Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 11




Edit: Mộc Tử Đằng

Thời Dịch hơi sửng sờ, nhẹ giọng nói: "Sao lại hỏi như vậy?"

Dưới ánh đèn phòng bệnh, ánh mắt Đinh Nhàn rõ ràng càng ngày càng sáng rực rỡ, cô nhìn anh chằm chằm, trong con người đang động có chút gì đó u buồn.

Cô gái dè dặt giấu đi bí mật trong lòng, sợ anh biết lại như sợ anh không biết.

Hồi lâu sau cô mới mở miệng, lầm bầm nói: "Cô ấy rất đẹp."

Mặc dù cô không thấy chính diện khuôn mặt của người phụ nữ đó nhưng không biết lý do tại sao chỉ cần nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô ta thì cô lại có thể khẳng định như vậy, đó chính là một người phụ nữ có tướng mạo xuất chúng.

Cũng có thể là trong tiềm thức cô đã nhận định người phụ nữ bên cạnh anh nhất định là người có mọi khía cạnh đều xuất sắc.

Thanh âm của cô gái nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức Thời Dịch không thể nghe rõ ràng những gì cô đã nói.

Cảm thấy cô lộ ra chút u buồn, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, lấy một trái quýt đưa cho cô.

Đinh Nhàn lắc đầu một cái nói: "Em không muốn ăn."

"Giúp tôi nếm thử xem có ngọt không."

Nghe vậy Đinh Nhàn đứng dậy đi đến nhận lấy trái quýt từ trong tay anh, bình thản lột vỏ ra. Tâm tình vô cùng không tốt, ngay cả những sợi chỉ màu trắng trên trái quýt cũng không lấy hết đã tách ra một múi để vào trong miệng.

Thời Dịch hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt."

Múi quýt căng mọng đầy nước, rất ngọt.

Quai hàm cô gái nhỏ phòng lên, hơi động đậy giống như một con sóc nhỏ vô cùng đáng yêu.

Thời Dịch nói: "Em ăn hết đi."

Hả?

Động tác của Đinh Nhàn hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông có chút lờ mờ khó hiểu.

Không phải là kêu cô nếm thử thôi sao?

Đôi môi hồng của cô gái nhỏ còn vươn lại một chút nước của trái quýt nên hơi sáng lên dưới ánh đèn, cái miệng nhỏ kia lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Thời Dịch dời ánh mắt đi, "Tôi không thích ăn ngọt."

Đinh Nhàn "À" một tiếng rồi tiếp tục ăn quýt, mới vừa ăn hai miếng đã nghe được tiếng giày cao gót vang lên, cô quay đầu nhìn sang vừa vặn ánh mắt chạm phải người đang đi đến.

Cô sửng sốt một chút.

Là người phụ nữ vừa nảy.

Quả nhiên như cô nghĩ, dáng dấp rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lộ ra một cổ mê hoặc rất đặc biệt, mái tóc dài đến eo, khiến cho cả người cô ta nhìn rất quyến rũ.

Cô ta mặc một cái váy màu đỏ nhạt, cổ áo có hơi thấp lộ ra đường rãnh ngực rõ ràng, đến ngay cả Đinh Nhàn nhìn còn có chút đỏ mặt.

Cô không khỏi nghĩ đến Giang Ti Kỳ từng nói đàn ông đều thích phụ nữ ngực to chân dài.

Từ Hoàn Chi cũng sững sờ, ánh mắt rơi vào trái quýt trên tay Đinh Nhàn, mấy giây sau mới khôi phục lại trạng thái bình thường, cười một tiếng nói: "Tôi quên chìa khóa xe."

Thời Dịch liếc nhìn chìa khóa xe trong hộc tủ, nói: "Về sớm đi đừng làm bác gái lo lắng."

"Ừ."

Từ Hoàn Chi đi đến gần, mùi nước hoa dễ ngửi từ người cô ta tỏa ra, tầm mắt quét qua trước ngực cô ta, hai khối trắng như tuyết kia thật chói mắt.

Cô vẫn tỏ ra bình thường mà tiếp tục ăn quýt, nhìn về phía người đàn ông thì phát hiện anh cầm di động đang tìm kiếm cái gì đó. Như phát hiện ra cái gì, anh bỗng ngẩng đầu lên, Đinh nhàn đã không còn kịp né tránh nên chạm phải ánh mắt anh, trong đôi mắt anh vẫn nhàn nhạt như bình thường, lúc nhìn về phía cô trong đôi con ngươi còn mang theo chút nghi hoặc, sợ bị anh nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nên Đinh Nhàn nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Từ Hoàn Chi đi không bao lâu thì bình truyền dịch đã hết, Đinh Nhàn đứng dậy định gọi y tá vào nhưng bị Thời Dịch gọi lại, giây tiếp theo cô chỉ thấy anh rút kim ra.

Có máu chảy ra, Đinh Nhàn nhíu mày một cái tiến lên muốn giúp anh nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành hỏi: "Anh Thời Dịch, bây giờ còn khó chịu không?"

Thời Dịch đang muốn mở miệng nói thì thấy cô đột nhiên giơ tay lên áp vào trán anh.

Tay của cô gái nhỏ mềm mại áp vào trán anh, nhiệt độ vừa mới hạ xuống lại cao lên mấy phần.

Anh sửng sốt hai giây rồi kéo tay cô ra, "Đã giảm sốt nhiều rồi."

"Nhưng em cảm giác vẫn còn nóng." Lúc chạm vào, trong lòng bàn tay cô vẫn còn cảm thấy nóng, Đinh Nhàn vẫn không hề yên lòng chút nào.

Ngay sao đó có y tá đi vào, mang theo nhiệt kế đo độ, "Giáo sư Thời, để tôi đo nhiệt độ cho anh."

Thời Dịch: "Đã giảm sốt nhiều rồi, không cần đâu."

Anh vừa dứt lời thì bên tai liền vang lên âm thanh mềm mại: "Anh Thời Dịch, anh không nghe lời."

Cô gái nhỏ nhìn anh, nghiêm trang phê bình nói: " Bây giờ anh là bệnh nhân nên phải nghe lời bác sĩ nói."

Y tá đứng một bên hé miệng cười trộm, Thời Dịch không biết phải làm sao đành thỏa hiệp một lần nữa.

***

Chủ nhật.

Mặc dù tối hôm qua đến gần sáng mới ngủ nhưng Đinh Nhàn vẫn dậy rất sớm.

Mở tủ quần áo chọn một cái váy màu xanh nhạt từ bên trong rồi mặc vào, cô đứng trước gương nhìn người con gái bên trong thì cảm thấy chỗ nào cũng không hài lòng.

Cô tháo dây buộc tóc xuống, mái tóc dài xỏa ra, cô sửa sang lại một chút để nhìn mặt mình nhỏ hơn tí xíu.

Không đúng lắm.

Cô nhìn mình chằm chằm trong gương khoảng mấy giây, đột nhiên nhớ đến cái gì, ánh mắt liền nhìn xuống ngực mình.

Hình như có chút nhỏ.

Cô lại nhìn chân mình một cái, mặc dù không dài giống như người phụ nữ kia nhưng rất thẳng và thon.

Nhưng mà còn ngực, đủ mười tám tuổi liệu còn to ra nữa không?

Nghĩ đến đây, Đinh Nhàn lấy điện thoai gửi tin nhắn cho Giang Ti Kỳ ngay lập tức.

[Sợi Gừng, tớ hỏi cậu một vấn đề, một người phụ nữ nhìn rất đẹp lại có vóc người tốt thì đàn ông động tâm với tỉ lệ bao nhiêu?]

Giang Ti Kỳ rất thích ngủ nướng, đoán chừng lúc này vẫn chưa tỉnh, Đinh Nhàn lại quét mắt nhìn cô gái trong gương, lớn đến bây giờ đây là lần đầu tiên cô không hài lòng với vẻ ngoài của mình.

Cô đi ra ngoài chuẩn bị làm đồ ăn sáng, lúc đi đến phòng khách thì bất ngờ nhìn thấy một người xa lạ.

Ngồi trên bàn ăn là một cậu nhóc chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, gương mặt tinh ranh ngược lại có mấy phần giống với Thời Dịch.

Cậu ta đang xé bánh mì nướng, động tác rất tùy ý nhìn không hề kiên nhẫn chút nào.

Đang lúc giương mắt nhìn thì cậu ta cũng nhìn thấy cô, hướng về phía cô làm một cái mặt quỷ, một bên cắn bánh mì một bên thong thả đem bánh mì vừa xé vụn ra bỏ vào khay đồ ăn sáng của cô, làm xong rồi còn đùa dai lè lưỡi với cô, con ngươi đen nhánh kia không che giấu được sự phản nghịch.

Đinh Nhàn đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm đồ ăn sáng trước mặt mình mấy giây, khẽ cau mày, tên nhóc nghịch ngợm này là ai?

Đang suy nghĩ thì cậu nhóc lên tiếng: "Chị chính là Đinh Nhàn?"

Giọng của thằng bé hết sức khinh thường, ánh mắt hơi biến đổi.

Đinh Nhàn hỏi: "Em là ai?"

Trong nháy mắt ánh mắt của Thời Nặc thoáng qua tia giảo hoạt nói:

"Con trai người ấy."

Đinh Nhàn ngẩn ra, theo bản năng suy nghĩ, năm nay Thời Dịch 28 tuổi, cậu nhóc này nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi gì đó, nếu như là con trai của anh vậy chẳng phải mới mười mấy tuổi anh đã có con rồi sao.

Không thể nào, không thể nào.

Cô lại nhìn trộm cậu nhóc một cái, hoặc là nhìn thằng nhóc này tướng mạo có hơi thành thục nhưng tuổi thật chỉ có bảy tám tuổi thì Thời Dịch có con lúc hai mươi tuổi à.

Nếu là vậy thì mẹ đứa bé này là ai???

Không đúng, không đúng, đàn ông hai mươi tuổi còn chưa đủ tuổi kết hôn, không thể như vậy được.

Còn có một tình huống khác là anh không kết hôn mà chỉ có con thôi.

Không thể nào, không thể nào, anh Thời Dịch không phải là loại người như vậy đâu.

Đầu óc Đinh Nhàn bị rối thành một nùi, cô lại nhìn cậu nhóc một cái, càng nhìn càng thấy giống, không khống chế được lại nghĩ đến tình huống kia.

Thấy cô như vậy khiến Thời Nặc vô cùng đắc ý, ăn càng vui vẻ hơn.

Đinh Nhàn nhấp một ngụm sữa bò đột nhiên di động rung lên, cô cầm lên nhìn thì ra là tin nhắn trả lời của Giang Ti Kỳ.

[Đàn ông đều là động vật thị giác, nhìn thấy người đẹp thì con ngươi muốn rớt xuống rồi, cậu nói xem như vậy thì tỉ lệ động tâm là bao nhiêu?]

Khoa trương như vậy sao? Tối hôm qua cũng không thấy được phản ứng quá lớn nào của anh Thời Dịch.

Cô suy nghĩ một chút, nhắn lại: [Những gì cậu nói đều là chỉ người đàn ông nông cạn, người đàn ông chân chính sẽ không thô tục như vậy đâu.]

Di động lại nhanh chóng rung lên.

[Nhành Nhàn, cậu không hiểu được.]

Rất nhanh đối phương lại gửi đến một tin nhắn khác.

[Không đúng, cậu phải hiểu. Cậu nghĩ lại những cuốn tiểu thuyết tình cảm đã xem đi, nữ chính mặc váy thật đẹp và hấp dẫn để đi khiêu khích nam chính, nam chính phản ứng ra sao.]

Đinh Nhàn nhàn đọc xong tin nhắn này trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng trong tiểu thuyết tình cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, thầm mắng mình tại sao lại sắc nữ như vậy.

Thời Dịch đi ra từ phòng bếp, thấy một người thì nhìn chằm chằm vào điện thoại mà ngẩn người, còn một người thì nhàm chán lột vỏ trứng gà, thấp giọng: "Bữa sáng ăn ngon quá."

Đinh Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía anh, sắc mặt anh đã tốt hơn ngày hôm qua khá nhiều, cô hỏi: "Anh Thời Dịch, hôm nay anh không cần đi làm sao?"

"Ừ." Thời Dịch chú ý đến vụn bánh mì trên khay đồ ăn của cô, chân mày hơi cau lại.

Thấy vậy, Thời Nặc cười một tiếng rồi đem trứng gà bỏ vào trong miệng, chuẩn bị đứng lên chuồn đi nhưng còn chưa kịp đứng dậy liền bị ánh mắt của Thời Dịch trói chân lại.

Thời Dịch hỏi cậu ta: "Tại sao đem vụn bánh mì thả vào trong đồ ăn của người khác?"

"Em không thích ăn."

Thanh âm của cậu ta thật thấp, khí thế nghịch ngợm phá phách lúc trước đã biến mất hoàn toàn.

"Vậy cũng không cần phải xé vụn ra như vậy."

"Vâng, ngày mai em sẽ không làm vậy nữa."

Thời Dịch không lên tiếng, lấy bữa sáng của Đinh Nhàn nhàn đặt vào trước mặt cậu nhóc, ý muốn cậu nhóc phải ăn hết.

Thời Nặc nhìn chằm chằm vụn bánh mì trong cái đĩa, mày hơi nhíu lại.

"Anh họ."

Cậu nhóc nhìn cô định nghĩ xem phải chống cự thế nào.

Thời Dịch trầm mặt xuống: "Ăn hết toàn bộ, một chút cũng không được phép chừa lại."

Đinh Nhàn nghe được một tiếng "Anh họ" kia thì tâm tình tốt lên rất nhiều.

Thì ra là em họ của anh, khó trách nhìn giữa hai hàng lông mày có mấy phần giống nhau như vậy.

Thời Dịch ngồi xuống, vừa ăn sáng vừa nói với Đinh Nhàn: "Thằng bé là Thời Nặc, là em họ của tôi."

Đinh Nhàn nhìn cậu nhóc một cái, cười nói: "Người bạn nhỏ, xin chào chị là Đinh Nhàn."

Thời Nặc ngay cả liếc mắt cùng không thèm làm, vừa muốn mở miệng nói gì thì thấy ánh mắt của Thời Dịch quét tới, cậu ta cái gì cũng đều không dám nói, tiếp tục ăn vụn bánh mì một cách đàng hoàng.

Sau khi ăn xong, Thời Nặc bị Thời Dịch gọi vào thư phòng, giơ tay lên gõ lên đầu cậu ta một cái thật mạnh. "Không cho phép bắt nạt cô ấy nữa."

"Anh họ!" Thời Nặc bị đau trông vô cùng ủy khuất, "Rõ ràng là em nhỏ hơn chị ta, anh nên lo lắng chị ta có bắt nạt em hay không chứ."

Thời Dịch cười một tiếng.

Anh đối với người em họ này đã vô cùng hiểu rồi, đừng thấy nó nhỏ mà khinh thường, một đống trò quỷ quái trong đầu, người lớn trong nhà cũng thường xuyên bị nó đùa bỡn quay mòng mòng huống chi đây chỉ là một cô gái nhỏ.

Giọng anh trầm xuống nói: "Bất kể lúc trước em nghịch ngợm thế nào cũng được nhưng bây giờ dám làm bậy thì anh đánh nát mông em."

Thời Nặc bị dọa sợ vội rụt cổ lại, từ nhỏ cậu ta đã không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất người anh họ này, vì Thời Dịch thực sự không có thời gian nếu không thì cha mẹ cậu ta đã ném cậu ta đến đây cho anh quản.

Thời Dịch hỏi cậu ta: "Có nghe hay không?"

Thời Nặc khôn khéo trả lời: "Dạ nghe."

Thời Dịch: "Đi làm hết tất cả bài tập đi."

"Vâng."

Vừa xoay người Thời Nặc đã nghĩ xấu xa, dám cướp anh họ của tôi chị cứ chờ đó mà xem!

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Dịch: Không cho phép bắt nạt vợ anh!

Thời Nặc: Không ai được tranh sủng với em!

Đinh Nhàn: Không, không, không, chị không thèm tranh sủng với em làm gì đâu, anh ấy là anh họ của em nhưng lại là chồng chị đấy!