Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 4




Tịch Thần Hãn đem Vũ Tiểu Kiều đặt ở trên sô pha.

Ánh mắt của anh như lửa, thở dốc rất nặng, trên khuôn mặt tuấn tú dần dần nổi lên một tầng ửng hồng...

Anh điểm mấu chốt đã muốn chật căng!

Vũ Tiểu Kiều xoẹt qua cổ anh, dán trên cơ bắp trong ngực của anh, giống tiểu sủng vật tìm kiếm an ủi.

Cô tựa hồ chỉ là muốn ôm chặt lấy anh như vậy, miệng nói lời mơ hồ vô nghĩa.

"Tào Xuyên, đừng đi... đừng bỏ lại em một mình... Em sợ..."

Tào Xuyên?

Là ai?!

Giống như một thùng nước lạnh, vô tình hắt xuống, làm cho ngọn lửa của anh nháy mắt tắt ngúm.

Tịch Thần Hãn buồn bực, khẽ quát một tiếng.

"Ở dưới thân Tịch Thần Hãn tôi lại dám nghĩ đến người đàn ông khác!"

Anh dùng lực mở bàn tay nhỏ bé của Vũ Tiểu Kiều, dựa vào sô pha xoay người đứng lên, tóm lấy chai nước trên bàn, từng ngụm từng ngụm đổ xuống.

"Không cần đi... Không cần đi..."

Vũ Tiểu Kiều duỗi hai tay nhỏ bé ra, chung quanh nắm,bắt loạn, khóe mắt hiện lên nước mắt trong suốt.

"Ô ô..."

"Tào Xuyên, đừng đi..."

Cô ôm lấy hai đầu gối, cuộn tròn người lại, giống một con mèo nhỏ bị thương, đáng thương làm cho người ta đau lòng.

Tịch Thần Hãn cao cao tại thượng nhìn xuống cô, khuôn mặt nhỏ của cô hồng hồng, làn da trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng, lông mi dài cong vút, giống như cánh bướm xinh đẹp, che đi đôi mắt ngấn nước...

Trên người cô váy dài hỗn độn không chịu nổi, thân thể mềm mại dịu dàng, làm cho tâm thần người nhộn nhạo.

Bên người Tịch Thần Hãn mỹ nữ vô số, Vũ Tiểu Kiều không phải đẹp nhất, nhưng vào giờ khắc này, anh lại không thể rời tầm mắt.

Trên người cô có một cái gì đó làm cho người ta nhìn rất thoải mái, trong lòng thoải mái, giống như cây xanh của ngày xuân, một đóa hoa đẹp ngày mùa hè, cơn gió mát ngày mùa thu...

Anh thừa nhận, đây là một cô gái rất xinh đẹp.

Thân thể Tịch Thần Hãn bỗng nhiên lại nổi lên phản ứng.

Đáng chết!

Thế nhưng bởi vì nhìn cô vài lần, thân thể lại nổi lên phản ứng.

Anh mới không cần một người phụ nữ phóng đãng!

Loại phụ nữ này, ghê tởm!

Anh nắm chặt thành quyền, dùng sức mạnh cố gắng áp chế khô nóng trong cơ thể.

"Tào Xuyên..."

Âm thanh nghẹn ngào của Vũ Tiểu Kiều tràn ngập bất lực cùng bi thương.

"Vì sao bỏ lại em một mình, em rất sợ..."

Cô càng cuộn tròn cơ thể lại, bả vai tiêm gầy một trận run rẩy, mặc dù là một cảnh tượng mơ hồ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sợ hãi ở sâu trong lòng.

Tịch Thần Hãn chậm rãi cúi người, đem thân thể run run của cô, theo trên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

Cánh môi mỏng của anh, bám vào bên tai của cô, thanh âm từ tính mà ôn hòa.

"Không cần vì người đàn ông vứt bỏ cô mà bi thương, không đáng."

Vũ Tiểu Kiều nâng đôi mắt lên, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, thanh âm khàn khàn khó phân biệt.

"Anh là ai?"

Tịch Thần Hãn còn tưởng rằng cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng giây tiếp theo, cô lại kéo chiếc áo sơ mi quý báu của anh, trực tiếp đưa anh gục ở trên sô pha.

Anh đường đường là "Kinh Hoa Thần thiếu", cư nhiên bị một cô gái nhỏ phản công!

Ý thức còn sót lại của Vũ Tiểu Kiều đắc đã bị tan biến hầu như không còn, tay nhỏ bé nóng bỏng, đặt ở trên hai má của anh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuyễn trực tiếp dán trên môi anh.

Cô thở gấp, thở ra một trận một trận sóng nhiệt, trúc trắc cắn môi của anh, khát khao hấp thu luồng khí mát mà anh cho cô, trong yết hầu truyền ra một tiếng khúm núm rên rỉ.

"Thật mềm mại, thật lạnh..."

Môi mỏng của anh giống như một con suối mát, làm cho cô chiếm được một tia dễ chịu, thân thể ngược lại càng thêm nóng, giống như đang đun sôi hết cả máu ở trong cơ thể cô.

Lòng bàn tay nóng bỏng của cô dính sát trên gương mặt lành lạnh của anh, đôi mắt thật dài nửa mở nửa khép, ánh mắt mị hoặc giống như tiểu hồ li câu hồn phách đoạt phách.

Tịch Thần Hãn vốn định đẩy cô ra, lại có chút tham luyến cánh môi ngọt ngào của cô, thân thể căng cứng giống như muốn nổ tung, tất cả kiên trì đều bị phá tan.

Lòng bàn tay nóng bỏng của cô dừng lại trên cơ ngực kiên cố của anh, thân thể không nhịn được ở trên người anh vặn vẹo qua lại.

Cô giờ phút này tuy rằng nhiệt tình như lửa, nhưng không che dấu được vẻ trúc trắc.

Tịch Thần Hãn một phen bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, gắt gao nắm lấy.

Anh muốn đẩy cô ra, nhưng lại không thể giãy dụa, ý thức một lần trầm luân vào đó, khó có thể điều khiển.

"Cô gái, cô có biết mình đang làm cái gì không?" Anh lạnh giọng hỏi, tối đen mâu sắc lý đã muốn dấy lên một đoàn đỏ đậm.

"Tôi muốn, muốn..."

Cô cầu xin, một ngụm cắn ở trên cổ anh.

Tịch Thần Hãn nhẹ nhàng"A" một tiếng, khóe môi nâng lên, lúm đồng tiền tà mị, khẩu khí nghiền ngẫm.

"Cô muốn cái gì?"

Anh một cái xoay người, liền đã đảo khách thành chủ, đem Vũ Tiểu Kiều đặt ở dưới thân trên sô pha, ngón tay thon dài có lực, nhẹ nhàng xé, liền xé đi bộ váy trên người Vũ Tiểu Kiều.

Âm thanh chói tai, phá nát tất cả trói buộc.

Giống như con thú vùng vẫy thoát ra khỏi lồng giam, anh đã mất hết kiên nhẫn, ở trên da thịt trắng noãn của cô hạ xuống những nụ hôn bá đạo...