Cô Dâu Của Bác Sĩ

Chương 30: Làm ăn




“Sao nào, cần tôi gọi người của ngân hàng tới chứng minh cho anh không?”

Trương Trần nhìn Lý Thông rồi nói giọng cợt nhả.

Khóe miệng của Lý Thông hơi co rút. Trên đường phố đông người qua lại như này, nếu người bên ngân hàng thực sự tới, e là sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, đến khi ấy, thể diện của Lý Thông này sẽ bị mất sạch.

Đương nhiên, quan trọng hơn cả là Lý Thông biết rõ, người bình thường có nhặt chiếc thẻ vàng này thì cũng không hiểu được ý nghĩa của nó, với lại, vốn dĩ trong thẻ không có tiền, chỉ là chiếc thẻ ghi nợ mà thôi, nếu người cầm không phải chủ thẻ thì nó chỉ là thứ bỏ đi.

Nhìn ánh mắt đầy cợt nhả của Trương Trần, sắc mặt của Lý Thông bắt đầu đỏ bừng. Lần này không cần Chu Viên Viên nói nữa, gã ta tức giận hừ một tiếng rồi tự giác lái xe rời đi.

“Này, chiếc thẻ của anh từ đâu ra vậy?”, sau khi Lý Thông rời đi, Chu Viên Viên như một đứa bé đang tò mò, nhìn chằm chằm Trương Trần rồi hỏi.

“Người khác tặng đấy, cô tin không?”, Trương Trần mỉm cười. Chu Viên Viên nghĩ rằng Trường Trần không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa.

Tạm thời Nhân Phong Đường không thể mở cửa, ngoại trừ tiền nộp phạt, Chu Viên Viên còn phải bồi thường phí tổn hại danh dự cho cái tên Nhân Phong Đường. Dù sao cô ta cũng là người tham gia vào liên minh hợp tác này, bây giờ một phòng khám xảy ra chuyện, toàn bộ chuỗi Nhân Phong Đường đều bị ảnh hưởng theo.

“Có cơ hội sẽ gặp lại!”, Trương Trần chào một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc ấy, một chiếc xe bỗng dừng ngay trước mặt anh. Khác với chiếc Porsche sang chảnh của Lý Thông, lần này là một chiếc xe thương mại màu đen, trông rất khiêm tốn.

“Viên Viên!”, một người đàn ông trung niên khỏe khoắn từ trên xe bước xuống, ông ta bước thẳng tới chỗ Chu Viên Viên: “Viên Viên, hiện giờ liên minh hợp tác Nhân Phong Đường của cháu đang chấn chỉnh lại, mọi người trong nhà cử chú tới gọi cháu về!”

Trương Trần có chút ngạc nhiên, anh cứ nghĩ bạn thân của Phương Thủy Y chỉ là một cô gái bình thường, giờ xem ra là anh nghĩ nhiều rồi. Nhà người bình thường chắc chắn không có quản gia kiểu này.

Chu Viên Viên gật đầu, dù sao giờ cô ấy cũng không còn chỗ để đi nữa nên đành theo người đàn ông kia lên xe.

“Cậu Trương, ông chủ nhà chúng tôi có một vụ làm ăn muốn bàn bạc với cậu, mời cậu đi cùng!”, người đàn ông kia ngăn Trương Trần lại và nói.

“Được thôi!”, Trương Trần suy nghĩ một lúc rồi gật đầu sau đó lên xe.

...

Có một căn biệt thư nằm ở gần cuối đường Yến Thành của Hoài Bắc. Xung quanh Biệt Thự có thảm cỏ rất rộng, vô cùng yên tĩnh. Chắc chắn phải là người giàu có mới mua được căn nhà như này.

Bốn người vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề, chắp tay ra sau, thẳng lưng, ưỡn ngực đứng ở trước cửa. Phía sau bọn họ khoảng ba mét, có một ông già đang đứng quay lưng lại nhìn áng mây trên trời. Mặc dù không nhìn rõ mặt ông ta nhưng cảm giác ông ta cũng tầm khoảng sáu mươi tuổi rồi.

Lúc sau, một âm thanh động cơ xe rất nhỏ bỗng vọng tới. Vừa nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia quay đầu lại, cầm chiếc gậy golf lên rồi đánh trái bóng bay ra xa, sau đó mới nhìn về phía chiếc xe thương mại.

“Ông chủ, người tới rồi!”, người đàn ông khỏe khoắn nói, sau đó đợi Trương Trần và Chu Viên Viên xuống xe, ông ta lại chạy vội qua.

“Viên Viên!”, ông lão mìm cười, Chu Viên Viên cũng lập tức vui vẻ tiến về phía trước, cười cong mắt nói: “Ông nội!”

“Ừm!”, ông lão đáp một tiếng. Ông ta tên Chu Nhân Kiệt, khả năng chữa bệnh của ông ta rất có tiếng ở Hoài Bắc và thậm chí là cả Giang Lăng. Mấy năm gần đây, rất khó để ông ta ra mặt điều trị cho người bệnh. Có điều, chàng con rể chưa bao giờ bước ra khỏi cửa như Trương Trần không hề biết người đang đứng trước mặt mình là ai.

“Cậu là Trương Trần nhỉ, ngồi đi!”, Chu Nhân Kiệt chỉ vào chiếc bàn ở gần đó, ông ta đi tới trước, sau đó tự rót ba ly trà.

Trương Trần cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà đi tới bên bàn. Trước khi đến Nhân Phong Đường, anh còn chưa từng gặp Chu Viên Viên chứ đừng nói đến Chu Nhân Kiệt, hơn nữa nói đến việc bàn bạc làm ăn, anh không nhớ bên mình có cái dự án nào.

“Ông nội, ông về từ khi nào thế? Sao lại nhớ đến cháu mà tìm thế ạ?”, xem ra khi gặp người thân, tâm trạng của Chu Viên Viên thoải mái hơn nhiều, phiền muộn về Nhân Phong Đường cũng tạm thời bị quăng qua một bên.

“Còn không phải vì cô nhóc là cháu sao, cứ đòi một mình tự lập, giờ thì vấp phải khó khăn rồi chứ gì. Sau này phải nghe lời ông đi! Mấy thứ trong tay ông còn không đủ để cháu tung hoành sao?”

Chu Nhân Kiệt xoa xoa đầu Chu Viên Viên, sau đó nhìn Trương Trần, cười nói: “Cậu chính là Trương Trần nổi danh bên ngoài đúng không?”

“...”, Trương Trần cười khổ gật đầu. Anh cảm thấy có chút buồn cười, đúng là bản thân nổi danh rồi, chỉ có điều cái danh này có chút tệ!

“Ha ha, chàng trai, tôi nghe nói cậu đã chữa khỏi cho năm người kia rồi, xem ra cũng có tay nghề đấy, không giống mấy lời đồn chút nào”.

“Ông già, ông có mối làm ăn gì thì nói thẳng đi, không cần khen tôi, nếu không mũi tôi sẽ nổ đấy!”, Trương Trần mỉm cười.

“Thẳng thắn!”, Chu Nhân Kiệt cười nhẹ một tiếng, không nhiều lời nữa, vỗ nhẹ tay, mấy người vệ sĩ đang đứng im một chỗ bỗng nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, bốn người xách một chiếc vali tới gần chỗ Trương Trần.

Chiếc vali được mở ra, bên trong toàn là tiền mới tinh được xếp ngay ngắn, nhìn số lượng thì chắc cũng phải bảy, tám trăm ngàn. Đối với người bình thường thì đây đúng là một khoản tiền lớn.

Trên đời này làm gì có chuyện người ta cho không mà chẳng cần báo đáp. Trương Trần chắc chắn rằng đối phương không tự dưng tặng mình chỗ tiền này, nhưng anh làm sao mới giúp được đối phương chứ?

Trương Trần thu lại ánh mắt, cười cợt nói: “Ông già, ông có ý gì đây?”

Chu Viên Viên cũng chẳng hiểu gì, có điều cô ta không lên tiếng hỏi.

Im lặng một hồi, Chu Nhân Kiệt không nhìn thấy được sự thay đổi nào trên khuôn mặt Trương Trần. Biểu cảm của anh vẫn bình thản giống như lúc vừa mới xuống xe, dường như chiếc vali tiền kia không làm thay đổi được tâm trạng của Trương Trần.

“Chàng trai, tôi nhìn không ra đấy, xem ra năng lực chữa bệnh của cậu cũng rất được, tương lai xán lạn. Có hứng thú tới làm cho tôi không?”, Chu Nhân Kiệt nói.

Trương Trần mỉm cười do dự, sau đó lắc đầu. Nếu như anh muốn, trời đất rộng lớn, anh đi đến đâu chẳng được, với lại, anh không có hứng thú làm thuê cho một ông già.

“Ông già, số tiền kia là có ý gì?”, Trương Trần nói.

“Không có ý gì cả, đây là phí chữa bệnh của năm người mà cậu đã điều trị, cậu nhận lấy đi!”, Chu Nhân Kiệt đáp.

“Sao thế, cậu chê ít hả?”, thấy Trương Trần không nhúc nhích gì, Chu Nhân Kiệt lại hỏi.

Trương Trần lắc đầu. Chỗ tiền này không ít, năm người kia cũng chỉ là dân thường, nếu như bọn họ cắn răng gom góp, e là cũng có thể tích được số tiền này.

Nhưng khi ấy Trương Trần cứu người không đơn giản vì chuyện tiền nong. Chẳng nói gì nhiều, chỉ mỗi chiếc thẻ vàng nhà họ Tôn đưa cho anh cũng đã có thể ghi nợ được tới năm chục triệu.

Theo Trương Trần, anh không cần và cũng không được lấy số tiền này.

“Nếu vụ làm ăn mà ông nói tới là cái này thì tôi thấy không cần bàn nữa”.

Chu Nhân Kiệt đáp: “Trong này là bảy trăm ngàn, đủ để mua một căn nhà nhỏ ở đường vành đai ba rồi. Cậu gật đầu một cái, sau này tôi sẽ còn tăng thêm một triệu nữa, chỉ cần cậu quên chuyện bản thân đã chữa bệnh cho năm người kia, chỉ thế thôi. Cậu thấy sao?”

“Ông nội, sao ông lại làm thế?”, khi nghe được mục đích cuối cùng, Chu Viên Viên chẳng hiểu gì hỏi.

Chu Nhân Kiệt không chút giấu giếm, nói thẳng: “Bên phía Nhân Phong Đường đã không thể hoạt động nữa rồi, cháu quay về quản lý công ty nhà mình đi. Có điều, một đứa con gái còn trẻ như cháu, đương nhiên cần có chút danh tiếng!”

Nói đến đây, Trương Trần và Chu Viên Viên đều hiểu ra cả rồi. Nếu như để Chu Viên Viên hưởng công lao chữa khỏi bệnh cho năm người kia, vậy thì con đường đi của cô ta sẽ bằng phẳng hơn nhiều. Nói thẳng ra, Chu Nhân Kiệt đang lót đường cho Chu Viên Viên, thậm chí là cả nhà họ Chu.

“Nhưng cháu không biết phương pháp điều trị đó!”, Chu Viên Viên phản bác lại.

“Không cần!”, Trương Trần cười lạnh một tiếng, nhìn Chu Nhân Kiệt và nói: “Ông cô cần cái danh thôi, chỉ cần tin tức được lan truyền, đâu ai biết đó có phải do cô chữa khỏi không, còn ông cô cần chút thể diện để tới khi đó, dù không phải cô chữa khỏi thì cũng sẽ thành phải thôi”.

“Đúng thế!”, Chu Nhân Kiệt cười một tiếng. Cơ hội lần này vô cùng tốt, bắt lấy được thời cơ này có thể đẩy cháu gái của mình lên tầm cao mới. Vậy nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt ông ta biến mất rất nhanh.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này không cần bàn bạc gì nữa!”, giọng nói dõng dạc của Trương Trần truyền tới.

“Ba triệu!”, Chu Nhân Kiệt trầm giọng đáp.

“Bốn triệu!”, thấy Trương Trần vẫn không nói gì, Chu Nhân Kiệt lại hét lên một tiếng.

“Ông nội, sao ông lại làm thế. Đây vốn là công của Trương Trần. Khi ấy, cháu còn không có cách để ổn định tình trạng bệnh của bọn họ”, Chu Viên Viên nói lớn. Cô ta là người rất độc lập và có chính kiến, nếu không cũng chẳng đến mức bỏ mặc nhà họ Chu, tự mình ra ngoài tham gia chuỗi phòng khám Nhân Phong Đường của nhà người ta.

Theo cô ta thấy, chuyện này với hành động cướp công của người khác đúng chẳng khác gì nhau. Hơn nữa còn làm trái với nguyên tắc của cô ta nữa.

“Chẳng phải ông đã bồi thường cho cậu ta rồi sao?”, giọng nói của Chu Nhân Kiệt cũng trở nên lạnh lùng. Ai thèm quan tâm vấn đề thật giả của chuyện này chứ. Ông ta cần danh tiếng, có tiếng sẽ có tiền, chứ cứ nghĩ ông ta là phật sống tái thế à.

Trương Trần liếc nhìn Chu Viên Viên, sau đó đưa mắt về phía Chu Nhân Kiệt, nhẹ giọng nói: “Ông Chu, tạm không nói đến chuyện công lao, chỉ nói tới đạo đức và nhân cách, cô cháu gái này bỏ xa ông mười tám con phố!”

“Láo xược!”, Chu Nhân Kiệt nổi giận đập bàn, bốn người vệ sĩ đứng một bên cũng đanh mặt lại.

“Ranh con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không? Không nhiều người dám ăn nói xấc xược với ông Chu như vậy đâu!”

“Chỗ tiền này đủ để cậu ăn tiêu rồi, người trẻ tuổi nên hiểu thấy tốt thì nhận lấy...”

“...”

Chu Nhân Kiệt im lặng nghe vệ sĩ của mình buông lời đe dọa Trương Trần, một lúc sau ông ta mới xua xua tay ngăn lại, cười nói: “Trương Trần, chuyện này đối với cậu là vụ làm ăn một vốn mà được bốn lời, có đáng vì cái gọi là nhân cách mà bỏ đi không?”

Vừa mới nói xong, Trương Trần còn chưa phản ứng gì, Chu Viên Viên đã trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn ông nội. Cô ta chẳng bao giờ nghĩ rằng câu nói như vậy lại phát ra từ miệng ông nội mình.

“Ông nội, người làm nghề y trước tiên cần phải có y đức, ông làm như vậy chẳng phải là làm trái lại với lòng tin của người thầy thuốc sao? Nó có khác gì với mấy tay thương nhân chỉ biết đến lợi ích chứ?”

“Không giống. Đám thương nhân chỉ biết đến lợi ích sao có thể so được với người hành nghề y chứ. Làm nghề y chính là người khác dâng tiền cho chúng ta, còn phải mang ơn nợ nghĩa nữa!”, Chu Nhân Kiệt đáp.