Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 39: Anh tức giận




Editor: Mèo (meoancamam)

Sở Lăng Xuyên cảnh giác và tránh né theo bản năng là từ huấn luyện ra, không đá một cước đã là Tố Tố đã được coi may mắn rồi. Tố Tố té trên đất, cái cảm giác đầu tiên không phải đau mà là rất mất mặt, như thế nào mà cô lại xui xẻo như vậy.

Sở Lăng Xuyên vừa nhìn trên đất, không phải vợ mình thì là ai, cô nàng này không biết nói gì rồi, thì ra là muốn lừa anh. Nhìn thấy vợ, Sở Lăng Xuyên trong lòng vui vẻ, vừa nhìn dáng vẻ chật vật của Tố Tố liền hoảng hốt, vội vàng xoay người khom lưng giúp Tố Tố một tay để đứng lên: "Như thế nào mà đến nhưng trước đó cũng không nói cho anh biết một tiếng."

Tố Tố cảm thấy muốn có thể ném chết người, vốn định cho anh một kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) đấy, không nghĩ tới kinh hỉ không có, ngược lại anh còn cho cô một cái ra oai phủ đầu, hai mắt buồn bực oán hận trừng mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, mặt nóng bừng, thật muốn xoay người rời đi. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên dường như phát hiện ý đồ của cô, cũng chẳng quan tâm nhiều, bàn tay to gắt gao cầm lấy cánh tay của cô, một tay kia lật tay cô lên nhìn, ngã đỏ luôn, đau lòng hỏi: "Ngã có đau không?"

Mấy chiến sĩ kia không tốt bụng cười trộm, Tố Tố càng lúng túng, Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn về phía lính gác cùng nhân viện trực ca kia, nghiêm mặt cũng không nói, chỉ lạnh lùng nghiêm nghị quét mắt nhìn hai binh lính một cái, hai binh lính kia liền vội vàng điều chỉnh vẻ mặt.

Làm đăng ký xong Sở Lăng Xuyên liền tốt bụng đỡ Tố Tố, dẫn cô vào trụ sở doanh trại, đi vào chỗ giữ xe, mở cửa xe để Tố Tố ngồi lên.

Tố Tố mặt lạnh, cũng không thèm nhìn anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Nghĩ lại thực rất bực bội, từ khi cô lấy chồng, cô thật sự rất bất hạnh. Không phải bị đánh nhầm cũng là lỡ tay làm bị ngã, vết thương chồng chất cùng các loại mất mặt, các loại xấu hổ.

Anh thế nhưng làm cho cô bị bổ nhào về phía trước, ngã ụp xuống đất, còn ở cổng chính doanh trại ngay trước mặt hai chiến sĩ. Trên đời còn có người nào bi thảm như cô sao? Thực hoài nghi ông trời phái anh tới chỉnh cô.

Sở Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tố Tố, anh biết là Tố Tố rất tức giận. Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, muốn nói chút dễ nghe, cuối cùng cũng có một câu: "Tiểu bảo bối, sau này nhớ kỹ nên bổ nhào từ phía trước...."

"Ngậm miệng. Lái - xe." Tố Tố nghiến răng nghiến lợi nói xong, Sở Lăng Xuyên liền lập tức khởi động xe, chạy nhanh mà đi.

Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố đi thẳng tới khu phòng cho người nhà. Bây giờ khu người nhà có thiệt nhiều người, ngày nghỉ nên rất nhiều người nhà đến thăm. Bên ngoài trời nắng cho nên tất cả mọi người chơi ở trong sân. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, tất cả mọi người đều cười đến chào hỏi.

Bọn họ đã gặp qua Sở Lăng Xuyên, nhưng mà còn chưa có gặp qua Tố Tố đâu nên không tránh khỏi một hồi hoan nghênh. Mặc dù cái ngã kia làm cho Tố Tố rất giận, nhưng mà đối mặt với những chị dâu nhiệt tình thì đương nhiên Tố Tố sẽ không nhạt nhẽo.

Lúc này nhân viên truyền tin đưa tới chìa khóa phòng, Sở Lăng Xuyên dẫn Tố Tố lên tầng đi tới trước một căn phòng ở tầng hai. Đập vào mắt là một chũ Hỉ thật to, cái này, đây có lẽ là lần trước vì cô đến mà bố trí phòng.

Sở Lăng Xuyên mở cửa kéo Tố Tố đi vào, Tố Tố dừng lại cước bộ, nhìn thấy hoa đỏ thẫm trên đỉnh phòng vẫn tươi đẹp như cũ. Có lẽ là liên quan đến việc xem qua ảnh chụp mà cô đối với nơi này có cảm giác quen thuộc, thân thiết.

"Vợ." Sở Lăng Xuyên đóng cửa lại, từ phía sau Tố Tố chặn cô lại rồi ôm vào trong lòng, ôm cô đi đến phía giường, hôn mạnh mẽ kịch liệt nói: "Thật muốn em, vợ à."

Tố Tố đẩy anh ra, chỉ có thể trốn tránh nụ hôn của anh. Sở Lăng Xuyên hôn một chút rồi dừng lại, ôm Tố Tố ngồi xuống, thân thiết nói: "Để cho anh nhìn xem, chân có ngã bị thương hay không."

Đang nói thì ngoài cửa báo cáo một tiếng, Tố Tố vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên đứng lên, Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy kếu ra ngoài cửa: "Vào đi!"

Một chiến sĩ trẻ 18 tuổi mang theo ấm nước còn có một gói đồ to, bên trong hẳn là một ít đồ ăn vặt. Sau khi cúi chào với Sở Lăng Xuyên liền để đồ vật xuống, sau đó thật không có ý tốt kếu: "Chị dâu tốt."

"Chào cậu." Tố Tố lịch sự cười cười với chiến sĩ trẻ tuổi kia, không nghĩ tới mặt chiến sĩ kia thế nhưng lại đỏ, cũng không nói thêm cái gì, chào một cái rồi vội vàng xoay người đi luôn, còn đóng cửa lại.

Chiến sĩ trẻ tuổi vừa đi, Tố Tố lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười đáng yêu kia trong giây lát liền lạnh lùng. Đối với Sở Lăng Xuyên cô cười không nổi, nhất định phải nghiêm mặt với anh, cho anh biết cô rất tức giận!

Sở Lăng Xuyên vẻ mặt lấy lòng dễ chịu đi đến, mặt dày ôm lấy Tố Tố: "Bảo bối, em tức giận sao? Đây là phản ứng tự nhiên của anh thôi, anhkhông biết là em, thật không có cố ý."

Thực ra Tố Tố cảm thấy chính là mình oan uổng, chẳng qua cũng biết khẳng định anh không phải cố ý, thế nhưng cô chính là không định cho anh sắc mặt tốt cho nên cố ý có sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn không để ý tới anh.

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố không để ý tới anh, tiếp tục bắt đầu tấn công, một chút lại một chút hôn môi Tố Tố, một tiếng gọi vợ, tiểu bảo bối, sau đó để Tố Tố ngã lên giường.

Cuối cùng cũng làm cho Tố Tố nói chuyện, hai tay cô đẩy mặt anh, sợ có người xông vào, đỏ mặt, mặt lại tràn đầy vẻ giận dự trừng mắt nhìn anh nói: "Em biết anh không cố ý, nhưng mà em rất ấm ức, rất tủi thân, rất tức giận, cho nên đồng chì Trung tá, hậu quả của anh thực nghiêm trọng."

Sở Lăng Xuyên thử hỏi: "Cho nên...."

Tố Tố con ngươi vòng vo xoay chuyển, có ý xấu nói: "Vốn là em định ở vài ngày, nhưng mà dựa trên tâm trạng bản thân rất không dễ chịu cho nên em quyết định buổi chiều sẽ lên đường trở về. Về nhà tìm kiếm an ủi, tự chữa lành trái tim bị thương của mình."

Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố nói như vậy, con ngươi sâu mê người trầm xuống, trừng mắt nhìn Tố Tố, hung dữ nói: "Em dám, bản lãnh rất lớn, em đi thử chút xem, xem anh có trói em lại không!"

Đối với Sở Lăng Xuyên ra vẻ hung ác Tố Tố mới không sợ, cô quay lại trừng anh: "Anh dám?! Anh trói em, em ngay tại toàn quân doanh truyền tin, trung tá Sở đánh vợ mình, ngược đãi vợ mình, hừ!"

"Vợ em điên rồi." Sở Lăng Xuyên nhịn không được nở nụ cười, sau đó đè thấp giọng ở bên tai Tố Tố nói: "Anh cũng muốn em chết sao, em đi rồi là muốn mạng của anh đấy. Cho dù em lại tức giận, cũng không thể muốn mạng của anh chứ?!"

Tố Tố hừ một tiếng, người đàn ông này phạm sai lầm tệ nhất sau rồi còn được lợi khoe mẽ, nhìn khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Sở Lăng Xuyên phóng đại trước mặt, con ngươi vòng vo chuyển động, vươn bàn tay quơ quơ trước mặt anh: "Nghe anh nói đáng thương như vậy, em liền tốt bụng không cần mạng của anh. Năm nghìn chữ kiểm điểm."

"Có thể hay không...."

"Không cho phép cò kè mặc cả."

"Dạ!"

Sở Lăng Xuyên rất muốn lại cùng Tố Tố thân thiết một lát, nhưng mà còn phải có việc nên tạm thời buông tha Tố Tố. Để Tố Tố ở trong này nghỉ ngơi trước một chút, anh rời đi trước một lát, lúc ăn cơm trưa thì trở về.

Tố Tố cũng không dính lấy anh, để anh đi làm việc. Sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, buổi tối nghĩ nhiều quá mà buổi sáng còn thức dậy quá sớm, lại đi một đường xóc nảy, cô mệt mỏi và cũng mệt nhọc.

Giữa trưa tỉnh lại đã hơn 12 giờ, Sở Lăng Xuyên đã trở lại, hơn nữa đồ ăn cũng nấu đến, hai người cùng nhau ăn bữa trưa. Sở Lăng Xuyên dẫn Tố Tố đi dọa quanh doanh trại, đến giờ lại đi làm việc.

Thời gian buổi chiều là Tố Tố tự mình trải qua. Uh, có chút nhàm chán, cuối cùng chỉ có thể ngủ giết thời gian. Đền giờ ăn cơm rốt cuộc cũng đợi lúc Sở Lăng Xuyên trở về, sau đó dẫn cô đi ăn cơm.

Rất nhiều người, có phó doanh trưởng, chính trị viên cùng với người nhà của bọn họ, rất náo nhiệt. Sau bữa tối thì trở lại chỗ ở, Tố Tố tắm rửa một cái, ngay cả tóc cũng gội sạch. Sảng khoái lau tóc đi ra từ nhà vệ sinh, đối diện với ánh mắt nóng rực của Sở Lăng Xuyên đang nằm trên nửa giường kia, không e dè nhìn chằm chằm cô.

Tố Tố bỏ quan ánh mắt kia qua một bên, giả vờ như không phát hiện, chậm rãi lau đầu của mình "Anh rất nhàn nhã nhỉ, kiểm điểm viết xong rồi sao?"

Sở Lăng Xuyên từ trên giường đứng dậy, hai bước liền đến bên người Tố Tố, giơ tay cầm khăn trong tay cô, giúp cô lau vài lọn tóc rồi bỏ khăn mặt lên trên bàn: "Trước khi em đi, anh nhất định sẽ viết xong."

"Chính sách kéo dài, đừng cho là em không biết."

Tố Tố vừa nói xong, Sở Lăng Xuyền liền hôn xuống mặt, tha thiết mà lại mạnh mẽ hôn môi của cô. Hai người dựa vào gần nhau như vậy, anh gắt gao ôm cô vào trong lồng ngực nóng rực của mình.

"Tiểu bảo bối, em thật là thơm...." Sở Lăng Xuyên thì thầm, hôn cũng từ trên môi Tố Tố một đường hôn xuống, hôn vào ngọn núi mềm mại của cô. Đẩy về phía sau, sau lưng Tố Tố đập vào vách tường lạnh lẽo.

"Ưm...." Cô nhịn không được ưm một tiếng, lưỡi của anh thừa cơ chui vào, liếm từng góc trong khoang miệng cô. Tố Tố có chút bất lực, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào, chỉ muốn tìm một chỗ leo lên, hai tay không tự chủ đương liền vòng qua sau cổ của anh.

Sở Lăng Xuyên cảm thấy máu sôi trào, cả người khô nóng, muốn nhảy vào trong cơ thể Tố Tố, mạnh mẽ muốn cô. Hai tay anh ôm chặt vòng eo của cô đi tới một đường phía trước, xoa nhẹ ngọn núi của cô, cầm cánh tay cô khiến cho hay tay cô đặt trước ngực mẫn cảm của anh.

Hô hấp trở nên nặng nhọc, hỗn loạn, tay ở trên người Tố Tố càn rỡ chuyển động, chạm vài một cái gì đó cứng rắn mà mát lạnh, anh hơi liếc mắt liền thấy được trên cổ tay Tố Tố có một chút sáng bóng.

Không định để ý, muốn tiếp tục đi xuống nhưng cái hôn cực nóng dần dần nguội. Anh buông môi Tố Tố ra, bàn tay nắm cổ tay Tố Tố, con ngươi đen nhìn chằm chằm vòng ngọc kia, chân mày cau lại.

"Từ đâu có?" Giongj nói nghi vẫn còn có chút khàn khàn chưa biến mất, trầm thấp mà mê người, lại lộ ra nhàn nhạt lạnh lùng.

Tầm mắt sương mù của Tố Tố cũng đã rơi vào vòng ngọc trên cổ tay, ổn định hô hấp, đầu hỗn loạn cũng dần dần rõ ràng. Cô nhìn vòng tay, lại nhìn Sở Lăng Xuyên, lòng cô nhịn không được giật mình một cái.

Việc này để giải thích dường như rất phức tạp cũng rất phiền toái, nói so với không nói đoán chừng còn tệ hơn, cô do dự một chút rồi kiên trì nói: "Cái này....Em, em mua."

Con ngươi Sở Lăng Xuyên nháy mắt liền lạnh như băng, nắm cổ tay Tố Tố cũng chặt hơn, con ngươi đen nhìn chằm chằm Tố Tố, dùng giọng nói lạnh như băng chưa bao giờ nói: "An Nhược Tố, em nói dối đã thành thói quen sao? Hả?"

Tố Tố rất không thích khẩu khí Sở Lăng Xuyên như vậy, làm cho cô cảm thấy xa lạ, không thoải mái được, nhất là ánh mắt cả anh, không còn làm cho người ta cảm thấy thân cận như trước mà là rét lạnh làm cho người ta cảm thấy co rúm lại: "Anh có ý gì?"

Sở Lăng Xuyên nhịn không được ba mẹ nói trong điện thoại, lòng càng thêm lạnh như băng, vòng tay này nhìn chất lượng tuyệt đối là không tầm thường, chẳng lẽ nào....Nghĩ đến đó, anh một phen bỏ tay Tố Tố xuống, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "An Nhược Tố, anh hỏi em, em sẽ bỏ được mấy vạn đồng đi mua một cái vòng tay sao? Uh? Em nói thật cho anh, từ chỗ nào có?!"