Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 32




Edit: Mộc Tử Đằng

Đinh Nhàn nằm trên giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cô nghe vào mà mặt đỏ tim đập rộn ràng, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra cô vừa xấu hổ vừa khẩn trương, lấy chăn che mặt lại cười ngây ngô một trận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền bò dậy, đi chân trần chạy và phòng ngủ của mình.

Mở tủ quần áo ra, nhìn một vòng, lấy ra một cái áo ngủ bằng tơ tằm có dây ở thắt lưng mặc vào, tiếp đến chạy đến tủ đầu giường lấy lọ nước hoa, xịt lên cổ và cổ tay, làm xong hết cô đứng trước gương, xõa mái tóc dài ra, nhìn rất hài lòng với bản thân mình.

Cô cười một tiếng, nhanh chân chạy về phòng anh, mới vừa nằm lên giường, "Cạch" một tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Tay đang nắm chăn của Đinh Nhàn không khỏi xiết chặt hơn, Thời Dịch mặc đồ ngủ màu xám đậm đi ra, anh đang lau tóc, động tác rất tùy ý, đi đến gần mép giường còn có một giọt nước nhỏ xuống mặt cô, lạnh như băng, cô theo bản năng hơi híp mắt, nói: "Anh Thời Dịch, em giúp anh sấy tóc nhé."

Thời Dịch nhìn cô một cái: "Em ngủ đi, để anh tự làm được rồi."

Anh cầm máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, rất nhanh sấy xong, Thời Dịch thu dọn đơn giản một chút rồi nằm lên giường, thuận tay ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, chợt cảm thấy không đúng, vén chăn lên nhìn một cái, cô gái nhỏ không biết đã đổi đồ từ khi nào, váy ngủ vừa vặn che qua mông, cổ áo khoét sâu, còn thấy cả nội y màu đen bên trong, như ẩn như hiện, phác họa rõ nét đường cong nơi đó.

Không thể nhìn được, càng nhìn càng khô nóng.

Anh chợt che người cô lại, nhíu mày: "Làm sao có bộ quần áo này?"

Đinh Nhàn nằm trong ngực anh, cọ một cái, mở đôi mắt to trong veo nói: "Anh mua đó."

Thời Dịch: "Nói bậy."

Từ lúc nào anh mua cho cô loại quần áo này chứ.

"Lúc em mới đến, trong tủ treo đầy loại đồ này, không phải anh mua thì ai mua hả?" Khi đó Đinh Nhàn cũng có chút hiếu kỳ, Thời Dịch nhìn vào là người bảo thủ điển hình, hơn nữa cô còn là một cô gái nhỏ, làm sao biết anh sẽ mua cho mình mấy loại này chứ, hở nhiều hơn nữa cô đều không dám mặc.

Chẳng lẻ khi đó anh đã có ý với cô?

Hiển nhiên đây chỉ là một ý nghĩ vô cùng tự luyến mà thôi, nhưng mà Đinh Nhàn lại hì hì cười thành tiếng.

Thời Dịch vén tóc cô, có chút không biết làm sao: "Không phải anh mua."

Đinh Nhàn tò mò: "Vậy ai mua?"

"Mẹ anh."

Thời Dịch là người sống độc thân, làm sao biết chọn quần áo cho con gái được, nên anh không có biện pháp nào khác ngoại trừ nhờ mẹ mình-Khương Ngã, giúp đỡ. Lúc đó anh cũng không nói là muốn mua cho ai, mẹ anh thì nghĩ anh muốn mua cho người phụ nữ mình thích nên bà phải giúp đỡ con trai mình, vì vậy bà đã cho người mang nhiều quần áo gợi cảm hấp dẫn đến, Thời Dịch cũng không xem qua, nếu không phả hôm nay Đinh Nhàn nói thì chắc chắn anh hoàn toàn không biết gì.

Đinh Nhàn hơi sững sờ, "Mẹ anh biết em?"

Thời Dịch đặt cằm trên đỉnh đầu cô, cười khẽ hỏi ngược lại: "Muốn cho bà ấy biết không?"

Đinh Nhàn không lên tiếng, trong lúc vô tình cô có nghe Thẩm Ngạn nhắc tới, mẹ Thời Dịch là một người phụ nữ mạnh mẽ xuất sắc, làm việc giỏi giang vang dội, trên thương trường oai phong lẫm liệt, những người giới thương nhân khi nghe tên của bà đều không nhịn được phải khen ngợi vài câu.

Người phụ nữ như vậy chắc có yêu cầu rất cao với con dâu.

Không đúng không đúng, Đinh Nhàn à, mày đang nghĩ gì hả, còn chưa đi đến bước kia đâu.

Cô vùi đầu vào ngực anh, lỗ tai hơi nóng chút, mặt cũng không tốt hơn là bao.

Thời Dịch thu mọi động tác của cô vào trong mắt, bàn tay ôm cô càng xiết chặt hơn, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ngoan nào, cuối năm sẽ dẫn em đi gặp bà ấy."

Đinh Nhàn vừa nghe, rất vui vẻ, cảm nhận được thân thể căng thẳng của người đàn ông, cô gác chân lên người anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, nói: "Cũng đã lộ rồi, anh có muốn nhìn không?"

Thời Dịch trở tay tắt đèn, vỗ vỗ lưng cô, "Ngủ."

Ánh trăng bên ngoài chiếu vào trong, người đàn ông nhắm chặt hai mắt, hô hấp nặng nề, đường nét khuôn mặt mờ ảo không rõ, Đinh Nhàn nhìn anh chằm chằm mấy giây, vịn vai anh vươn người lên, ôm lấy mặt anh hôn xuống.

Người đàn ông không động đậy, để tùy cô nghịch ngợm.

Lá gan Đinh Nhàn càng ngày càng lớn, cố ý khiêu khích, còn thuận thế đi xuống, hôn cổ anh, từng chút từng chút, chi chít những cái hôn, bàn tay nhỏ bé chui vào trong quần áo anh, động tình khó kìm chế được, giống như đó là một loại bản năng, cô hô hấp ngày càng rối loạn, cởi quần áo anh ra, đầu ngón tay run rẩy, vùi đầu xuống, sợi tóc quét qua da thịt người đàn ông, cô gái nhỏ không thuần thục, lại có phần xấu hổ, tay nhỏ bé trượt đến bên eo của anh, muốn cởi quần anh ra.

Chợt bị người ta giữ lại, rồi xoay người, người đàn ông đè lên người cô, giọng khàn tới cực điểm, thấp giọng cảnh cáo: "Đinh Nhàn, ngủ đàng hoàng cho anh, nếu không anh không dám đảm bảo mình còn có thể nhịn được hay không."

"Ai bảo anh nhịn."

Cô gái nhỏ nhìn anh không dời mắt, trong mắt có hơi nước.

Thời Dịch xoa tóc cô, nhịn xuống tâm tình dỗ dành: "Ngoan nào, bây giờ còn chưa phải lúc."

Không thể nào danh không chính ngôn không thuận mà muốn cô, như vậy quá vô liêm sĩ.

Bản thân chủ động hơn nữa ngày, kết quả đổi lấy mấy câu đó của anh, bây giờ cô không muốn nghe những lời này, liền tức giận kéo quần anh.

Quần ngủ vốn rộng rãi, kéo một cái đã nhẹ nhàng cởi ra, trán Thời Dịch toát mồ hôi, anh có chút ão não, nắm chặt tay cô, xoay người cô để cô đưa lưng về phía anh rồi ôm chặt, đè hai chân cô lại, trầm giọng: "Ngủ"

Đinh Nhàn bị anh gắt gao ôm chặt, muốn nhúc nhích cũng không được, cô làm sao ngủ được chứ, thân thể anh nóng bỏng như vậy, giống như cái lò lửa lớn.

"Anh Thời Dịch, em muốn..."

Thời Dịch: "Không muốn gì hết, ngủ."

"..."

Đinh Nhàn có chút im lặng, không kìm được mắng: "Anh là Ninja rùa hả?"

Nào ngờ trong lúc vô tình mắng, cô đã đốt lên ngọn lửa của người đàn ông, Thời Dịch buông cô ra, ngồi dậy, hướng phía cô đánh mấy cái vào mông.

Đinh Nhàn bị đau, lầm bầm mắng: "Đàn ông thúi!"

Thời Dịch lại "Bốp bốp" mấy cái nữa, cũng có thể do đang nhẫn nhịn khó chịu nên không khống chế được sức lực, cô gái nhỏ bị đánh vô cùng đau đớn, nước mắt rơi như mưa, mang theo chút nức nở mắng: "Đồ heo thúi, khốn kiếp, khốn kiếp..uhm..uhm.."

Thời Dịch nghe mà đau lòng, đem người lật lại, chặn môi cô, hôn cô.

Không dám tiến vào sâu, vội vã kết thúc, vùi đầu bên cổ cô, cọ một cái: "Nghe lời, nếu không thì về phòng mình ngủ đi."

Đinh Nhàn đùa giỡn lưu manh: "Anh ôm em về phòng đi, em không đi."

"Vậy anh ôm về được chưa?"

"Mới không thèm."

Cô gái nhỏ như một con bạch tuột quấn lấy anh, Thời Dịch cong môi cười, khẽ cắn vành tai cô, nhắm hai mắt thôi miên bản thân chìm vào giấc ngủ.

Kết quả ngược lại càng ngày càng tỉnh táo.

Đinh Nhàn cũng giống vậy, không ngủ được nhưng không muốn cách xa anh.

Cô đột nhiên hỏi: "Anh Thời Dịch, có phải anh có chuyện gì gạt em không?"

"Chuyện gì?" Người đàn ông khó hiểu.

"Có phải anh bị bệnh thầm kín gì không?" Cô hơi dừng một chút, lại nói tiếp: "Giống như chức, chức năng đàn ông không bình thường."

Thời Dịch nhẹ cười, vòng tay ôm chặt eo cô, khiến hai người dán sát vào nhau hơn, "Đang không bình thường, em không cảm giác được hả?"

Làm sao có thể không cảm giác được chứ!!!

Người đàn ông hiếm thấy trước mặt cô được một lần đùa giỡn lưu manh, bình thường anh luôn tỏ vẻ nghiêm trang, Đinh Nhàn cảm thấy như tìm ra được hành tinh mới, cố ý khích anh: "Chỉ như vậy ai biết không bình thường được chứ."

Thời Dịch sầm mặt, véo eo cô một cái: "Nói bậy nữa anh ném em xuống giường."

Cô gái nhỏ biết điều, cười nói: "Anh không đành lòng ném đâu."

Thời Dịch thở dài một hơi, giọng nói phát ra có vẻ không biết phải làm sao: "Đừng đùa nữa, ngày mai anh còn phải đi làm."

"Ngày mai em cũng phải đi học."

"Vậy ngủ thôi."

"Vâng."

Đinh Nhàn không quậy nữa, cô cũng biết anh đây là đang nghĩ cho mình, đổi lại là người khác chắc đã sớm ăn sạch cô rồi.

Nhưng không ngủ được mà, làm gì cũng không ngủ được!

Yên tĩnh một hồi, cô nằm bò lên người anh, Thời Dịch có chút vô lực, kéo cô xuống, cô gái nhỏ nói: "Em không làm gì anh đâu."

Đinh Nhàn nằm trên người anh, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan chặt, mặt dán lên ngực anh, "Anh Thời Dịch, chúng ta thi đi, ai ngủ sau người đó là heo."

Thời Dịch: "..."

...

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên chiếc giường lớn màu xám tro, người đàn ông ôm cô gái nhỏ trong ngực ngủ an ổn.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan sự yên tĩnh trong phòng.

Điện thoại trên đầu giường không ngừng reo, tiếng chuông ngày càng lớn, Đinh Nhàn nhíu mày một cái, mơ mơ màng màng đưa tay lên sờ sờ, dựa vào cảm giác trượt qua màn hình, nhắm mắt không nhìn, cất lên giọng lười biếng: "Alo."

Thời Dịch cũng bị đánh thức, kéo người vào trong ngực, hôn cô.

Đinh Nhàn đẩy ra: "Em đang nghe điện thoại."

Người đàn ông vẫn không để ý, hôn mấy cái rồi ngủ tiếp nhưng tay vẫn ôm chặt cô.

Đinh Nhàn ngọ ngoạy người đưa di động áp vào bên tai, chợt bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ xa lạ.

"Cô gái, con là ai vậy?" Khương Ngã ho nhẹ một tiếng, cố gắng để giọng nói mình nghe thân thiết một chút: "Con và Thời Dịch nhà dì có quan hệ gì vậy?"

!!!

Điện thoại của cô và Thời Dịch giống nhau, đây là nghe nhằm điện thoại mất rồi!!!!

Đinh Nhàn mạnh mẽ ngồi bật dậy, tỉnh ngủ hoàn toàn.

Chỉ nghe thấy người trong điện thoại nói tiếp: "Cô gái, dì là mẹ của Thời Dịch, nói cho dì biết tên của con là gì đi?"

Mẹ Thời Dịch!!!!!

Đinh Nhàn khẩn trương, liền lắp bắp: "Con con con con con..."

Điện thoại đột nhiên bị cướp đi.

Thời Dịch liếc nhìn cái tên trên màn hình một cái, nói: "Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy."

Vừa nghe được giọng nói con trai, Khương Ngã khôi phục lại trạng thái bình thường, giọng nói có chút nghiêm khắc: "Thời Dịch, con là một người đàn ông, phải có trách nhiệm, nếu các con đã...Các con đã là loại quan hệ đó vậy dẫn cô gái đó đến đây mẹ nhìn một chút, những chuyện khác nói sau."

Dừng một chút, sợ anh từ chối, lại nói: "Nếu con không muốn dẫn qua đây thì mẹ bay về."

Mới vừa nãy bà còn nghe được một trận âm thanh mập mờ, bà nghe rõ ràng, và hiểu ra hai người đang ngủ cùng một cái giường, con trai rốt cuộc cũng đã khai thông, bây giờ bà rất vui vẻ, không kịp chờ, muốn gặp cô gái đó ngay lập tức, thay con trai mình nhìn người.

Thời Dịch không ngờ người nhà anh biết nhanh như vậy, vốn định một khoảng thời gian nữa mới nói, nhưng nếu biết cũng không gạt được nữa, với tính tình đó của mẹ anh không dẫn người đến cho bà nhìn chắc chắn bà sẽ đích thân bay về.

Anh liếc nhìn Đinh Nhàn, cô đang chôn đầu trong chăn, vành tai đỏ ửng.

Thời Dịch cười một tiếng, nói: "Để con hỏi ý Đinh Nhàn đã."

Đinh Nhàn.

Khương Ngã nghe, trong lòng nhớ kỹ cái tên này.

Nghe anh đang hỏi mình, cô theo bản năng ngẩng đầu, người đàn ông nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười: "Mẹ anh muốn gặp em."

Phải gặp người lớn rồi sao?

Đinh Nhàn sững sờ mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi tiếp tục trốn vào trong chăn, che mặt cười trộm.

Thời Dịch: "Mẹ, cô ấy đồng ý."

"Được." Khương Ngã chỉ có một đứa con trai này, đã gần một năm không gặp rồi, không tránh được có chút nhớ, bà nói: "Con nhanh chóng sắp xếp đi, mẹ và cha con ở đây chờ."

Hai mẹ con lại tùy ý trò chuyện vài câu sau đó kết thúc cuộc gọi.

Thời Dịch vén chăn, đem người kéo lên, liếc nhìn đồng hồ báo thức, vỗ vỗ mông cô: "Nên dậy đi học rồi."