Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 1




Đêm khuya mờ mịt, trên biển, một chiếc du thuyền hai tầng xa hoa đang diễn ra thịnh yến, xa hoa phung phí, âm thanh phóng đãng không ngớt bên tai. 
 Hứa Vy Lương vác bụng bầu tám tháng đi giữa ánh mắt khinh thường và châm biếm của mọi người. 
 “Chà chà, sắp sinh rồi vẫn còn mò đến đây kiếm tiền? Cũng không thèm để ý nơi này là nơi nào, không sợ rằng những người kia chơi đùa đến nỗi một xác hai mạng sao?” 
 “Lời này mà cô cũng dám nói? Cô không biết cô ta là ai sao?” 
 “Không phải là loại đàn bà lẳng lơ thèm đàn ông...” 
 “Nhổ vào, cô mù mắt hay sao? Người phụ nữ đó là Hứa Vy Lương...” 
 Người phụ nữ vốn đang nghịch móng tay màu đỏ tươi bỗng khựng lại, lắp ba lắp bắp: “Cô ta… cô ta chính là Lệ phu nhân, Hứa Vy Lương trong truyền thuyết, người phụ nữ rắn độc đã ép chết em gái mình đó ư?" 
 Hứa Vy Lương đẩy cửa bước vào một căn phòng riêng trên tầng hai, mùi tanh nồng khiến người ta cảm thấy buồn nôn xông lên mũi. Dạ dày cô khẽ cuộn trào, ánh mắt rơi vào đôi nam nữ đang nằm trên sofa. 
 Người đàn ông ngồi thẳng, chiếc áo sơ mi trên người có chút lộn xộn. 
 Người phụ nữ thân hình uốn éo như rắn đang cưỡi trên người hắn, tất lưới đen bị xé tả tơi, váy tuột xuống tận bắp đùi, dưới cổ áo trễ lộ ra từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt, ướt át... mà chói mắt. 
 “Tam thiếu gia, phu nhân đến rồi.” Cô bồ như khiêu khích liếc nhìn cô một cái. 
 “Bảo bối, đừng sợ.” Lệ Hàn Quân cười như không cười vỗ mông cô bồ, nhìn về phía Hứa Vy Lương: “Lệ phu nhân, hôm nay lại đến nơi này bắt gian sao? Bản lĩnh lớn đó.” 
 “Không cần khách khí, tôi chỉ muốn xem xem người phụ nữ khiến cho anh quẳng hợp đồng vài tỷ của công ty đi để đặc biệt đưa đến du thuyền hoan lạc có gì hơn người?” 
 Một cánh tay của Lệ Hàn Quân luồn vào trong cổ áo của người phụ nữ, áng chừng khuôn ngực to lớn của cô ta: “Nhìn thấy chưa? Ngực to hơn cô, mông vểnh hơn cô, cơ thể đẹp hơn cô, tuổi trẻ hơn cô, cái loại bà bầu như cô làm sao có thể so sánh được với cô ấy?” 
 “Tam thiếu gia, anh thật đáng ghét...” Cô bồ đấm vào ngực của Lệ Hàn Quân, hờn dỗi cọ sát ngực trên cánh tay hắn. 
 Hứa Vy Lương là vợ chính thức lại hoàn toàn bị biến thành vật trang trí. 
 Nửa năm nay, đến cô cũng không nhớ nổi bản thân đã gặp qua bao nhiêu người muốn cướp vị trí vợ cả này rồi, móng tay cô ghim chặt vào lòng bàn tay, cô biết rõ cuộc hôn nhân này là cô dùng mọi cách để có được, cho nên, cô không có tư cách để kêu than. 
 Cô bồ nhí nhìn cô ngây như tượng gỗ đứng đó, đắc ý cười cong môi, đột nhiên kề sát miệng Lệ Hàn Quân... 
 Khuôn mặt Lệ Hàn Quân xẹt qua một tia nguy hiểm, nghiêng đầu né tránh. 
 Lửa giận đè nén trong lòng Hứa Vy Lương trong nháy mắt như núi lửa phun trào. Quả nhiên y hệt năm đó, đôi môi của hắn là cấm địa, dù cho phụ nữ bên ngoài của hắn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có người phụ nữ đó mới có thể chạm. 
 Cô lấy điện thoại ra, đưa về hướng phía hai người họ. 
 “Tách” 
 Ánh đèn flash lóe lên, cô bồ nhí không kịp che mặt và ngực, tư thế vẫn phóng đãng như thế, cô ta có chút hoảng loạn: “Lệ phu nhân, cô làm cái gì vậy?” 
 Hứa Vy Lương trực tiếp chuyển bức ảnh này cho thuộc hạ, đứng trước mặt bọn họ gọi điện thoại: “Tìm tư liệu về người phụ nữ này, cần phải làm lớn chuyện lên rồi đuổi cô ta ra khỏi công ty.” 
 “Cô…cô đúng là ức hiếp người quá đáng!” Khuôn mặt cô bồ biến sắc khó coi, sau đó lại làm nũng với Lệ Hàn Quân: “Tam thiếu gia, anh cần phải giúp người ta…” 
 “Được.” Lệ Hàn Quân nhả ra một vòng khói, vỗ vai cô ta, lười biếng nói: “Không phải em nói làm việc vất vả sao? Từ nay trở đi không cần đi làm nữa, chuyển đến Ngự Cảnh Uyển, tôi nuôi em.” 
 “Cảm ơn Tam thiếu gia.” Cô bồ vui mừng kinh ngạc, miệng cười đến nỗi không khép lại được. 
 Đứa bé trong bụng đột nhiên đá Hứa Vy Lương một cái, cô đau đến nhíu mày. 
 Lệ Hàn Quân nhìn về phía Từ Vy Lương, ánh mắt lạnh lẽo: “Hứa Vy Lương, lúc đầu cô cũng ép Tiểu Uyển bằng cái trò quái đản này sao? Hiện tại cô vừa ý chưa?” 
 Người Hứa Vy Lương khẽ run lên: “Nhiều năm như vậy cô ta cướp của tôi bao thứ, tôi ép cô ta một lần thì có làm sao?” 
 Ầm! 
 Lệ Hàn Quân đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ đá văng bàn trà trước mặt. 
 Một bình rượu vừa vặn vỡ bên chân cô, mảnh vỡ tung tóe cứa vào cẳng chân của Hứa Vy Lương, máu tươi thuận theo mắt cá chân chảy xuống, tí tách tí tách rơi xuống nền nhà. 
 Bụng dưới lúc này cũng truyền đến cơn đau âm ỉ… 
 Cô hít thở thật sâu, nhẹ nhàng ôm bụng dưới, cắn chặt răng, quay đầu rời đi. 
 Cô không thể mang con ra làm trò đùa. 
 Một trận cuồng phong từ sau lưng cô ập tới… 
 Hứa Vy Lương tránh không kịp, Lệ Hàn Quân kéo chặt lấy cánh tay cô, đẩy cô xuống ghế sô pha, sau đó bóp chặt cổ cô, sức lực mạnh đến nỗi hận không thể bóp chết cô. 
 “Cô cả ngày đều chăm chăm theo dõi hành tung của tôi, không ngại mà đuổi theo đến tận du thuyền để bắt gian, không phải là muốn được ngủ cùng tôi sao? Được, bây giờ tôi sẽ thỏa mãn cô!” 
 Ánh mắt Lệ Hàn Quân lạnh lùng, ‘roạt’ một tiếng, bàn tay to lớn xé vụn quần áo bầu của cô. 
 “Đừng…” 
 Trái tim Hứa Vy Lương co rút, sự đau đớn ở thân dưới càng đau thêm. 
 Cảm giác đau đớn đó cô đã quá quen thuộc, một năm trước cô cũng như vậy mà mất đi đứa con đầu tiên. 
 Một dòng nhiệt lưu từ thân dưới cứ ồ ồ chảy ra. 
 “Bụng, Lệ Hàn Quân, bụng tôi đau quá…” Hứa Vy Lương cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, một tay đỡ lấy cái bụng đã nhô lên cao vút, tay khác níu chặt lấy cổ tay của Lệ Hàn Quân: “Giúp tôi…gọi bác sĩ…” 
 “Ha, giả bộ thật giống!” 
 Lệ Hàn Quân cười nhạo chế giễu, giọng nói tràn đầy sự căm hận, đôi mắt đỏ ngàu, đột nhiên tách hai chân của cô ra, tấm lưng to lớn khỏe mạnh đẩy về phía trước, mạnh mẽ tiến vào cơ thể khô hạn của cô...