Cô Công Quả Thụ

Chương 12




Từ lúc Park Yoochun rời đi, Jung Yunho vẫn luôn ngồi nghiên cứu kế hoạch hợp tác của hai người. Hơn nữa, bản thân Jung Yunho cũng không muốn về nhà, cho nên liền dứt khoát ở lại công ty.

Trời tối, cả công ty chỉ có văn phòng Jung Yunho cùng máy tính Kim Jaejoong là còn sáng.

Nhưng hết lần này tới lần khác hai người đều cuồng công tác, căn bản không phát hiện ở công ty ngoài mình ra còn có người khác.

Kỳ thật với tốc độ làm việc bình thường của Kim Jaejoong, giờ này đã về nhà từ lâu rồi, nhưng hôm nay cậu làm việc rất chậm chạp, là vì không muốn về nhà a, chỗ kia bây giờ về chỉ làm mình đau khổ thêm mà thôi.

Đến đêm khuya, Kim Jaejoong đã hoàn thành tất cả các việc, không tìm ra việc gì để làm, cậu đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, đứng dậy, tình cờ phát hiện, Jung Yunho cũng còn trong phòng làm việc.

Nhìn thoáng qua cửa chớp không đóng kín có thể thấy anh đang chăm chú viết cái gì đó.

“Kỳ thật chỉ cần cả ngày mặt đừng lạnh như băng, anh ta cũng khá tốt bụng đấy.” Kim Jaejoong lầm bầm nói. Sau đó cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.

Trên đường đi các quán đã đóng cửa gần hết, thoạt nhìn rất trống trải, một quán mì hoành thánh mở giữa đêm hấp dẫn Kim Jaejoong.

Nhà Kim Jaejoong cách công ty rất xa cộng thêm lí do cá nhân, cho nên cậu hôm nay định ở công ty qua đêm. Nhưng khi Jaejoong ôm đồ ăn khuya về, phát hiện Jung Yunho vẫn còn đang ở trong công ty.

Tựa hồ khoảng thời gian cậu đi ra ngoài rồi trở về, Yunho chưa hề ngừng làm việc một lần nào.

Anh ta cũng chưa ăn cái gì ư?

Không biết vì sao, Kim Jaejoong đột nhiên rất muốn đưa cho Yunho một chút gì đó để ăn. Cậu cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà dám thật sự đi gõ cửa phòng Yunho.

“Vào đi!”

“Ngài Jung, anh muốn ăn một chút không?” Kim Jaejoong cẩn thận hỏi, cậu tựa hồ có chút sợ Jung Yunho, mà cái tên Jung Yunho cũng là một từ rất khủng bố trong tâm lý toàn bộ nhân viên công ty.

Jung Yunho xác thực rất đói, nhưng việc chưa xong, thời gian cũng đã rất muộn, anh chẳng muốn đứng dậy làm đồ ăn.

“Ah, được.” Lời nói của Yunho không mang theo bất cứ tia cảm xúc nào. Cái này khiến cho Jaejoong càng thêm phiền muộn, đây đâu phải nghĩa vụ của cậu, hơn nữa người này ít nhất cũng phải nói tiếng cảm ơn chứ.

Từ lúc Jaejoong tiến vào đến khi ra ngoài, Jung Yunho không hề ngẩng đầu lên liếc cậu lấy một cái, đây là chuyện khiến cho Jaejoong cảm thấy buồn bực nhất.

“Đúng là đồ mặt lạnh!” Nhũng lời này đương nhiên là khi Kim Jaejoong đã ra ngoài, ngồi phàn nàn một mình. Sau đó cậu cảm thấy buồn ngủ, gối đầu lên bàn mà thiếp đi.

Đợi đến lúc Jung Yunho làm xong toàn bộ việc, mới phát hiện giờ đã là 3 giờ sáng rồi. Nhìn bên cạnh, có một phần mì hoành thánh đã nguội. Anh kéo bát đến trước mặt, sau đó bắt đầu ăn.

Mì hoành thánh rất ngon, nhưng khi nó nguội mà ăn thì có vị khác hẳn. Nhưng Jung Yunho vẫn ăn hết. Vừa ăn, khóe miệng vừa chậm rãi cong lên.

Lúc đi ra khỏi văn phòng, thấy máy tính Jaejoong vẫn sáng như cũ, vốn định cảm ơn cậu một tiếng. Nhưng khi đi qua chợt phát hiện Kim Jaejoong đã ngủ rồi.

Jung Yunho cầm lấy áo khoác Jaejoong đặt một bên, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.

“Như vậy cũng có thể ngủ? Ha ha!” Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Cậu Kim Jaejoong này, trong công tác và sinh hoạt hàng ngày hoàn toàn khác nhau a, chẳng lẽ nhân cách phân liệt? Jung Yunho bắt đầu lạc vào trong ảo tưởng của mình.

Khi Kim Jaejoong tỉnh lại, trên người liền có thêm một cái áo khoác, cười cười.

“Anh ta cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng!”

Người kia thật sự rất tàn khốc đấy, nhưng không phải đối với Kim Jaejoong….

***

Jung Yunho giao cho Kim Jaejoong một bản thiết kế đặc biệt, hẹn cậu làm tốt trước giờ cơm trưa.

Anh nhớ tối hôm qua Jaejoong rất khuya mới ngủ, cho nên cũng chỉ giao cho cậu một phần. Nhưng cậu đến tận 1 giờ chiều vẫn chưa chuẩn bị xong.

Jung Yunho chỉ có thể tự mình đi thúc giục Jaejoong bàn giao việc.

“Kim Jaejoong, bản thiết kế buổi sáng cậu đã làm xong chưa vậy?” Jung Yunho thật sự đang rất vội, cho nên ngữ khí cũng không dễ nghe cho lắm.

Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Yunho, có chút khẩn trương mở to hai mắt, sau đó nói rất nhỏ.

“Tôi đang làm, sẽ xong nhanh thôi!”

“Buổi sáng tôi đưa cho cậu, giờ cậu lại nói với tôi là đang làm, Kim Jaejoong, cậu là heo à?”

Jung Yunho nói xong cầm tập văn kiện bên cạnh đập lên mặt bàn, giấy tờ liền bay tứ tung, Jaejoong vội vàng thu lại.

“Đợi chút.” Jung Yunho đột nhiên ngăn lại. Lúc này Jaejoong cũng chỉ có thể ngẩn người, chờ anh nói tiếp.

“Văn kiện này không phải tôi giao cho Kate làm sao?” Jung Yunho nghi hoặc không ít, tức giận cũng không kém chút nào.

“Chị Kate nói, chị ấy hôm nay đi kiểm tra, cho nên nhờ tôi làm hộ một chút!” Kim Jaejoong càng nói thanh âm càng nhỏ.

“Cậu giúp cô ta làm? Tiền lương của cô ta có chia một nửa cho cậu không?”

“Kỳ thật, đồng nghiệp giúp nhau cũng là việc nên làm nha, huống chi chị Kate giờ đang mang thai, là tình huống đặc biệt mà!”

Kim Jaejoong rất tự nhiên nói, thiếu chút nữa khiến cho Jung Yunho tức điên lên.

Jung Yunho tiếp tục xem các văn kiện phía dưới, báo cáo của Lily, sửa lại số liệu của Tony…. Cơ hồ một nửa công việc của người trong văn phòng đều tập trung tại chỗ Jaejoong.

Jung Yunho xoay người, lớn tiếng rống lên với tất cả mọi người một câu:

“Tôi hiện tại nói lại một lần nữa, việc tôi giao cho ai, người đấy tự đi mà làm, còn đùn đẩy cho Kim Jaejoong nữa, tôi sẽ chia tiền lương của người đó cho Jaejoong!”

Nói xong, cầm lấy bản thiết kế mình cần quay người đi vào văn phòng, cửa bị đóng sập lại một tiếng. Đánh thức mọi người vừa bị Jung Yunho dọa cho phát hoảng.

Những người kia đều nhao nhao đi đến cho Kim Jaejoong, sau đó cầm lấy công việc của mình.

“Jaejoong, cái này để tôi tự làm!”

Đống văn kiện như ngọn núi nhỏ trên bàn Jaejoong nhanh chóng biến mất, cậu tự nhiên liền nhàn rỗi.

Đây là chuyện tốt với Kim Jaejoong sao?

Có lẽ vậy, thật sự là cậu đỡ mệt hơn rất nhiều. Nhưng có lẽ vì chuyện ngày hôm nay, người chán ghét Kim Jaejoong sẽ nhiều hơn.

Cậu có chút bất đắc dĩ nở nụ cười. Vốn muốn bận rộn một chút, giờ không có việc gì để làm, cậu lại bắt đầu suy nghĩ vài vấn đề linh tinh.