Cô Dâu Quỷ

Chương 22: Đánh thức con quỷ tiềm tàng




Một con Quỷ... đã ngủ say trong giấc mộng...

Một con Quỷ... ẩn náu tận trái tim...

Một con Quỷ... khi mà nó nổi dậy và tàn phá!

Cơn giận dữ... sẽ thật đáng bàng hoàng!

—————————-

Trước một kẻ đang đặt vấn đề một cách hết sức đột ngột và lại rõ ràng.

Đến một người quyền lực và nham hiểm như YuMi cũng phải thấy bàng hoàng. Cô ta – người bạn thân duy nhất của Xư Bi... mà lại muốn làm Đại hộ pháp cho mình sao?!! Chuyện này không phải là đùa đấy chứ?! Nhưng nếu chú tâm và thử trôi mình để đọc những suy nghĩ đương tồn tại trong đầu của Ji Chun thì điều đó lại hoàn toàn là sự thật. Con nhỏ đó thực sự muốn làm Đại hộ pháp cho mình! Vậy cũng hay đấy chứ! Lại một kẻ tay trong... ta thích trò này.

Nghĩ ngợi một hồi rồi YuMi quyết định đồng ý. Nhưng trước khi ban ra sắc lệnh chấp nhận Ji Chun, nó lại muốn đưa ra một điều kiện để thử lòng trung thành.

- Yoon Ji Chun! Ngươi sẵn sàng làm một nhiệm vụ do ta sai bảo chứ?!

- Một... hay muôn ngàn nhiệm vụ cũng được! Thưa nữ hoàng!

* Nói là nữ hoàng là bởi vì trong thế giới của YuMi, tức Thánh Địa Rồng, tất cả những kẻ phục tùng dưới chế độ " ngầm " của con bé đều phải gọi nó là Nữ Hoàng, trừ Yul.

.................

Trong lúc đó, trở lại khu nghĩa địa, tại thời điểm mà Xư Bi đột ngột biến mất.

Nói là biến mất thì cũng không phải, bởi thay vì bị lôi đi đến một nơi khác... thì con bé lại chỉ bị bao bọc bởi một lớp ma thuật tàng hình hắc ám mà thôi! Thứ ma thuật này thực chất một loại bùa yêu cổ xưa có tác dụng làm cho người bị xâm nhập bởi nó sẽ mất hết cảm giác đối với mọi vật xung quanh và có tâm hướng như đang được đưa đi đến một thế giới giác – thế giới của yêu ma. Và trong hoàn cảnh này, Xư Bi cũng đang bị xâm nhập bởi một loại bùa yêu như thế.

Nó ngơ ngác ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình... tất cả là một vùng chết chóc, với những hồn ma thây xác bay lả tả xung quanh trông thật ghê rợn. Khẽ rùng mình, nó nhức nhối cả đầu óc bởi những tiếng kêu " O ó! " của lũ quạ tha đang lượn lờ bên tai con bé.

" Áaaaaaaaaaaaaaa!!! " – Bất giác, con nhóc hét toáng lên như thể không chịu đựng nổi nữa. Dù sao, tiếng hét cũng giúp nó giải tỏa được nỗi sợ hãi đang ngập tràn phần nào trong cơ thể – " Thật kinh khủng! Nơi này là đâu?! Và tại sao mình lại bị đưa đến đây?!! " – Con nhóc khẽ lầm bầm trong cơn khủng hoảng. Mắt nó cứ hoa lên vì màu của máu... Mũi nó có thể bị điếc chỉ vì mùi tanh... nó tanh quá sức tưởng tượng mà khiến con bé muốn buồn nôn!

Còn đang hoang mang không biết làm sao thì bất thình *** h từ đâu, một giọng nói âm vọng bất ngờ cất lên từ đằng sau vang văng vẳng vào tai nó... và kèm theo đó là bóng một người mặc áo choàng đen lờ đờ xuất hiện cùng lũ quạ già đang lượn lờ bên vai. Hắn khẽ rít lên bằng giọng mũi.

- Ngạc nhiên không?!

" Á!!! " – Con nhóc bất giác giật mình, rồi dường như không kiểm soát nổi nỗi sợ hãi của bản thân, nó lại hét toáng lên lần nữa... rồi bần thần quay lại khi nhìn thấy người kia – cái tên bảo vệ ấy – chính là hắn!!!

- Tại... tại sao ngươi lại muốn hại ta!!! Và ngươi là ai!! Còn đây là đâu!!! Sao lại đưa ta đến đây!!!... – Chết tiệt!!! Những ý nghĩ hoang mang cứ bao quanh và cuốn lấy tâm hồn nó, khiến con bé bất giác trở nên điên dại, nó cứ hét ầm lên vô kiểm soát.

Khẽ nhếch môi cười, tiếng hắn lại chợt cất lên bằng chất giọng cao ngạo vốn có.

Thật khinh khỉnh khi nhìn con bé... và dần dần tiến tới lại gần.

- Để ta hỏi lại cô một câu nhé?! Tại sao ta lại phải trả lời những thắc mắc kỳ quặc ấy nhỉ?! Ở đây... TA LÀ NGƯỜI CÓ QUYỀN! – Bất ngờ, giọng hắn vang ầm lên khiến con bé giật mình hoảng hốt... vội vàng lùi lại vài bước về phía sau, rồi lại thảng thốt!

- Vì vì... ta... ta không biết!!! Ta không biết gì hết!! Mau đưa ta trở lại về nhà!!! Ta sợ quá!! Ta không muốn ở đây!! – Vừa nói, nó vừa ôm chặt lấy đầu mình, hét lên trong sợ hãi, mỗi lúc một cảm thấy hoang mang.

- Ha ha ha!! Sợ rồi à!! Tưởng rằng ngươi ghê lắm cơ mà!!! Con ranh Thiện Quỷ!!!

- Ngươi... ngươi là ai... Sao... sao ngươi biết ta là Thiện Quỷ?!

Khẽ nheo mày, hắn lại hất chân mình rồi bay vút lên tầng không, lơ lửng treo mình trên một ngọn cây rồi ngả mình cúi xuống nói.

- Sao lại không biết! Không biết thì chẳng lẽ ta đưa ngươi tới đây để làm gì?!!

Nghe hắn nói tới đây, con nhóc mới chợt giật mình. Chợt giật mình vì từ từ chắp nối mọi sự kiện lại... Tất cả, tất cả chỉ để nó có thể liên tưởng tới một người...

- Kim Yu Mi!!! Là Kim Yu Mi phải không?! Tại sao... tại sao cô ta lúc nào cũng muốn hãm hại ta như thế?!! Ta đã làm gì sai?!!

- Hà hà! Khá đấy! Cuối cùng thì ngươi cũng đã tìm ra chân tướng của sự việc. Nhưng ngươi biết không, ngươi vẫn còn mù mờ lắm... Bởi... ngươi luôn nghĩ là mình không làm gì sai. Nhưng mọi việc ngươi làm lại luôn khiến tiểu thư của chúng ta chướng mắt! Mà tiểu thư chướng mắt thì chúng ta cũng cảm thấy không được yên... Vậy nên, trừ khử ngươi là cách tốt nhất!

- Không đúng! Ít nhất thì cũng phải nói cho ta một lý do... ta đã làm phật lòng cô ta chuyện gì chứ!!! Tại sao lại cứ đổ lỗi cho ta!! Thật vô lý!!! – Nó hướng ánh mắt hằn học lên nhìn hắn, có vẻ bực mình.

Bất thình *** h, lộn nhào người xuống, rồi lại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt con bé, hiện ra trước mắt nó là một khuôn mặt khô không khốc chỉ giống đống xương khô. Nó khẽ giật mình, rồi vội lùi lại vài bước.

- Tất cả... từ khi ngươi xuất hiện... thì cuộc sống của tiểu thư ta đã bị xáo trộn rồi! Tại sao ngươi lại đến bên Quỷ Vương, tại sao ngươi lại dám mê hoặc hắn... Để rồi khi trái tim hắn bị đánh cắp... thì tiểu thư ta cũng không yên! Ta không thể tha thứ cho điều đó... Vậy nên, chịu chết đi!!!

Hắn vừa dứt lời... thì ngay từ phía sau con bé, hàng ngàn nấm mồ lập tức bật dậy, đột ngột bước ra từ phía trong những quan tài đó là vô số thây ma đang lờ đờ tiến tới, lại gần con bé... từng bước một... Cảnh tượng trông thật ghê người!

Chúng cứ tiếp tục tiến bước và dần dần bao vây lấy người con bé... kín chặt xung quanh như một lũ ruồi bọ và thậm chí không còn đường trốn thoát.

Nó hoang mang. Nó hoảng sợ. Nó sợ máu, sợ cả bóng tối.

Nó muốn thoát ra, nhưng lại không thể.

Cơn sợ hãi và hoảng loạn bất giác lên đến đỉnh điểm...

Con bé ngất đi trong sự kinh hoàng...

Cả người nó bâu lên là một vùng ma quỷ...

Những con quỷ đội mồ không ngừng trà đạp lên thân xác nhỏ bé...

Chúng xúm lại và muốn xé xác nó ra...

Từng mảnh... từng mảnh nhỏ...

Máu rơi... và xác thịt cũng vậy!

Nhưng không phải là nó! Không phải máu của nó!!!

Đó là máu của lũ quỷ kia...

Bất thình *** h, từ trong đám đông, lũ quỷ mọi đột ngột tan xác...

Máu me và thịt xác thối rữa bắn tứ tung...

Hòa trong đó là một vùng lầy lội với thứ ánh sáng nhạt nhòa...

Thứ ánh sáng có màu xanh lam tuyệt đẹp...

Mà nguồn gốc của nó là ở mọi linh hồn...

Chiếc vòng phát sáng... và con Quỷ thức dậy.

Nó đã tỉnh dậy... sau cơn say...

Một con Quỷ đã ngủ say hàng trăm năm giấc...

Nó thức giấc với một hình dáng mới mẻ.

Không còn là Na Xư Bi – mà nhìn rất khác!

Nó giống như một vị Nữ Vương đang vùng mình tỉnh dậy...

Đánh thức cơn giận dữ với một sức mạnh vô biên... quả thật khó lường.

Trừng mắt nhìn, con nhóc tiến lại gần và hỏi:

- Ta đã nói... là tránh xa ta ra phải không?!

Tên Hắc Linh Sứ vội vàng lùi lại, hắn choáng váng vì những gì vừa xảy ra... và bàng hoàng bởi những gì sắp chứng kiến.

Lúc này, trông con bé thật đáng sợ!

Không còn là Na Xư Bi bé nhỏ hiền lành.

Nó thực sự giống một con Quỷ – một vị Nữ Vương của vương quốc bóng tối.

" Đó là SaMaKhan... sao cô ta có thể...!!! " – Hắc Linh Sứ thầm lắp bắp trong run sợ. Lần này thì hắn thực sự rùng mình khi thấy Na Xư Bi tung cánh, đó là một đôi cánh màu đen đầy sức mạnh. Không giống những lần trước, chúng dài và sải rộng hơn... với những chiếc gai mang hình gươm giáo và những cái sừng siêu bóng nhọn đang mọc rạn bên trên. Thật khiếp đảm! Trông cô ta giống hệt một con Quỷ... một con Quỷ trong truyền thuyết... một con Quỷ đã từng vang danh trong thế giới thứ ba là máu lạnh – SaMaKhan.

" Nhưng... nhưng không phải bà ta đã chết rồi sao?!! Sao... sao con bé này có thể... nó giống hệt!! Nhưng không thể nào... đôi mắt lòng đỏ tròng đen đó... nó đang thiêu cháy mọi thứ! ".

Quét ánh mắt màu đỏ man dại của mình lên khắp mọi nơi, tất cả những nấm mồ đều bỗng chốc bị thiêu rụi... Hồn ma cũng biến mất ngay theo đó! Nhưng không có một con nào được siêu thoát cả – chúng chết – và chúng hết! Đó không phải là một sự khoan dung... mà đó là một sự trả giá... cho những kẻ đã dám đánh thức cơn giận của Quỷ.

Sau khi cuộc càn quét của kẻ nổi giận đã được chấm dứt... cũng là lúc nó mơ màng nhận ra sức mạnh của mình... tuy từ nãy tới giờ hoàn toàn là vô kiểm soát!

Rõ ràng, có ai đó đã điều khiển thân xác của mình!

Rõ ràng, đôi cánh này hiện ra mà không cần sự giúp đỡ!

Rõ ràng, đây chính là bản năng tiềm tàng có sẵn trong con người nó...

Một con người... khi sinh ra... đã được sắp đặt số phận phải làm Thiện Quỷ.

Nó mơ màng ngã xuống...

Cả cơ thể bã nhược và không còn chút sức lực để mà đứng nữa...

Xư Bi ngã xuống, đôi mắt nó nhắm nghiền, không chớp.

Nhìn qua tưởng chừng như con bé đã chết vậy...

Nhưng không...

Chỉ là nó ngủ thôi...

Trở lại giấc ngủ của Quỷ...

Và có lẽ mọi chuyện sẽ chấm hết!

....................

[ Trở lại 5 phút trước đó ]

....

Jen chợt dừng lại khi thấy thứ ánh sáng màu xanh. Nó chói lòa và dường như muốn thiêu rụi mọi thứ! Vội vàng, hắn tiến tới, và tò mò bước lại xem.

Tất nhiên, với sức mạnh của Jen thì việc vượt qua kết giới ảo này là việc chẳng khó khăn gì. Chỉ cần một cái búng tay – cũng giống như Yul thường nói!

Ngơ ngác ngắm nhìn, hắn ngỡ ngàng khi thấy Xư Bi đang nằm gục dưới đất. Dưới nền cát lạnh và đẫm đầy máu thối. Kinh khủng quá! Nhưng sao con bé lại ở đây?! Và phải hứng chịu tất cả những thứ này?! Trông nó suy nhược và dường như kiệt sức. Đôi mắt nhắm nghiền và vẻ mặt xanh xao, nhìn con bé sao mà trông tội quá! Lòng Jen thầm nhói.

Khẽ mím môi lại, anh vội vàng nhấc bổng nó lên và ôm con bé vào vòng tay ấm áp của mình, mau chóng vượt ra khỏi kết giới.

Trong cơn mơ, nó cảm giác như mình đang được bao bọc bởi một vị thiên sứ...

Lần đầu tiên, Jen dám sử dụng sức mạnh của mình... để cứu... "một con người"!

............

Ngay sau khi hai đứa vừa thoát ra khỏi kết giới thì đã thấy Chun đứng lù lù chờ ở bên ngoài mê cung. Jen khẽ giật mình:" Sao cô ta có thể thoát ra ngoài nhanh như thế nhỉ?! ".

Sau khi được Jen dùng phép thuật tái sinh để chữa lành mọi vết thương và hồi phục ma lực, Xư Bi đã tỉnh lại... nó ngơ ngác nhìn và giật mình khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Jen. Con nhóc vội vàng nhảy xuống, mặt nóng bừng.

Thấy Chun cũng đang ở đây, nó lại sực nhớ ra những chuyện lạ lùng vừa nãy, rồi như cái tính bà tám hằng ngày, nó liền kéo tuột tay Chun đi trước khi ngoái lại chào Jen và hí hửng kể chuyện...

- Chun!! Tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này!! Chắc cậu cũng không thể tin nổi đâu!!

- Ồ! Thật vậy sao?! Nói thử tớ nghe xem nào?!

Nghe con bé nói với giọng hào hứng, Chun cũng khẽ nhếch môi mỉm cười... Một nụ cười nham hiểm.

***

( Thực ra thì những gì Na Xư Bi thể hiện vẫn chẳng là gì. Chỉ ngạc nhiên đôi chút, nhưng Hắc Linh Sứ đã giấu mặt thay vì tham chiến. Hắn khôn ngoan đấy chứ?!).