Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 35




Lệ Hàn Quân ra khỏi bệnh viện, trên đầu quấn băng dày cộp, rơm rớm máu.
Bước đi lảo đảo, hắn lững thững đi về biệt thự.
Hắn không hiểu bản thân đang làm sao nữa, bác sỹ đề nghị hắn ở lại bệnh viện quan sát nhưng hắn cứ nghĩ đến Hứa Vy Lương đang ở biệt thự thì lại không chịu được, muốn quay về. Nhưng vừa đẩy cửa liền thấy giường trống trơn, chăn bị vứt lăn lóc dưới đất, quần áo cô nằm la liệt xung quanh.
Đôi mắt người đàn ông co lại.
Sau đó, tiếng nước chảy rào rào từ trong phòng tắm truyền đến.
Thật may, cô ấy chưa biến mất, cô ấy đang tắm.
Lệ Hàn Quân trút được gánh nặng trong lòng, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ, sau đí nhẹ nhàng đi lấy đồ rồi vào phòng tắm. Vừa đẩy cửa ra, hắn liền nhìn thấy đống vết cào, vết bầm do ma sát dày đặc trên người cô.
Hứa Vy Lương … đang tự hành hạ mình !
Hắn lao đến, ôm cô vào lòng, nước trong vòi chảy xuống đỉnh đầu, hai người đều ướt sũng, Lệ Hàn Quân run lên. Hóa ra là nước lạnh, cơ thể cô còn lạnh đến đáng sợ hơn.
“Em điên rồi ư? Em hận thì nhắm vào tôi này, hành hạ bản thân làm gì chứ! Mùa đông lạnh vậy mà ngâm nước lạnh, người tổn thương chỉ có bản thân em thôi!” Giọng nói Lệ Hàn Quân run rẩy, bất giác ôm cô chặt hơn: “Tôi thừa nhận tôi đã bạo lực hôn nhân, nhưng đó chỉ là vì tôi đố kỵ! Hứa Vy Lương, em là Lệ phu nhân, nếu tôi không ly hôn, em sẽ mãi là Lệ phu nhân…”
“…”
Không ai đáp lại, tiếng nước chảy vẫn không ngừng.
Hương thơm của sữa tắm hòa vào hương thơm cơ thể cô.
Hứa Vy Lương bị ôm chặt đến không thể phản kháng, cô cũng lười giãy dụa, chỉ bật cười một tiếng: “Lệ Hàn Quân, anh biết không? Hứa Uyển nói không sai, tôi bị AIDS, anh động vào tôi, chắc anh cũng bị nhiễm rồi nhỉ?”
“Tôi biết.” Lệ Hàn Quân đặt cằm lên vai cô.
Cơ thể Hứa Vy Lương khựng lại: “Anh biết sao?”
“Đúng, sau khi biết Hứa Uyển là kẻ đứng sau bắt cóc Tiểu Bảo, tôi đã kêu trợ lý đi điều tra, tôi biết hết những gì cô ta làm…”
Hứa Vy Lương cắn môi: “Anh biết rồi, vậy sao còn động vào tôi?”
“Sinh không cùng ngày nhưng nguyện chết cùng một mộ.” Đôi mắt đen láy của Lệ Hàn Quân hiện lên một tia đau thương, hắn nhíu mày, lấy ra một con dao gọt hoa quả, đặt vào tay cô.
Hắn nắm lấy mu bàn tay của cô, trong lòng bàn tay cô là cán dao.
Hắn đưa mũi dao lên trước tim mình.
“Những gì tôi nợ em, để tôi trả luôn một lượt, đừng tự hành hạ mình nữa, tôi bằng lòng để em một dao giết chết tôi!”
Cô cầm lấy cán dao, chất liệu gỗ không hề có nhiệt độ.
Cô không động đậy, chỉ nhẹ nhàng: “Trước đây, tôi từng cầu nguyện trước mặt Phật tổ, bạch mã hoàng tử sẽ cưỡi tuấn mã đến đón tôi, gia đình ba người chúng tôi sống vui vẻ, hạnh phúc.”
“Hứa Vy Lương…”
“Nhưng đáng tiếc, Phật tổ không nghe thấy lời nguyện cầu của tôi, tôi trao nhầm tình cảm, còn mất đi cả con.”
“…” Đôi mắt luôn u ám của Lệ Hàn Quân ngập trong hơi nước, khiến hắn sắp không nhìn ra biểu cảm của người trước mặt, nhưng lời của cô còn chưa dứt: “Tôi muốn anh chết, nhưng tôi lại sợ đến khi xuống địa ngục lại gặp lại anh, anh còn tranh giành Tiểu Bảo với tôi, Lệ Hàn Quân, nếu anh còn chút lương tâm, hãy tránh xa tôi ra, tôi và Tiểu Bảo đều không muốn gặp anh.”
Nước mắt trộn lẫn với nước máu, trượt dài theo ngũ quan góc cạnh.
Cô rất buồn.
Cô rất muốn biết, làm sao có thể quay ngược thời gian.
Làm thế nào cô mới hết buồn, dù một chút thôi…
Trái tim Lệ Hàn Quân như bị đánh mạnh một gậy, băng trên đầu ướt đẫm, đầu óc mê man.
“Nhưng biết làm sao đây? Lệ phu nhân, có chết tôi cũng muốn ở bên em và Tiểu Bảo.” Đời này hắn sẽ không ly hôn với cô, hắn muốn bám lấy cô đến tận già.
Hứa Vy Lương lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên kích động, đẩy hắn ra.
Trên nền phòng tắm bị phủ một lớp bong bóng xà phòng.
Lệ Hàn Quân vốn đã sắp không trụ được nữa, bị đẩy một đẩy, hắn liền trượt chân, ngã ngửa ra sau. Hứa Vy Lương nghe thấy rầm một tiếng, nhưng không hề bận tâm, nhanh chóng mặc đồ của mình rồi đi ra ngoài.
Đầu Lệ Hàn Quân bị đập vào tường, vết thương liền rách ra.
Máu tươi chảy dài xuống mặt…
Ý thức dần mơ hồ.
Rất lâu, rất lâu về sau, hắn thường mơ cùng một giấc mơ, hắn mơ thấy Hứa Vy Lương lúc trẻ mặc váy trắng dài, đứng dưới cây ngô đồng ở cổng trường, váy tung bay trong gió, trên môi nở rộ nụ cười…