúc mừng cô, cô rất nhanh sẽ thăng chức.[/I]

Trong đầu Diệp Hiểu Quân "đông" một tiếng, bên cạnh có người đi ngang qua, nàng vội vàng đưa điện thoại di động cất vào túi.

Người gửi tin nhắn lại giả thần giả quỷ.

Diệp Hiểu Quân và Tương Tiểu Phù cùng ổn định chỗ ngồi, trong lòng đối với nội dung tin nhắn kia tự nhiên là phủ định, bởi vì nàng cảm thấy hoàn toàn không có khả năng — nàng ở Bác Triển nhiều năm như này, đừng nói không cống hiến được gì, cho dù không có việc Cố Lam nàng cũng hiểu được chính mình rất nhanh sẽ bị sa thải.

Thăng chức? Như thế nào khả năng.

Đại hội công ty tập hợp đông đủ mọi người, từ đội ngũ quản lý, đến người đại diện, nghệ sĩ, biên kịch toàn bộ đều đông đủ, chờ giám đốc mới đến ra mắt.

Diệp Hiểu Quân ngồi ở vị trí xa nhất trong góc, không nhìn đối diện Cố Lam. Cố Lam liếc nàng hai lần, cũng thu hồi ánh mắt.

"Nào ngờ, giám đốc mới thế nhưng trẻ tuổi như vậy, lại là nữ nhân!" Tương Tiểu Phù hạ giọng nói một câu, Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu, vừa vặn cùng Lục Tĩnh Sanh đang dẫn theo trợ lý tiến vào phòng họp, chạm ánh mắt.

Lục Tĩnh Sanh hôm nay mặc một thân quần áo công sở chỉnh tề, tóc quăn dài búi sau đầu, trang điểm, một đôi mắt hờ hững mà kiên định, nàng nhìn chỗ nào tựa hồ như thả ra một đám lửa ở đó, đem chỗ đó đốt thông suốt, hết thảy tin tức đều muốn thu thập trong đầu của nàng, sau liền đem tầm mắt rời đi, cả người lưu loát lại làm cho người ta sợ hãi.

Nàng đến lần này chính là đánh một đòn ra oai phủ đầu với công ty con mới thu mua, tự nhiên điều tiện tiên quyết là phải tạo được khí thế đầy nghiêm khắc. Ai ngờ nhưng lại ở chỗ này một lần nữa cùng Diệp Hiểu Quân gặp nhau.

Lục Tĩnh Sanh sửng sốt hai giây, thấy Diệp Hiểu Quân tùy ý đem ánh mắt dời, hoàn toàn đem nàng bỏ qua.

Huyệt thái dương Lục Tĩnh Sanh nhảy dựng — cư nhiên bị cái người nữ đồng tính luyến ái, còn là cấp dưới kia xem nhẹ......