Cô Dâu Quỷ

Chương 20: Cần có một niềm tin?!




Hãy tin tôi...

Làm ơn đừng nghi hoặc...

Cho tôi một cơ hội.

Tôi sẽ làm lại từ đầu!

Ở bên tôi thôi nhé...

————————–

Hồng hộc chạy miệt mài trên con đường đại độ, mặc dù đôi chân đã rã rời nhưng Yul vẫn nhất quyết không dừng bước. Vì một khi đã xác định được mục tiêu, hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc... Và kể cả lần này cũng vậy. Vẫn biết, khó có thể nhận được lời thứ tha...

Vội vàng chạy tới khu tập thể, nơi có một sân giải trí với những thứ đồ chơi đã cũ mèm và có phần hoen gỉ... Yul đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Xư Bi đang cặm cụi nghịch cát đằng kia, có vẻ chú tâm lắm!

Hình như... con bé đang cố đắp lên một hình tượng nào đó, có vẻ hơi giống mặt của Yul. Hắn chợt phì cười, nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng bị dập tắt khi mà Xư Bi lập tức đấm tan đống cát bằng tất cả sự bực tức của mình, con bé hằm hè trong nước mắt...

- Cái đồ Yul chết tiệt!! Chỉ vì một chiếc vòng mà anh dám đối xử với tôi như thế sao?!! Có biết là sống với người câm thì khó chịu thế nào không hả?!! Anh đúng là cái đồ ích kỷ mà!!

Vừa nói, con bé vừa đấm bùm bụp vào cái tượng cát khiến cho chúng mỗi lúc một nát ra méo mó. Ngay lập tức, Yul vội vàng chạy tới chặn lại, mặt nhăn nhó.

- Yà! Cái đồ ngốc nghếch kia!! Sao mà cô ác thế hả!! Tính đập nát cái mặt tôi ra đấy à!! Trông thảm như vậy còn chưa đủ hả?!!

Tiếng Yul vừa cất lên... khiến cho nó chợt giật mình... như sững người... rồi vội vàng quay ngoắt lại... giương mắt nhìn ngơ ngác.

- Yul... sao anh lại ở đây?!!

Thấy Xư Bi cứ nhìn mình chằm chằm, có vẻ rất chi là xúc động, Yul lại vội vàng quay đi bối rối. Hắn cứ làm như là bực mình lắm ý!!

- Hừ!! Tôi không ở đây thì ở đâu hả!! Cô có biết cô bỏ đi như thế... làm... làm tôi... à không! Làm mọi người trong nhà lo lắng lắm không hả!! Mom đã thức mấy đêm mất ngủ vì mong cô về rồi đấy!! Cô đúng là cái đồ vô trách nhiệm mà!!!

Yul cứ mắng, cứ nói ra một tràng... thậm chí còn chẳng thèm ngớt lời, bởi... đó mới chính là những suy nghĩ mấy ngày nay của hắn. Cho đến khi, Xư Bi chợt ngắt lời, con nhóc thản nhiên nhảy vào chen ngang.

- Yà! Xạo vừa thôi chứ! Làm gì đến mấy ngày?! Tôi mới bỏ đi có một hôm mà!!

- À... ừ... thì... bỏ qua!! Dù sao thì cô cũng thật là vô trách nhiệm!! Sao cô dám bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng hả!

- Hơ! Buồn cười nhờ! Tôi bỏ đi mà con phải nói với anh là sao!!

Nói đến đây, bỗng... mặt Yul đỏ bừng lên, rồi ậm ừ suy nghĩ một lúc, hắn lại ấp úng...

- Vì... vì... Vì cô là vợ tôi!! Ngay khi cô được gả cho tôi thì cô đã là người của tôi rồi!! Vậy nên... khi tôi chưa nói ra đi thì cô nhất quyết không được đi đâu cả!! Chỉ ở bên tôi thôi...

Yul vừa nói... tiếng hắn lại cứ bé dần... rồi như hết hơi, thì thào đến khó hiểu. Con nhóc cũng phì cười, rồi đột ngột, hắn lại tóm lấy tay nó, và nhanh chóng đeo vào đó một chiếc vòng mang tên đã từng bị đánh mất ^^!

Nhận lại chiếc vòng, ngắm nó lung linh trên tay mình, con nhóc cứ ngơ ngác, rồi đưa mắt qua nhìn Yul, nheo mày với vẻ mặt thật – là – khó – hiểu!

Yul lầm bầm...

- Đừng có mà làm mất nữa đấy!

Con nhóc cũng lắp bắp.

- Nhưng... sao lại... tôi tưởng...

Hắn gắt, mặt đỏ gay... nhưng dường như cũng có chút ngượng ngùng.

- Là Jen... hắn nhặt được... Không biết sao nữa... Nhưng... Đừng có mà làm mất nữa đấy!! Không thì cô chết chắc!!!

- Nhưng... tại sao...

Nó vẫn cứ thắc mắc, bởi chẳng hiểu vì sao mà chiếc vòng lại ở trong tay Jen được. Nhưng chẳng thèm để cho con bé kịp nói hết câu, bất thình *** h, hắn vòng tay, ôm chầm lấy con bé... khiến nó ngỡ ngàng... gần như chết đứng.

Ôm chặt con bé trong tay, hắn chỉ muốn cứ như thế này mãi... không rời, rồi lại thì thầm bên tai con nhóc.

- Yà! Đừng có nói với tôi là cô chưa xem mặt bên trong chiếc vòng bao giờ đấy!

" Mặt bên trong của chiếc vòng?! Có gì hay hay sao?! " – Vừa được gợi ý, ngay lập tức, nó liền lật mặt bên trong của chiếc vòng ra xem... và vô cùng bất ngờ trước dòng chữ đã được khắc trên đó tự bao giờ.

" Yà! Đồ con sâu ăn tạp ngốc nghếch! Ngay khi tôi đeo chiếc vòng này cho cô... cũng là lúc định mệnh của cô được gắn chặt với cuộc sống của tôi rồi đấy! Vậy nên... đừng có mà bỏ chạy. Tôi sẽ không tha cho cô đâu!! Hãy mãi ở bên cạnh tôi thôi... "...

....

Hai má nó chợt nóng bừng, rồi rụt rè vòng tay qua lưng hắn, ôm thật nhẹ khiến Yul cảm thấy cứng cả người... đôi môi hắn khẽ mỉm cười... Và trong giây phút đó, chỉ một cái gẩy tay cũng khiến mọi vật xung quanh bất ngờ trở nên sáng bừng, lung linh như đom đóm...

.....................

Sau khi đã làm lành lại với nhau, đi trên con đường, cùng chung bước, bất giác... trong lòng hai đứa đều có những xúc cảm lạ kỳ về sự rung động với người bên cạnh mình... mặc dù trước đó chưa bao giờ nhận ra.

Đang ríu rít tay trong tay, bỗng... có tiếng xe ga từ đâu xẹt qua rồi chặn đứng hai đầu khiến con bé khẽ giật mình.

- Bọn nào thế này!!

- Hắc ám! – Yul khẽ phân trần.

- Hắc ám sao?! Vậy bọn chúng là... chết tiệt!! – Con bé khẽ mím môi, vì nó lại nghĩ đến YuMi, chắc hẳn cô ta là thủ phạm!

Đẩy lùi con bé lại ra đằng sau lưng mình, Yul bước lên che chắn. Hắn cất giọng rất dõng dạc mà uy quyền.

- Để anh! Với lũ hạng bét này thì chỉ một cái búng tay cũng đủ tiêu tùng!

Nghe giọng Yul nói, lạnh ngắt mà vững vàng, khiến tất cả lũ côn đồ đều chợt thấy sực sợ. Tuy vậy, chúng vẫn cố để không biểu lộ ra ngoài, thằng cầm đầu chợt bước lên to tiếng!

- Mày nói cái gì!! Thằng ranh con! Hôm nay ông sẽ cho mày chết!!!

Nói rồi, tức tốc, hắn nhảy phắt lên định cầm dùi đâm vào mặt Yul, nhưng chẳng thể đơn giản như thế, không né, Yul vẫn sừng sững đứng lại, rồi đợi hắn tới thật gần, Yul mới phẩy một ngón tay, khiến cả người hắn đột ngột té nhào... vô kiểm soát! Bọn đàn em vội vàng chạy ra đỡ lại, rồi chần chừ không dám tiến lên, mặc cho Yul đã dần dần bước tới... xoay nhẹ cả bàn tay...

Bỗng, chẳng hiểu làm sao mà con bé lại đột nhiên chặn lại, cầm chặt lấy tay hắn, nó đưa mắt nhìn trân trân...

- Yul... để phần con lại cho em giải quyết nhé!

Khẽ tái mặt, Yul thở dài rồi lại chau mày phản đối.

- Hừm... không được! Em còn yếu lắm!!

- Đi mà... – Nó lại nài nỉ mãi không thôi!

Bất giác phì cười ( bất lực), Yul đành ngập ngừng đồng ý.

- Híc! Thôi được rồi!! Cẩn thận đấy nhé!

Yul vừa kịp dứt lời thì Xư Bi cũng lập tức nhảy vọt lên, biến hình trong phút chốc.

Nhìn nó xuất hiện trước đám côn đồ với bộ trang phục của Quỷ trông thật là yêu... à mà nhầm! Dũng mãnh ^^!

Đừng trước bọn con đồ, cầm chắc cây trượng vàng trong tay, nó khẽ đưa tay xoay xoay vài nhát rồi tiến tới... từng bước rầm rập!

Thấy con bé cứ hùng hổ bước lên, thằng đầu đàn lại khẽ nheo mày chẹp miệng.

- Hà hà! Để xem con ranh con như mày thì làm được gì nào!!

- Làm như thế này này!!

Vừa dứt lời, nó bất ngờ nhảy lên, xoay mình quật cái đốp cây trượng Quỷ vào bụng hai thằng béo, rồi nhanh chóng quay ngoắt lại, quăng chân quất mạnh vào đầu hai thằng còn lại khiến chúng ngã vật ra đằng sau, loạng choạng choáng váng...

Xoa đầu đau nhói, mấy thằng lại rầm rập gầm ghè tiến lên, tính bổ nhào lấy nó. Thấy thế, Yul vội vàng tiếp ứng... nhưng lại chợt dừng lại, khi thấy Xư Bi – bây – giờ – mới – bắt – đầu – hành động.

Nó chợt lùi về phía sau vài bước, dang hai cánh tay đầy sức mạnh ra, rồi xoay xoay như thể đang muốn hút một vật gì đó. Thằng đầu đàn lại chẹp miệng.

- Yà! Muốn tập trung khối cầu hả con! Nhưng ở đây làm quái gì có năng lượng thiên nhiên cho mày tập hợp! Chịu chết đi con!!

Nghe hắn nói thế, Xư Bi lại khẽ mỉm cười, thế rồi, ngay lập tức, nó xoay mạnh hai bàn tay, khiến tất cả những luồng không khí xung quanh đều cuốn tuột vào lòng bàn tay nó, tạo thành một khối cầu khổng lồ mang màu trắng đục như không khí đậm đặc, rồi bất thình *** h, con bé tung chưởng cái bùm khiến cả đám đều té nhào ra chới với...

- Không khí chẳng phải cũng là năng lượng thiên nhiên hay sao! Nhận đòn vì sự ngu ngốc này đi!!!

Vừa nói, nó vừa chĩa mạnh những ngón tay, đâm ra thành hàng ngàn những " sợi " không khí, trắng muốt và sắc buốt như thép vậy! Đám du côn còn chưa kịp hoàn hồn đã phải tái mặt với đòn tấn công tiếp theo, những sợi không khí "mọc" ra từ tay con bé bất ngờ cuốn chặt lấy cổ chúng, rồi nâng vút lên tầng không, quay tròn chúng như những hạt bụi bé nhỏ, rồi bất thình *** h, hút tuột chúng vào lốc vòi rồng trên không đã được tạo ra ban nãy... khiến chúng kêu thét lên trong kinh hoàng rồi dần dần biến mất... chỉ còn để lại những quầng sáng xanh dần dần xuất hiện, bay vút vào trong chiếc vòng thánh giá của con bé, tạo lên một màu trắng sáng bên vùng cánh màu đen... và... lốc vòi rồng cũng dần biến mất.

Nắm chặt chiếc vòng hình thánh giá trong tay, nó lại áp nhẹ vào ngực mình rồi thầm thở phào nhẹ nhõm. Tay trong tay trở về nhà, Yul cũng phải trầm trồ khen ngợi.

- Yà! Em mới học được những chiêu ấy từ bao giờ vậy?!

- Hưm... em cũng không biết nữa! Từ khi nghe được cuốn sách thì mọi chiêu thức cứ tự dưng xuất hiện trong đầu như vậy đấy!

- Ồ! Thế à! Xứng đáng là vợ anh! Ha ha!!

- Yà!! Quên đi nhé!! Anh vẫn chưa được duyệt đâu!!

- Vậy thì còn phải chờ đến bao giờ?!!

- Hì hì! Cứ từ từ cái đã!

.......................

Tuy đi trên đường vui vẻ là thế, nhưng ngay khi vừa về đến nhà, Yul đã phải tức tốc gọi đám người hầu vào phòng Thư Giãn để mát xa cho cái chân rã rời của mình. Cũng phải thôi, bởi cả ngày hôm nay hắn đã phải lóc cóc đi tìm con bé bằng đôi chân trần suốt mà!

Còn Xư Bi, ngay khi vừa mới mở cửa bước vào phòng, con bé đã phải hét toáng lên hoảng hốt vì... cái đầu Bụt lại thò lò từ trên trần nhà lủng lẳng treo xuống TT___TT!!!

Vừa hét, vừa đập, vừa tát túi bụi...

- Á á á á á á!!!! Maaaaaaaaaaaaaaa!!!

Tiếng hét của con bé bất ngờ cất lên, đột ngột vang vọng xuống cả tầng dưới, nơi mà Yul và đám người hầu còn đang xoa bóp chân tay, bỗng, hắn lại vọng tiếng lên hỏi.

- Có chuyện gì vậy?!

Sau khi đã định thần lại được... đó là Bụt, con bé lại liền lắp bắp cho qua...

- A ha... con ruồi!! Có một con ruồi!!

" Sặc! Có mỗi con ruồi mà cũng phải sợ! Đúng là đồ con gái! " – Yul lại lầm bầm.

Đột ngột bị ăn cả một tràng tát liên hoàn, Bụt ngơ ngác bổ nhào mình xuống đất, xoa má kêu ca.

- Hừ... Người ta đẹp lão thế này mà con dám bảo là ruồi hả!!!

Ngồi phịch xuống giường, nó cũng làu bàu chẳng kém.

- Xì! Đấy là may con chưa ví với dơi đấy nhá!!

- Hí hí! Dơi thì được! Ta cũng đang học tuyệt chiêu lộn mình của dơi đây mà ^^!!

- Sặc... thì ra phởn là do thế (__ __"!!

Nhẹ nhàng gác chân lên chiếc giường quen thuộc, con bé lại nghoe nguẩy rồi đưa mắt qua nhìn Bụt tò mò.

- À... Mà vụ hôm đi picnic!! Bụt nói dối con nhé!!

Nhắc tới "vụ hôm đi picnic", bỗng, Bụt lại chợt giật mình, cười xuề xòa rồi chối đây đẩy.

- Ầy dà! Dối đâu mà dối! Ta nói thật mà ^^!

- Thật mà như thế à!! Mom sunbeanim ghét Bụt thấy ớn á!!

Nói đến đây, mặt Bụt lại xị xuống, rồi trầm ngâm...

- Đâu... ghét đâu mà ghét! Bây giờ yêu rồi!!

- Yà! Yêu thật không?! Tự dưng cứ thấy lạnh cả người nhá!!

- Cái gì!! Ý con là bảo ta "chém gió" hả!!

- Thì lại chẳng ạ!!

Vừa nói, nó vừa lăn ra giường mà cười, rồi như sực nhớ ra lý do vì sao Bụt đến, con bé lại đột ngột ngồi bật dậy, vuốt nước mắt ( cười ra nước mắt!).

- À! Mà quên mất! Hôm nay Bụt tới tìm con có việc gì không ạ?!

- À phải ha! Ta quên hỏi con chuyện này...

Vừa nói, Bụt lại vừa cuốn mấy sợi râu đã bạc màu trắng phớ của mình lên mà trầm ngâm.

- Tháng này con đã thu phục được bao nhiêu vong hồn rồi?!

Nghe Bụt nói, nó mới sực nhớ ra, rồi vội vàng đưa tay lên từng ngón tính nhẩm.

- Hưm... xem nào... từ vụ bắt được năm anh em nhà thằng Obi, rồi bọn vong hồn trên sàn diễn, tới bé YuZu thì tự nguyện, còn con quái vật biển cả hôm pic nic nữa... Tính đến đây... A quên! Vừa nãy con cũng mới thu phục được mấy vong hồn nhập xác nữa nè! Chắc cũng khoảng hơn ba mươi rồi đấy!

Nó vừa cười nhăn nhở, vừa chăm chú tường thuật lại cho Bụt, Bụt cũng gật gù cười rồi nghiêng đầu tỏ vẻ hài lòng.

- Ừm! Mới tháng đầu thế là khá đấy! Tuy nhiên, quãng thời gian này con mới chỉ thu bắt được một phần ba số vong hồn cần thiết thôi. Còn hai tháng nữa, con phải cố gắng... Nếu không... con biết hậu quả sẽ ra sao rồi đấy!!

Vừa nói, giọng Bụt lại vừa trùng xuống dần... rồi từ từ biến mất vào hư không... khiến con bé cứ bị ám ảnh mãi bởi những câu dặn dò ấy! Bước tới chiếc gương cạnh tủ gần giường, nó lại khẽ đưa tay lên ngực rồi từ từ cởi từng chiếc cúc trên áo ra, để lộ ra đó là một vùng lưng trắng muốt đã bị nhuốm màu đen bóng bởi những hình xăm mang hình cánh quỷ. Bần thần nhìn lại mình, nó bỗng nắm chặt bàn tay rồi tự nhủ...

" Phải cố gắng lên! Na Xư Bi ạ! Tao không muốn mày phải chết!! "...