Cô Gái Của Sếp

Chương 3




Anh Lâm, sếp của tôi từng nói đùa là giờ anh chỉ còn thiếu một đứa con trai nữa là anh không còn gì để phấn đấu. Anh đã có sự nghiệp, tuy chưa phải là to tát nhưng cũng đủ để tự hào. Anh đã có tiền bạc dư dả, tuy chưa phải đại gia nhưng cũng đủ để chi tiêu thoải mái. Anh đã có vợ và một con gái, anh vẫn nói dù đã ly dị nhưng anh đã từng có một cuộc sống hôn nhân và gia đình hạnh phúc.

Anh cũng chưa bao giờ kể cho tôi nghe anh gặp Hằng thế nào, rồi Hằng trở thành bạn gái chính thức của anh như thế nào. Tôi chỉ nhớ là cách đây nửa năm, anh dẫn Hằng đến một bữa tiệc của công ty, giới thiệu là bạn gái. Đó là một chủ đề rất hot, nhất là khi có vài em hoặc chị nhân viên lỡ mơ tưởng đến sếp. Từ đó trở đi, tôi có gặp Hằng đi cùng anh vài lần, đều chỉ chào xã giao.

Sau khi đi Phan Rang về, tôi “vô tình” gặp anh Quân trong quán cà phê anh hay ăn trưa. Tôi hỏi anh về cô gái gọi tên Nhi. Anh Quân kể Nhi khi đó 19 tuổi, một người bạn làm ăn của anh Quân giới thiệu cho anh, và ngay lập tức anh ấn tượng trước gương mặt xinh xắn và thân hình đẹp của Nhi. Lần thứ hai anh làm khách hàng của Nhi, anh đoán cô bé này là sinh viên, nhưng không chắc vì Nhi không hề tự nhận là như thế, khác với nhiều cô gái gọi giả mạo cái mác rất ăn khách đó. Anh Quân kể hoặc là Nhi là gái mới vào nghề, hoặc là cô giả vờ quá khéo khiến anh rất thích sự ngượng ngùng, nhưng có chút ham muốn của Nhi. “Cái sự ham muốn của Nhi nó rất thật, làm anh phát điên lên” - anh Quân tiếc rẻ vì mới chỉ lên giường với Nhi được ba lần thì mất liên lạc.

Tuổi và giọng địa phương của Nhi trùng khớp với Hằng. Về vóc người và những nốt ruồi thì anh Quân khẳng định Hằng chính là Nhi. Tôi đã tin đến 90%, nếu không muốn nói là hoàn toàn tin. Nhưng rồi tôi nghĩ, sếp cặp kè với gái bao thì đã làm sao, đó là chuyện của sếp, tôi tiếp tục thực hiện nguyên tắc của tôi là tôn trọng cuộc sống riêng tư của sếp.

Khoảng một tháng sau khi đi Phan Rang về, bỗng dưng sếp nói với tôi, khi đó chỉ có tôi và anh trong phòng làm việc của anh: “Hằng có mấy lần hỏi về Nhật”.

Tôi giật mình. Hằng hỏi về tôi, phải chăng cô ta đang muốn tìm hiểu về tôi, hoặc đang chuẩn bị để ngăn chặn tôi làm lộ thông tin. Và điều thứ hai làm tôi giật mình là anh Lâm đã có để ý về chuyện đó. Anh Lâm là một người rất sắc sảo, tôi biết điều đó, Hằng nếu hỏi chuyện gì về tôi thì chắc chắn anh Lâm sẽ để ý.

- Hằng hỏi gì vậy anh?

- À, Hằng hỏi em là nhân viên cấp nào, giỏi không. Anh nói giỏi, Hằng khen em làm việc giỏi mà cũng lãng mạn ghê, đọc truyện và chụp ảnh các kiểu. Hằng còn hỏi em có bạn gái chưa nữa.

- Chắc Hằng thấy em đọc tiểu thuyết nên nghĩ vậy ấy mà.

- Ừ, anh cũng ngạc nhiên mà.

Tôi không biết nói gì nữa, hỏi nữa thì phạm vào nguyên tắc của tôi, mà nói thì chả biết nói gì. Sếp đã đọc xong tài liệu tôi đưa, để trên mặt bàn. Tôi đánh trống lảng qua công việc, rồi nhanh chóng rời phòng sếp.

Chiều hôm đó, đi làm về tôi ghé uống cà phê ở chung cư gần nhà. Tôi có một cuộc trò chuyện ngắn với một ông bạn, đề tài là sự nguy hiểm của phụ nữ, dẫn truyện là từ phim ảnh. Anh đó nhận định: “Phụ nữ lúc bị dồn vào chân tường họ sẽ hành xử rất mạnh mẽ, nhưng chưa đáng sợ bằng lúc họ bối rối hoặc hoang mang. Khi đó phụ nữ rất khó lường”.

Tôi chợt hỏi:

- Thế cave thì sao anh?

- Đù, cave thì không biết được nó sẽ làm gì đâu.

Tôi uống cạn ly cà phê. Tôi vốn dĩ không khinh miệt hay ác cảm với gái gọi, nhưng việc đụng chạm vào thế giới của các cô ấy, tôi không thấy hay ho chút nào. Tôi có đang phạm sai lầm không? Để bảo vệ mỏ vàng của mình, liệu Hằng sẽ làm gì tôi không? Lúc này, có lẽ Hằng đang bối rối, hoang mang, thậm chí là đang sợ.

Tôi chợt thấy tôi cũng có một chút sợ, một chút thôi.