Cô Đảo

Chương 3




Editor: Heroteen

Beta – reader: Ruby, Băng Tiêu

Tỉnh dậy, Tô Tác đã thấy mình nằm trong phòng tắm.

Trên người không còn một chút cảm giác dinh dính, hiển nhiên là đã được làm vệ sinh qua, hạ thân vẫn đang trướng lên đau đớn, dị vật kia chôn thật sâu trong cơ thể.

“Bảo bối.”

Khố Lợi thản nhiên đứng tựa vào cạnh cửa, mặc bộ trang phục màu trắng, để lộ ra đường cong quyến rũ của bờ ngực, khuôn mặt vẽ nên nụ cười tà mị.

Trong phòng tắm xa hoa rộng lớn, nước ấm chậm rãi chảy xuôi xuống theo vòng tuần hoàn, tản ra một lớp hơi nước ấm áp lan tỏa khắp phòng, mông lung mập mờ.

“Tô, sinh nhật của ta…” Khố Lợi đi tới nâng mặt Tô Tác lên, nhẹ nhàng hôn một chút, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười mỉm mê người: “…còn chưa có chấm dứt.”

Tô Tác khẽ run lên.

“Thông minh ~” Khố Lợi mỉm cười ra lệnh “Tách hai chân ra!”

Hoảng sợ, Tô Tác một chút cũng không dám làm ngược lại, cứ như vậy ngoan ngoãn ở trước mặt Khố Lợi chậm rãi đem hai chân hướng ra phía ngoài.

Ngón tay Khố Lợi tìm kiếm hậu huyệt, va chạm vào lối vào, Tô Tác trong tiềm thức có chút co rút rồi lại run rẩy.

Khố Lợi lấy giang tắc ra làm y đau đớn khẽ kêu rên.

Ngón tay linh hoạt dò xét tiến vào trong, lấy ra một viên hạt dẻ bóng loáng

Độ ấm của hạt dẻ hoàn toàn bị hậu huyệt hấp thu mà trở nên lạnh lẽo, còn hậu huyệt lại ấm áp đến mê người.

“Độ ấm xem ra đủ rồi.” Khố Lợi hài lòng cười cười, ôm lấy Tô Tác đang nằm trên mặt đất, ôn nhu nói: “Tô, thông minh, tự mình cho chúng nó ra nào.”

Lại một lần nữa bị khuất nhục, hành hạ…

“Không! Không!…” Tô Tác kêu lên, chảy nước mắt cầu xin tha thứ: “… Cầu ngươi, cầu ngươi đừng…”

“Ngươi! Ở trước mặt ta, còn có tư cách gì mà nói không?!” Khố Lợi sắc mặt âm trầm, nâng khuôn mặt của Tô Tác lên, trong mắt mơ hồ tràn đầy lửa giận, hung tợn nói: “Ta từng vì ngươi mà phản bội cha mẹ ta! Vì ngươi, ta tự tay hại chết hết tộc nhân của ta!!”

…Trong lòng Tô Tác đau nhói, tâm không kìm được mang theo cảm giác tội lỗi, tất cả vẫn như trước bám lấy y không tha…

“Trước kia, ta thật tâm ái ngươi, đối xử tốt với ngươi.” Khố Lợi lạnh giọng cười: “Chỉ có điều, ngươi lại cho ta rơi vào bẫy!”

Vai Tô Tác khẽ run rẩy, hai tay che mặt, có chút nức nở, trong miệng y lẩm bẩm nói: “… Xin lỗi… xin lỗi…”

“Tô, ngươi cho tới bây giờ chưa từng yêu ta? Tất cả chỉ là lợi dụng ta?” Khố Lợi giật hai tay Tô Tác ra, nắm chặt, lớn tiếng hỏi: “Kể cả trong quá khứ của chúng ta cũng như vậy có phải hay không?!!”

Bị Khố Lợi nắm chặt hai tay, đầu ngón tay Tô Tác run rẩy, y thất thần lắc đầu: “… Không… ta không biết… không biết…”

Lúc bắt đầu là một người thực tình mà yêu, còn một người lại là lừa gạt lợi dụng…

Đến bây giờ đã trở thành một người không ngừng khát vọng trừng phạt trả thù, còn người kia thì suy bại đến cùng cực…

… Sứ mạng gia tộc, tội nghiệt ràng buộc cùng trách nhiệm không thể từ bỏ…

Yêu với không yêu, ngươi và ta cũng không thể sắp xếp được kết cục của cừu hận.

Đến cuối cùng, ngươi và ta cũng không thế trốn tránh được vận mệng đối địch.

Ánh mắt Khố Lợi mang theo chút buồn bã cùng mất mát, nhưng chỉ thoáng qua đáy mắt, hắn ngay lập tức lấy vẻ lạnh lùng, tà mị để che giấu

“Tội của ngươi, để cho kẻ khác hoàn lại!” Khố Lợi giương mắt, lạnh lùng nói: “Yên tâm, người xuống địa ngục vĩnh viễn sẽ không là ngươi!”

“Cầu ngươi…..” Tô Tác nhìn hắn, trong mắt mang nỗi đau thương sâu kín nói: “Ngươi đã thắng, gia tộc của ta cũng đã bị phá hủy, cái gì cũng không còn nữa, khát vọng làm nhục ta ngươi cũng chiếm được, ngươi muốn ta đê tiện cầu xin tha thứ ngươi cũng chiếm được, ngươi cái gì cũng đều chiếm được rồi… Xin ngươi cho ta chết đi, buông tha cho Tiểu Uy Lực, hắn chỉ là một hài tử mà thôi…”

Khố Lợi lạnh lùng cười, giọng điệu vô cùng đùa cợt, “Cái gì cũng chiếm được?!”

Nực cười!… Ta muốn… ngươi thật sự yêu ta!!

Ta chiếm được sao?!!

Khố Lợi che dấu tâm tình, khuôn mặt lạnh lùng, giả vờ ôn nhu nói: “Tô ~ ngươi biết mà, ta không có kiên nhẫn đâu.”

Vẻ mặt Tô Tác buồn bã, mí mắt khẽ nhắm lại, lập tức lạnh lùng cười.

Hắn biết bây giờ đã không có đường lui, tôn nghiêm của bản thân cũng đã không còn sót lại chút gì, đã chết lặng, không cần lại móc ra một lần nữa để hắn tàn phá thêm một lần…

Tô Tác gian nan đứng dậy, mở hai chân của mình ra, nhắm mắt lại, dưới ánh mắt của Khố Lợi, ngón tay y chậm rãi dò xét tiến vào huyệt động của chính mình.

Bị ngón tay thon dài đụng chạm, huyệt khẩu bị chà đạp đến sưng tấy đau đớn có chút co rụt.

Động tác nhục nhã cùng nỗi đau đớn khó nhịn làm Tô Tác toát mồ hôi lạnh.

Chậm rãi xâm nhập một lần nữa, rốt cục cũng chạm đến dị vật trong cơ thể. Ngón tay kẹp lấy, tìm cách kéo nó ra ngoài.

May mà trong thời gian dài bị ngược đãi, hậu huyệt đã buông lỏng ra, một vài viên cuối cùng cũng bị rơi ra ngoài.

Cho đến khi tất cả hạt dẻ đều chui ra, Tô Tác có chút thở nhẹ phì phò, mở rộng hai chân đã không còn sức khép lại, giờ phút này, hậu huyệt phấn hồng khẽ khép mở đẹp đến mê người.

Không đợi Tô Tác kịp phản ứng, Khố Lợi liền một phát mãnh liệt đè ép đi lên.

Túm chặt hai tay Tô Tác giơ lên trên, hạ thân căng trướng không chút do dự xỏ xuyên vào trong cơ thể y.

Mật huyệt bởi vì lúc trước hấp thu hết nhiệt độ của hạt dẻ cho nên dị thường ôn nhuyễn ấm áp, mà nội bích gắt gao ôm chặt lấy phân thân, không ngừng kích thích  làm phân thân trướng lên đến cực đại, mang đến khoái cảm trước nay chưa từng có.

Khố Lợi tựa như trừng phạt mà hung hăng xỏ xuyên như một con dã thú đang nổi giận.

Tô Tác bị kịch liệt quất xuyên vào, đau đớn đến không thể rên rỉ, hai tay vốn nắm chặt để cố nhẫn nhịn thống khổ, cuối cùng giống như một con bướm chết, từ từ rơi xuống.

Vẻ mặt tựa như con cá khô trên cạn, hai mắt trợn tròn trống rỗng, phảng phất đã mất đi linh hồn tựa như một con búp bê vải.

Không biết qua bao lâu, Khố Lợi kiệt sức ghé vào người Tô Tác, nhẹ nhàng ôm người dưới thân đã hôn mê vào trong lòng, thì thào nói: “… Tô… ta yêu ngươi… đừng rời khỏi ta… đừng gạt ta…”

Không biết là lệ của ai chậm rãi lặng yên chảy xuống…