Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 88: Hạnh phúc như giấc mơ (2)




Lần này Lâm Tử Đồng làm ầm ĩ một trận lớn như vậy, vừa đúng dịp để Tư Dận bắt cơ hội không chụ trở về nhà nữa. Vốn dĩ trước kia Lâm Tử Đồng đã là một người phụ nữ mà anh không thích, lại cố tình gả tới đây. Về sau tác phong lại không tốt, đã liên lạc với bạn trai cũ của mình, năm lần bảy lượt gặp mặt, hẹn hò với nhau. Bởi vì Tư Dận không hề có cảm tình đối với Lâm Tử Đồng, cho nên chỉ cần cô không làm những chuyện gì đó quá phận, thì từ trước đến giờ anh vẫn luôn mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua. Nhưng mà bây giờ, chỉ cần nghĩ đến hai mắt Ký Thu sưng đỏ, nghĩ đến Ký Thu đã bị Lâm Tử Đồng lôi kéo tóc bạt tai, trong anh lại càng thêm chán ghét.

Chính bản thân Lâm Tử Đồng hiện tại ở bên ngoài cũng có đàn ông khác, tại sao còn quản cái khỉ gió chuyện anh tìm phụ nữ ở bên ngoài chứ? Trong lòng Tư Dận nghĩ như vậy, cho nên lại càng tỏ ra thương tiếc đối với Ký Thu, càng thêm quyết tâm  sẽ nuôi dưỡng Ký Thu.

Sáng sớm tỉnh lại, vừa mới mở ra mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt to, nhìn anh đến chớp mắt một cái cũng không hề chớp mắt. Tư Dận lật người lại, nhắm mắt, đưa tay ôm cô vào lòng: "Sao em tỉnh sớm như vậy?"

Ký Thu liền áp mặt mình vào trong ngực anh, một mực ôm lấy anh, lầu bầu  làm nũng: "Thời gian anh ở cùng em trân quý như vậy, em không thể nào ngủ được, chỉ cần được nhìn anh lâu thêm mấy lần mới cảm thấy thỏa mãn."

Tư Dận nghe cô nói đáng thương như vậy, liền cười xòa, vuốt ve mái tóc của Ký Thu: "Yên tâm, anh muốn ở lại đây một khoảng thời gian, thuận tiện nếu như có thể, em sẽ phục vụ anh một lần có được hay không?"

Ký Thu chớp chớp mắt nhìn anh, ranh mãnh nói: "Thế nào, đại thiếu gia vẫn còn không đuợc người hầu hạ thoải mái sao? Trong nhà người giúp việc có một đống lớn, còn có một…"

Ký Thu cắn đôi môi không nói thêm lời nào nữa. Tư Dận sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, liền cười lên: "Nhìn một chút xem, vừa mới sáng sớm mà đã  ghen ngay được rồi. Em đừng có nhắc đến cô ta, từ trước đến giờ anh đều chia phòng ngủ, không ngủ chung ở trong một căn phòng với cô ta."

Ký Thu ngược lại ngây ngẩn cả người: "Tại sao?"

Tư Dận cười lạnh một tiếng, kéo cánh tay của mình ở dưới cổ Ký Thu ra: "Còn có thể có chuyện gì nữa chứ? Anh ngại cô ta bẩn mà thôi, huống chi, vốn dĩ anh cũng không hề thích cô ta."

Ký Thu nghe như vậy thì trong lòng cảm thấy có chút vui sướng, cũng trở mình ngồi dậy, đi xuống giường. Sau khi dém lại chăn cho Tư Dận cẩn thận xong, cô mới dịu dàng mở miệng nói: "Anh cứ nằm thêm một lát nữa, để em đi mở nước để cho anh tắm rửa, khi nào em làm xong bữa ăn sáng, em sẽ vào gọi ngươi."

"Em có thể nấu cơm được sao?" Tư Dận trợn to hai mắt, Ương Ương cũng không biết nấu cơm.

Ký Thu hé miệng khẽ cười một tiếng: "Những việc cơm nước trong nhà đơn giản thì em vẫn có thể làm được một chút, không sao đâu?" Nói xong, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô liền khoác chiếc áo ngủ lên người rồi đi ra ngoài. Tư Dận nhìn theo bóng lưng lả lướt của Ký Thu, cũng thoáng mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Tư Dận cảm thấy có một đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng khẽ lướt phớt qua ở trên mặt mình, Tư Dận đưa tay lên, miệng thì thầm hết sức dịu dàng: "Ương Ương, đừng đụng vào anh…"

Cả người Ký Thu đột nhiên run lên một cái. Cô kinh ngạc đứng thẳng người lên, nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngủ say kia. Người anh đã gọi tên trong giấc mộng, không phải là tên của cô.

Cô thực sự vui quá hóa buồn rồi!  Anh chỉ mới cho cô chút dịu dàng, cô đã lập tức cho rằng toàn thế giới đều đã thuộc về mình rồi. Nhưng không ngờ rằng, sự dịu dàng kia của anh cũng chỉ bởi vì dáng dấp của cô có mấy phần giống như người phụ nữ mà anh yêu thích!

Ký Thu không gọi Tư Dận trở dậy nữa, cô cứ ngồi một mình ngẩn người ở bên giường như vậy! Cô để ý sao? Đương nhiên là cô để ý rồi! Nhưng mà, cô có phải cảm ơn cô gái kia không nhỉ? Cảm ơn cô, bởi vì Trình Ký Thu có mấy phần tương tự như cô, nên mới có thể được ở lại bên cạnh Tư Dận! Cảm ơn ông trời  đã quan tâm, nếu không, nhất định ngay cả một cái liếc qua thôi, Tư Dận cũng sẽ không buồn liếc nhìn cô lấy một cá.

"Mấy giờ rồi hả?" Không biết trải qua bao lâu, Tư Dận lập tức mở mắt ra, lập tức nhìn thấy bóng lưng nhỏ yếu của Ký Thu ngay trước mắt. Anh tự tay ôm cô, dán sát mặt ở trên lưng của cô, lên tiếng hỏi giọng đầy vẻ lười biếng.

Thần trí của Ký Thu thoáng lay động. Cô dùng sức gắng gượng nở một nụ cười: "Anh đã tỉnh rồi sao? Bữa ăn sáng em đã làm xong rồi, em thấy anh ngủ rất say sưa, cho nên cũng không gọi anh dậy nữa."

Tư Dận ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đã rất lâu rôi anh không được trải quan mộ giấc ngủ ngon như vậy. Ở bên em thế này, ở tại nơi đây, anh vậy mà lại có thể ngủ ngon giấc như vậy."

Tại một vị trí nho nhỏ nào đó trong trái tim của Ký Thu, lại bắt đầu trở nên mềm mại. Hơi thở dịu dàng trên người của anh bao phủ quanh cô, Ký Thu cảm thấy mình có chút say mê. Chỉ cần một câu nói dịu dàng của anh nói ra, thì cô lại bắt đầu bị chìm đắm trong đó.

Ký Thu phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Được rồi, nhanh đi rửa mặt, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm."

Tư Dận liền nhìn Ký Thu cười lên một tiếng, xoay người ngồi dậy, bước xuống giường vào phòng tắm.

Ký Thu ngồi ở chỗ đó, nghe từ trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào. Cô có chút hoảng hốt, nơi này thật sự giống như là nhà của cô, thật giống như ở trong căn nhà đó, chính là người chồng của cô vừa rời giường, đi vào trong nhà tắm. Lắng nghe âm thanh từ trong đó vọng ra, Ký Thu thật hy vọng thời gian cứ dừng lại mãi như vậy, để cô có thể đứng ở bên ngoài, nhìn anh như vậy cả đời, chờ anh cả đời.

Nhưng mà anh đã đi ra rất nhanh, cầm lấy tay của cô cùng đi về phía phòng ăn. Tinh thần của Ký Thu chợt mạnh mẽ lên, cô và anh cùng ngồi ăn điểm tâm.

Cô làm bữa ăn sáng theo kiểu Trung Quốc, Tư Dận ngược lại thích vô cùng. Chẳng qua là thời gian trước, khi ở nhà, Lâm Tử Đồng tuyệt đối không thích bữa sáng ăn theo kiểu Trung. Mà ba ba của anh lại đổi lại tất cả dựa theo ý thích của Lâm Tử Đồng.

Một bữa ăn rất thoải mái, Ký Thu thu dọn chén đũa sau đó mang vào trong phòng bếp. Đương nhiên bây giờ đã đến thời gian làm việc rồi, hai người bọn họ liền nhìn lẫn nhau, cũng không biết thời gian một ngày sẽ phải trải qua như thế nào.

Nhưng thực sự Ký Thu cũng không ngại ngùng gì. Cô có thể ngồi cùng với anh như vậy cả ngày, ngón tay có thể chạm được anh, mắt có thể được nhìn thấy  anh, như vậy là đủ rồi.

"Không bằng, em theo anh đến công ty đi, vừa vặn anh vẫn còn có một chút công việc cần phải giải quyết đấy."

Tư Dận chợt mở miệng nói. Ký Thu sửng sốt, vừa vui nhưng rồi cô lại chút lo lắng: "Như vậy có được không?"

Anh có phu nhân, làm sao lại có thể tùy tiện đưa một người phụ nữ khác đi đến công ty như vậy được chứ?

Tư Dận thoáng nghĩ một chút rồi gật đầu một cái: "Không sao, chỉ cần em không nói năng gì, cứ tự nhiên đi vào cùng với anh là được. Anh bận công việc, vừa vặn em ở đó pha cà phê cho anh, như vậy là được rồi…"

Ký Thu nghe thấy Tư Dận nói xong, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhảy nhót tung tăng, cuống quít đi thay đổi quần áo để ra ngoài. Tư Dận thấy Ký Thu vui vẻ, trong lòng tựa như cũng bắt đầu cao hứng lên theo.

Tư Dận ở cùng với Ký Thu trong căn hộ đó, toàn bộ thời gian khoảng chừng một tháng. Có lúc cô cảm thấy hạnh phúc này thật giống sự rất hư vô mờ mịt, có lúc cô lại chìm đắm ở trong đó, không cách nào tự kiềm chế được, quên mất thời gian, quên mất thực tế cực kỳ tàn khốc.

Cho nên đến lúc Tư Dận phải rời đi, Ký Thu mới từ trong ảo mộng tốt đẹp, lung linh giống như bọt xà phòng chợt tỉnh táo lại.

Tư Dận đã mặc quần áo xong, nhưng vẫn chưa thu thập hành lý của mình. Ký Thu thu dọn cho anh tất cả những vật đem cận thân y vật chứa ở trong rương, nhưng lại bị anh ngăn lại. Tư Dận ôm Ký Thu nhẹ nhàng hôn tạm biệt cô: "Anh cũng sẽ còn trở lại đây kia mà, không cần thu dọn…"

Trong lòng Ký Thu Tâm cảm thấy ấm áp, nhưng trong cổ họng cô vẫn cảm thấy khổ sở. Tư Dận soi gương sửa sang lại cà vạt, cầm cặp công văn chuẩn bị ra đi. Nghe nói thì hay lắm, không cần cô phải đưa tiễn, cô ngồi yên ở trong phòng, nghe tiếng bước chân của anh từng chút từng chút, xa dần xa dần rồi mất hẳn…

Tư Dận lái xe về đến nhà, trong phòng trống trải chỉ có một mình cha anh đang ngồi ở chỗ đó. Tư Dận vừa cởi áo khoác, vừa trực tiếp đi tới, rót một ly trà hớp một ngụm, mới chậm rãi hỏi: "Ba à, ba gọi con trở lại nhà có chuyện gì vậy?"

"Vợ của anh đã trở về bên nhà họ Lâm rồi! Vậy mà anh vẫn còn lêu lổng ở bên ngoài cùng với những loiaj phụ nữ không đứng đắn như vậy! A Dận, anh đã kết hôn rồi, nên biết kiềm chế lòng mình một chút"

Tư Dận cười khẩy một tiếng đầy vẻ khinh thường: "Nếu như cô ta trở về mẹ đẻ, cũng không trở về đây nữa, ngược lại con cảng cảm thấy thoải mái!"

"Mày… mày đúng là đồ nghiệt chướng, mày có biết làm như vậy là đã chọc giận người nhà họ Lâm, điều này không có lợi đối với chúng ta!" Ông cụ tức giận, chỉ tay vào con trai mình, tức giận nói.

"Ba, con tình nguyện chúng ta sống cuộc sống khổ một chút, chứ cũng không muốn phải sống dựa vào một người phụ nữ. Hơn nữa, Lâm Tử Đồng là hạng người gì, chẳng lẽ ngài lại thật sự  cũng không nghi ngờ chút nào hay sao?"

Tư Dận rất muốn nói ra tất cả sự thật của mọi chuyện với cha mình. Nhưng rồi anh lại sợ ba sẽ không chịu nổi sự đả kích như vậy! Dù sao, cha anh cũng đã lớn tuổi rồi, mà phàm những người có tuổi như vậy lại cực kỳ quan tâm đến danh tiếng mặt mũi của mình!

Ông cụ thoáng bình ổn lại nhịp thở, hồi lâu, mới thở dài một cái thật thấp: "A Dận, ba hiểu biết rõ ràng là con không hề thích Lâm Tử Đồng. Nhưng mà về phương diện mặt mũi thì luôn phải không có trở ngại. Những chuyện ngày trước anh đã làm, hiện giờ ba ba cũng không truy cứu nữa. Chỉ cần bây giờ anh đi đến nhà họ Lâm, nói xin lỗi sau đó đón Tử Đồng trở về nhà là được! Như vậy, tất cả mọi sai lầm trước kia cũng sẽ xóa bỏ, có được hay không?"