Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 34: Ra mặt vì cô




Hình như thái độ không truy cứu nữa khiến mọi người đều khẽ thở phào. Thần sắc trên mặt của Lâm Tiêu Tương chuyển biến rất tốt. Nhưng một câu tiếp theo, lại trong nháy mắt đưa cô ta xuống địa ngục!

“Nhưng thân là giám đốc của *** Tháp, nếu đã đích thân sắp xếp nhiệm vụ, cấp dưới An Đình Đình đã hoàn thành, giám đốc nhất định phải kiểm tra là thứ cần thiết!”

Mặc Diệu Dương từ từ đứng dậy nói. Hai tay đút trong túi quần, chiều cao 1m9 của anh, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, cao ngất ngưởng. Nói ra mà nói, càng không thể tha thứ!

Tiêu Quân hiểu rõ, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu bày tỏ sự đồng ý: “Tổng giám đốc Mặc nói rất có đạo lý.

Nếu đã như vậy, giám đốc Lâm, chuyện này do cô đi hoàn thành. Đúng rồi, nếu như An Đình Đình có chỗ nào không lau sạch, khi giám đốc Lâm kiểm tra phát hiện ra, thì nhân tiện làm thay luôn.”

Lâm Tiêu Tương thật sự không dám tin vào tai của mình! Tòa nhà của *** Tháp cao gần 300m, nhìn từ trên xuống đã có thể dọa chết người rồi.

“Phó tổng giám đốc, chuyện này... tôi...”

“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, ai cũng đừng nói thêm cái gì nữa.” Tiêu Quân lộ ra sắc mặt không còn kiên nhẫn, đứng dậy xua tay. Anh ta nhìn Mặc Diệu Dương nói: “Tổng giám đốc Mặc, còn chuyện gì cân giao phó nữa không?”

Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Tạm thời cứ như vậy đã, công ty còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Được, tổng giám đốc Mặc đi thong thả.” Tiêu Quân mỉm cười gật đầu, đích thân đi tiễn.

An Đình Đình ánh mắt rủ xuống, khi thấy Mặc Diệu Dương từ bên đó đi qua, cô vội vàng lùi lại nhường đường cho anh. Nói thật, trong lòng cô vẫn rất rối, cô không hiểu được người đàn ông này tại sao lại làm như vậy.

Lẽ nào anh đang thay cô lấy lại công bằng? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bị lý trí của cô trấn áp xuống. Sao có thể chứ, người đàn ông này ghét cô bao nhiêu, cô so với người khác còn biết rõ hơn, như thế sao có thể có lòng tốt mà giúp cô chứ?

Lâm Tiêu Tương lúc này đã tức giận đến mức mặt mày biến sắc, cô không dám tin mà đuổi theo Tiêu Quân:

“Phó tổng giám đốc, tôi...”

Bước chân của Tiêu Quân hơi chững lại, nói: “giám đốc Tiêu, quan hệ giữa cậu hai Mặc và *** Tháp cô cũng biết, cô nếu như thật sự muốn yên ổn, không muốn chuyện này nháo đến mức cô không thể thu tay được nữa thì dừng lại ở đây đi!”

“Tôi...” Lâm Tiêu Tương biết, sự việc đã đến nước này không thể vãn hồi được nữa. Nhưng trong lòng cô ta vẫn không cam lòng.

Mà lúc đó, ánh mắt của Tiêu Quân lại dừng trên người của An Đình Đình, nói: “Em cũng ra đi.”

“Ô.” An Đình Đình hoàn hồn, cúi thấp đầu, đi ra ngoài cùng.

Tuy không có quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tương, thế nhưng cô có thể cảm nhận được, sắc mặt của Lâm Tiêu Tương lúc này nhất định sẽ rất đặc sắc, hận không thể giết cô đi ấy chứ.

Đi ra khỏi văn phòng, Tiêu Quân nói: “Tôi đi họp trước.”

Mặc Diệu Dương khẽ ngước lên, nhìn thấy Tiêu Quân rời đi.

An Đình Đình nuốt nước bọt, hơi há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy rất đột ngột. Cuối cùng, cô vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Ánh mắt của Mặc Diệu Dương nhìn thẳng vào cô, hàng lông mi dài đẹp đã che đi một vài thứ trong mắt của anh, môi mỏng hé mở, sau đó khẽ nhếch lên mang theo sự chế giễu.

“Người phụ nữ ngốc!”

“.. "An Đình Đình hơi ngây ngốc. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diệu Dương, thu vào mắt chính là bóng lưng tuấn lãng rời đi của anh.

Haizz. Anh đây là có ý gì? Tại sao lại mắng cô ngốc! Cô ở chỗ nào trêu chọc anh chứ?

Thật là khó hiểu! An Đình Đình làm mặt quỷ với bóng lưng của người đàn ông đó.