Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 41




Editor: Xám

Trong khoảnh khắc chạm vào nhau, Hàn Đan đã quay đầu đi.

Nụ hôn kia, mang theo nhiệt độ ấm áp của người đàn ông, rơi vào cổ.

Trong lúc này, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hít thở của nhau. 

"Là vì đêm dài vô vị, cho nên tổng giám đốc Thẩm tìm tôi giảm bớt cô đơn sao?" Cô hỏi.

"Nếu như tôi nói không phải thì sao."

"Vậy là anh muốn ra quy tắc ngầm với tôi?"

"Ừ."

Khóe miệng cô nhếch lên, nói với ý tứ sâu xa: "Tổng giám đốc Thẩm, thật ra loại chuyện quy tắc ngầm này phải chọn đối tượng."

"Hả?"

"Cô bé thực tập sinh mới đến trong công ty vừa tươi non vừa đơn thuần, đoán chừng vài đóa hồng là có thể đối phó. Cô Hoàng trợ lý của HR vừa giàu sức sống vừa quyến rũ, có thể chơi một màn tình cờ gặp gỡ ở quán bar. Chị Đài Phong thướt tha thùy mị vĩnh viễn tuổi mười tám, có lẽ nói thẳng sẽ tốt hơn."

"Vậy còn em, tôi cần làm những gì mới có thể thu phục em?" Anh cười như không cười.

"Anh sẽ đưa mèo đi tiêm vắc-xin sao?" Cô nhìn thẳng vào anh trong chốc lát, hỏi.

Anh cảm thấy hơi mê muội khó hiểu.

Cô bình tĩnh tiếp tục hỏi: "Vậy thì, anh biết trồng hoa không? Nếu như tôi nấu cơm anh bằng lòng rửa bát không? Anh có thường xuyên gặp mặt người nhà tôi không? Anh có thể cho tôi bàn tay ấm vào mùa đông không? Mỗi tuần anh có thể dành ra vài giờ chơi game với tôi không?" Anh nhếch khóe môi lên, độ cong càng lúc càng lớn.

"Có lẽ anh sẽ cảm thấy buồn cười, có điều." Cô ngừng lại một chút: “Là một nữ thanh niên lớn tuổi đến giờ vẫn chưa gả đi, người tôi muốn chỉ là một người đàn ông thế này. Nếu như mục đích tổng giám đốc Thẩm đưa tôi đến đây vì điều đó, e rằng anh phải thất vọng rồi."

Im lặng lan tràn. Tay phải Thẩm Luật chống trên người cô rời đi, ngửa mặt nằm xuống. "Em thật đúng là một người phụ nữ dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thất bại."

"Quá khen rồi." Cô nằm kê tay ở sau đầu.

Ranh giới giữa trời và đất đã mơ hồ, ngôi sao giống như có thể chạm tay tới.

"Lần gần nhất ngắm sao thế này, là chuyện rất lâu về trước rồi." Anh cảm thán.

"Cùng cô Nguyễn?" Bao giờ phụ nữ cũng rất nhạy cảm với chuyện như thế.

Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, cười trừ.

"Nhìn ra được cô ấy rất lưu luyến anh."

"Cô ấy đã sớm có hôn ước rồi."

"Hơn ước lớn hơn cả Thịnh Thế?"

"Thương nhân thông minh trước giờ sẽ không gây thù chuốc oán vô nghĩa, hơn nữa chiến lợi phẩm vỏn vẹn chỉ là một Nguyễn Hi Nhan. Đối với nhà họ Thẩm mà nói, tình cảm vĩnh viễn là thứ bé nhỏ không đáng kể nhất."

Cô không phản bác được.

Cô không biết trước khi anh quyết định bỏ đi đáy lòng đã đấu tranh như thế nào, thứ cô chứng kiến chỉ là mỗi một lần gặp gỡ tình cũ anh lại tự nỗ lực kiềm chế, tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên và cự tuyệt. 

"A, vòng cổ lần trước quên trả anh rồi. Chờ sau khi quay về......" Cô đổi chủ đề.

"Anh chưa từng nuôi mèo." Anh chợt mở miệng: “Cũng không biết rửa bát. Cây cối trong nhà do người giúp việc theo giờ chăm sóc, tần xuất gặp mặt người nhà duy trì hai tháng một lần."

Cô quay mặt nhìn anh.

Mà anh đang nhìn ngân hà mênh mông.

"Anh không phải người đàn ông em muốn tìm, cho dù là vậy, nhưng vẫn muốn giữ lấy em không buông. Cái anh muốn, là em sống bình yên tự tại bên cạnh anh, chỉ nghe anh nói, chỉ nhìn vào anh, chỉ nghĩ đến anh, chỉ tin tưởng anh, chỉ cùng anh đi về phía trước. Mà thứ anh có thể cho em, là trái tim anh."

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh giống như xuyên qua ngàn vạn năm ánh sáng mà đến.

Khiến cho người ta không thể dời tầm mắt đi.

Một đêm tỉnh dậy ba bốn lần, lăn qua lăn lại trên giường mười bảy mười tám cái, nhìn trần nhà nửa tiếng, cuối cùng Hàn Đan đứng dậy định ra ngoài tìm nhà hàng sửa soạn bữa sáng, nhưng bị quản gia thân thiết ngăn lại, trong phút chốc ba chiếc xe đẩy đặt đầy đồ ăn đẩy thẳng vào trong phòng 230. Hàn Đan nhìn bánh, phô mai, hoa quả và gà cà-ri, hoành thánh, đủ loại sushi đặt đầy bàn thì được cưng mà sợ, vội vàng nói: "Một mình tôi ăn không hết nhiều như vậy......"

"Ngài Thẩm đã căn dặn sau khi cô dậy thì thông báo cho anh ấy, anh ấy sẽ tới dùng bữa cùng cô." Quản gia Dương Tiếu đặt vào hai bộ đồ ăn.

Nhìn thấy Thẩm Luật đi dép lê và mặc áo ngủ đi thẳng vào trong, Hàn Đan nghẹn lời.

"Anh muốn vào phòng tôi ăn cơm để làm gì?" Cô không nhịn được hỏi.

Tầm mắt của hắn từ chuyển từ trên IPAD lên mặt cô, nghiêm mặt nói: "Chuyển thẳng đến ở tiến độ có hơi nhanh, có điều nếu như em nói không ngại......"

Tay cô run lên, một muỗng canh rơi xuống một nửa: “Tôi ngại."

"Biết bơi không?" Anh không để tâm chút nào, hỏi.

"Biết một chút."

"Có hứng thú với câu cá không?"

"A, cũng được......"

"Bóng chuyền thì sao?"

"Gắng gượng có thể đánh......"

"Từng học lướt sóng chưa?"

"......"

Vì vậy, dưới sự sắp xếp của tổng giám đốc Thẩm, trong vòng ba ngày Hàn Đan đã trải qua kỳ nghỉ với đủ loại cảm xúc mừng rỡ, hâm mộ, sợ hãi, hoang mang hòa làm một.

Lúc bơi chỉ lo đuổi theo chụp một con rùa biển, nước tràn vào ống hô hấp, luống cuống tay chân sặc vài ngụm nước, bình tĩnh lại mới phát hiện ra mình đang túm rất chặt lấy cánh tay Thẩm Luật. Được anh đưa về biển cạn, nhìn bầy cá nhẹ nhàng mổ vào lòng bàn tay, kích động lạ thường.

Lướt sóng hoàn toàn không nắm được kỹ năng, leo lên ván lướt sóng N lần, bị sóng biển vỗ xuống N+1 lần. Huấn luyện viên chuyên nghiệp không dạy nổi, đổi thành Thẩm Luật đích thân tay cầm tay giảng dạy, vẫn không nắm được điểm mấu chốt, cuối cùng từ bỏ với câu "Quả nhiên em không có thiên phú".

Chơi bóng chuyền bờ cát bị một cô bé đánh cho đầu óc choáng váng, người đàn ông ngồi ở một bên quan sát không thể nhịn được nữa đi đến cứu giúp, vì thế đã biến thành 2V2. Điều đáng sợ là, dưới tiền đề bị gây trở ngại, Thẩm Luật lại đảo ngược tình thế thắng lại đối phương.

Thèm nhảy Bungee nhỏ dãi lại không có dũng khí, vì thế cổ vũ tổng giám đốc Thẩm dũng cảm thử nghiệm, kết quả bị người ta tung ra một cú chấm dứt công kích “Em đi thì anh đi”.

Chao đảo ngồi thuyền ra biển câu cá, người họ Hàn nào đó say sóng thật sự quay mặt về biển lớn, chỉ có điều tư thế khó coi một chút. Khi thuyền đứng lặng giữa biển, khoảnh khắc mặt trời màu đỏ vàng từ từ hòa vào mặt biển, cô bị cảnh đẹp triều dâng sóng dậy đó làm chấn động đến mức quên cả nôn.

Nước biển xanh lam, bầu trời vời vợi. Dừa mọc thành rừng, cát trắng nhỏ mịn.

Cuộc sống thanh thản nhàn nhã trong cảnh vật tươi đẹp thế này, khiến người ta rất dễ quên đi dòng chảy thời gian.

Xem bộ phim ngoài trời xong, hai người đạp lên bóng đêm đi bộ về phòng.

Chợt có con dơi lướt qua bầu trời, đậu lại trong bóng cây.

"Đi ngủ sớm một chút."

"Ừm." Cô đứng lại trên bậc thang ngưỡng cửa: “Ngủ ngon."

Anh cười nhạt: “Ngủ ngon."

Cô xoay người vào cửa, nhưng lại bị kéo về phía sau, rơi vào một vòng ôm.

"Đừng cử động." Giọng nói của anh quanh quẩn bên tai, có vẻ hơi không chân thực.

"Thẩm Luật......" Kinh ngạc qua đi, không biết phải làm thế nào.

Sau khi giằng co thật dài trôi qua, anh chậm rãi buông tay ra.

"Xin lỗi." Nói xong hai chữ này, anh rời đi thật nhanh.

Hàn Đan lại giật mình bởi biểu cảm trước khi anh rời đi.

Đó là ánh mắt tiếc nuối, mang theo một chút quyến luyến như có như không.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Luật không đến phòng số 230 ăn bữa sáng, Hàn Đan có chút kinh ngạc, được quản gia cho biết vừa sáng sớm đối phương đã rời phòng. Điện thoại của anh cũng được chuyển sang trạng thái từ chối không nhận, Hàn Đan đoán trước là có lẽ người này đã đi làm việc rồi, bèn chậm rãi ra ngoài tản bộ một mình.

Khi quay về phòng lại phát hiện có người chờ ở cửa.

"Xin chào cô Hàn, tôi là thư ký Thôi Văn của tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần cử tối đến mời cô cùng đi ăn tối với ông ấy." Người đàn ông mặc áo sơ mi màu nâu nho nhã lễ độ.

"Xin lỗi, tôi không biết tổng giám đốc Tần nào cả, anh tìm nhầm người rôi."

Có vẻ đối phương không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Tần nói, nếu như cô Hàn nói không muốn đến, thì giao cái này cho cô."

Hàn Đan nhận lấy.

Trong phong thư màu trắng đựng một tấm hình.

Tấm hình cô cầm cá biển há to miệng, Thẩm Luật cầm cần câu mỉm cười.

Lần thứ hai đến Phù Sinh, cô đột nhiên có cảm nhận mới với cái tên này.

Vui buồn mừng giận đan xen trong cuộc đời giống như ngọt bùi đắng cay trong món ăn, khiến chúng có ý nghĩa khác nhau. Thưởng thức hết rồi, sẽ không thấy nuối tiếc nữa..

Cảnh tượng trước vách thủy tinh vẫn mỹ lệ như cũ.

Toàn bộ đèn trong phòng khách đều được thắp sáng, khiến cả căn phòng lộng lẫy lạ thường.

Trong phòng ăn mênh mông, hai người ngồi bên chiếc bàn ăn lớn nhất.

Phía đối diện là Tần Tụng của tập đoàn Hán Đường, mà người còn lại, là Thẩm Luật.

"Ngồi đi." Tần Tụng mở miệng trước.

Hàn Đan nhíu mày, ngồi xuống hỏi: "Có chuyện gì?"

"Lâu lắm rồi chúng ta không gặp, gặp mặt ở đây cũng rất hiếm có. Bạn con nói có chuyện tìm ta bàn bạc, vừa khéo cùng ăn cơm."

Cô quay mặt nhìn về phía Thẩm Luật ở phía đối diện, hai người đối mặt giây lát. Anh dời tầm mắt đi, cười với Tần Tụng nói: "Hai ngày nay tổng giám đốc Tần ở có thoải mái không?"

"Rất tốt." Ông cười nhạt: “Nghe nói cháu đã vào KL, khiến tôi rất bất ngờ."

"Vì cháu đã cược một ván với ba." Anh đáp rất thẳng thắn. “Nếu như cháu có thể trợ giúp Lục Hạo nắm quyền, ông ấy sẽ đồng ý để cháu rút khỏi Thịnh Thế, tư do phát triển."

"Hiện giờ KL giống như một con dê non đợi làm thịt, đủ loại thế lực dây dưa không rõ, ai cũng muốn chia một chén canh. Cháu phải giải quyết dứt khoát, rất khó. Có điều nghe nói gần đây nội bộ Thẩm thị liên tục bất hòa, một nhánh không chính thống đã bị gạt ra ngoài thực quyền."

Động tác Thẩm Luật hơi ngừng lại, tiếp đó cười nói: "Đường dây tin tức của tổng giám đốc Tần rất rộng lớn."

"Xem ra cháu đến vì 15% cổ phần KL trong tay tôi." Tần Tụng lắc ly, thưởng thức một ngụm rượu đỏ: “Có điều tôi không có bất kỳ hứng thú gì với tranh chấp của các cháu, dưới tình hình hỗn loạn thế này, vị trí tốt nhất chính là ôm tiền của mình đứng ở ngoài cuộc."

"Trên thực tế, cháu rời khỏi Thịnh Thế có lý do khác."

"Hả?" Ánh mắt Tần Tụng hàm chứa ý cười khó mà đoán được lướt qua người Hàn Đan.

"Như ngài thấy đấy, chúng cháu rất yêu nhau."

Khi nghe thấy những chữ này Hàn Đan đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Luật ở đối diện.

Mà cái cô nhìn thấy, là biểu cảm quen thuộc.

Khi cô ngã xuống khỏi ván lướt sóng.

Khi cô sặc nước liều mạng ho khan.

Khi cô đón bóng ngã xuống mặt đất.

Anh vươn tay ra với cô, ôn hòa mỉm cười, nụ cười đó mang theo một chút cưng chiều và dung túng, ấm áp giống như ánh mặt trời ngày đông.

Mà phút này, tại sao đối mặt với nụ cười giống thế, lại chỉ cảm thấy cả người lạnh giá?

Đèn treo kim cương lấp lánh lóa mắt, Hàn Đan rũ mắt xuống.

Nghe thấy giọng nam ôn hòa kia tiếp tục nói: "Cháu không muốn để cô ấy đi học loại thủ đoạn trong bông có kim* kia, cũng không muốn cô ấy tạm nhân nhượng với lợi ích chung, chung sống hòa bình với mấy cô chị em dâu đó. Cho nên, rời khỏi Thịnh Thế là lựa chọn tốt nhất."

*trong bông có kim: bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm.

Im lặng chốc lát, Tần Tụng lên tiếng lần nữa: "Tới tìm tôi, là ý của cháu, hai là ý của con bé?"

"Của cháu." Thẩm Luật đáp."Cô ấy chưa từng nhắc với cháu về chuyện giữa hai người."

Người đàn ông lộ ra nét cười thê lương: “Xem ra cháu hiểu lầm rồi, Thẩm Luật. Quan hệ giữa tôi và con bé không giống như trong tưởng tượng của cháu, là quan hệ giữa người ba đã ly hôn và con gái. Cho dù bây giờ xảy ra sóng thần mà trên tay tôi cầm chiếc phao cứu sinh duy nhất, con bé cũng sẽ không mở miệng cầu xin tôi, bởi vì tôi là người đời này nó hận nhất."