Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 34




Dung Thành hồi thần lại, không cam tâm đứng thẳng dậy: “Lệ Hàn Quân, buông cô ấy ra…” Lời vừa thốt ra đã bị mấy tên vệ sỹ ngăn lại, họ đánh tới tấp hắn, sau đó vứt ra khỏi biệt thự.
Một bên, Hứa Vy Lương bị Lệ Hàn Quân lôi vào một căn phòng, đôi tay người đàn ông trực tiếp ném cô lên giường.
Đầu óc choáng váng.
“Anh muốn làm gì?” Cô chưa kịp lấy hơi, Lệ Hàn Quân đã chồm lên người cô, môi hắn phủ lên môi cô, xâm chiếm từng ngóc ngách, mạnh mẽ đến nỗi khiến đôi môi cô vừa đỏ vừa sưng, thậm chí còn tợt da ra.
Đó căn bản không phải là hôn, là trút giận và bạo lực, hận đến nỗi không thể không trừng phạt cô “ngoại tình”.
“Ưm… Lệ Hàn Quân, anh đừng có động vào tôi…” Hứa Vy Lương cố đẩy ra, giữa răng và môi đều là mùi máu tanh nồng: “Lệ Hàn Quân, tôi sắp chết rồi, um…”
Lời chưa dứt, người đàn ông đã cởi đồ của cô ra, cường bạo đè hai tay cô lên đầu giường, cúi đầu hôn núm hồng đào trước ngực cô, làn da trắng nõn lập tức tím lên.
Cô đau đớn co người lại, toàn thân lẩy bẩy…
“Đừng mà, Lệ Hàn Quân, tôi xin anh đừng như vậy…”
“Không muốn tôi ư? Vậy em muốn ai? Dung Thành ư? Hứa Vy Lương, tôi nói cho em biết, đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi!” Lệ Hàn Quân đưa tay kéo khóa quần, không hề có màn dạo đầu, hắn trực tiếp kéo hai chân cô ra, đẩy thấp eo xuống, đưa vật nóng bỏng kia vào nơi sâu nhất của cô, sau đó đâm mạnh…
Dạ dày cô thắt lại.
Sự phẫn nộ trên người hắn vẫn chưa tan đi, một tay tóm lấy cổ cô, một tay thô lỗ bóp lấy ngực cô như một con dã thú mất kiểm soát, điên cuồng tung hoành khắp cơ thể cô.
Từng giọt mồ hôi rơi trên mặt cô.
Mắt cô mờ dần, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, đột nhiên không phản kháng nữa.
Lúc Lệ Hàn Quân tỉnh lại sau cơn điên cuồng, chuyển động phía dưới của hắn vẫn chưa ngừng. Sắc mặt người phụ nữ bên dưới trắng bệch, tóc đen rối bời, dán đầy lên mặt, trên mặt đầy mồ hôi nhầy nhợt, sớm đã mất đi ý thức. Hắn như bừng tỉnh lấy thứ kia ra khỏi người cô, sau đó bước xuống.
Bỗng phát hiện, Hứa Vy Lương đang phát sốt.
“Đừng mà, đừng qua đây…”
“Tiểu Bảo, xin lỗi, mẹ không bảo vệ được con…”
“Lệ Hàn Quân, tôi hận anh! Hận anh!”
Hứa Vy Lương nằm trên giường, khuôn mặt đỏ lên vì sốt, ý thức mơ hồ, miệng không ngừng nói nhảm.
Lúc đầu cô gọi đi gọi lại tên Tiểu Bảo, sau đó không ngừng nhắc đến ba chữ Lệ Hàn Quân.
Lệ Hàn Quân gọi bác sỹ đến, nghe thấy những lời này, liền đấm mạnh lên tường, trên tay hơi rơm rớm máu, ánh mắt u buồn. Hắn kêu bác sỹ chăm sóc tốt cho Hứa Vy Lương, sau đó lấy chìa khóa xe, lái xe lên đường lớn.
Hắn không biết mình đã đi đâu, cứ đi cứ đi mãi.
Trên đường vắng tanh, thỉnh thoảng mới có bóng người.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại trong cơn phẫn nộ thì xe đã đến cổng trường THPT A.
Đó là nơi họ gặp nhau.
Hôm đó, cô gặp bạo lực học đường, bị mấy tên côn đồ chặn đường. Hắn vốn lạnh lùng với mọi người, nhưng hôm đó hắn bỗng xuất hiện, còn ra tay cứu cô. Hắn kéo cô chạy khắp sân trường, còn cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ.
Cô cho rằng đó là lần đầu hai người gặp nhau, nhưng không phải, trước đó rất lâu rồi, trong một cuộc triển lãm thư pháp, chữ viết bằng bút lông của cô khiến mọi người chú ý đến, trong đó có hắn.
Hắn muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc là ai đã viết ra chữ đẹp như vậy…
Rầm !
Bên tai vang lên tiếng động rất lớn, chiếc xe bất ngờ đâm vào cây to bên đường. Đầu Lệ Hàn Quân đập vào bánh lái phía trước, túi khí liền bật ra, cả người liền bắn ra sau.
Trong lúc mơ hồ, hắn như thấy ở nơi xa kia, có một người đang cười hiền hòa với hắn…
“Hàn Quân, em yêu anh.”
Hắn khẽ cong môi mỉm cười.
Hứa Vy Lương dần dần tỉnh lại, đôi chân đạp nên sàn nhà lạnh giá, tiến vào phòng tắm.
Nước lạnh buốt chảy dài từ đầu xuống chân cô, chảy qua những viết bầm tím trên người…
Cô đứng dưới vòi hoa sen, chà sát những vết tích kia, cọ mạnh, cọ mạnh hơn nữa, mãi đến khi da đỏ ửng lên, máu da lẫn lộn, giống như bị người ta lột đi một lớp da, nhìn mà rợn người.