Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 25: Khủng bố




Ngày đi chơi cũng đã đến. Địa điểm đi chơi đầu tiên là bảo tàng chiến tích chiến tranh ở nội thành, sau đó xe sẽ xuất phát đến thác Giang Nhiên ở ngoại thành để học sinh có thể bơi lội, rồi sau đó sẽ tổ chức những hoạt động ngoài trời do những hoạt náo viên tổ chức.

Và dĩ nhiên Lạc Mẫn cũng đi. Nhưng điều bất ngờ là đi chung xe với A9, lớp của Trương Ngũ. Do lớp Lạc Mẫn là lớp chuyên văn nên nữ sinh rất nhiều, còn A9 lại chuyên lý nên dĩ nhiên nam nữ bù đều. Và điều quan trọng là Lạc Mẫn lại ngồi gần với lớp phó kỷ luật của lớp – Trương Ngũ.

Đây là danh phận mới của Trương Ngũ, vì cậu là cậu nhóc hơi bị “hiếu động quá mức” nên bị giáo viên chủ nhiệm, thầy Khang, cho nhậm chức này để kiềm hãm bớt những trò tai quái. Mà kỳ lạ thay khoảng nửa năm nay thằng nhóc đô con này lại rất ngoan a. Rất tiến bộ trong học tập lẫn kỷ luật. Nghe nói là nhờ cô bé Lạc Mẫn, ngoan ngoãn lại dễ thương của đội tuyển văn.

Những lời khen đôi trẻ dễ thương, một văn một võ, lại một hiền lành một hơi tý nông nổi, cực kỳ xứng đôi nha! Không ai để ý những lời này làm cho Nguyễn Trọng Nam ngồi hàng ghế cuối đôi mày không ngừng chau lại. Đôi tay đang nhàn nhã đùa giỡn tấm rèm bỗng khựng lại. Môi mỏng mím chặt. 

Hắn lại nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm kính, lớn hơn có bảy tám tuổi. Cũng đâu có già lắm … Chẳng phải người ta ưa bảo “Chồng già vợ trẻ là duyên ba đời” sao?! …

Giờ tham quan Lạc Mẫn thích thú vô cùng. Cô như chú chim nhỏ nghe theo lời chị hướng dẫn mà ghi ghi chép chép. Rồi khi đến những nơi đau thương, hình ảnh tù nhân bị đày đọa đánh đập thì mắt cô rưng rưng đỏ ửng.

Đến khi quay lại xe thì cũng đã gần chín giờ. Nhìn gương mặt cậu bạn kế bên – Trương Ngũ, Lạc Mẫn không khỏi rút mấy miếng dán trong túi ra! Nhìn ra hướng cửa sổ, vờ nói bóng gió:

-Dán đại đi, anh hai, bày đặt!

Ai dè người kia im bặt! Lạc Mẫn tưởng cậu bày đặt tiếp tục sỉ diện, không muốn nhận mình “say xe” đành cầm miếng dán kéo ra, ấn mạnh sau ót anh chàng. Ngờ đâu Trương Ngũ không thể chịu đựng nổi mà ọc ngay phía trước. Làm cho cả đoàn xe có một trận ngạc nhiên to bự, rồi sau đó là tiếng cười vang từ đầu xe đến cả cuối xe. Còn kèm sau đó là những lời trêu chọc: 

-Trời ơi, ói luôn!

-Ghê quá! Không ngờ anh Ngũ nhà ta say xe!

-Thôi nha, thôi nha, tớ là không đủ can đảm ngồi gần như bé Mẫn rồi… Ha ha…

“Chết tiệt!” đây là câu mà Lạc Mẫn nghe được, cô nhịn cười không nổi khi nhìn vào vẻ nhếch nhác mà cười phá lên. Tay thì không ngại bẩn mà dùng khăn lau lau đống “dấu vết” của ai! May mà hắn ói có một ít thôi chứ không chắc cô chủ nhiệm đã la một trận rồi. 

Sau đó rút kinh nghiệm Lạc Mẫn đem đống bao đen bỏ vào tay hắn, cười cười. Chỉ nghe được mấy tiếng như mèo kêu: “Cám ơn.” Rồi quay mặt vào ghế, trông chẳng khác gì thằng nhóc ba bốn tuổi làm gì sai mà lặng mặt với người khác cả. Lạc Mẫn chỉ lén cười cho đến lúc đến nhà hàng. 

Vừa mở cửa xe Trương Ngũ không suy nghĩ nhiều ba chân bốn cẳng chen nhanh xuống xe. Rồi mất lặng luôn giờ ăn trưa, nói đúng hơn là lặng ở bàn không có Lạc Mẫn! 

Sau giờ ăn trưa ở nhà hàng gần thác thì Trình Anh liền kéo tay Lạc Mẫn lại, rồi cả bọn con gái lớp cô cùng nhau mướn xe đạp đôi cùng nhau đạp. Đạp thật khí thế trong cảnh thiên nhiên quanh thác, cảnh đó đập vào mắt của bọn nam sinh! Bọn họ ai cũng thích thú! Con gái trong trường bình thường nhìn thì yếu đuối lại hay kiếm chuyện, chỉ cần bọn họ đụng một tý là giận là hờn, nhưng hôm nay bọn họ như những người khác! Thật năng động, thật đặc biệt! Ánh mặt trời ban trưa hôm nay gay gắt vậy, vậy mà những cô gái vẫn cười tươi trên những chiếc xe đạp. Lớp mồ hôi mơ hồ như lớp kim cương đánh bóng các cô gái. Họ trông thật năng động, thật đáng yêu!!! 

Lạc Mẫn bình thường đạp xe đạp đã quen, nay đạp cùng Trình Anh thật rất vui! Trong lớp cô thì các bạn ai nấy cùng đều dễ nhìn. Cô bạn Trình Anh của cô thật sự rất nổi bật. Làn da tuy không quá trắng nhưng đôi mắt sắc bén thêm cái miệng xinh xinh, tuy nói ra toàn là lời thẳng thắn! Nhưng điều này làm cho Trình Anh là một trong số những nữ sinh được yêu thích nhất nhì khối mười hai! Và đặc biệt cô nàng này còn có biệt danh là “bông hồng thép” vì cô nàng là một cao thủ Judo thực thụ! Đã có mấy anh chàng bị nếm đòn đau, sau đó tiếng đồn về Trình Anh càng ngày càng vươn xa! Đến mức giờ tuy là một trong những người mà cánh con trai phải kiêng dè, nể mặt. Chơi chung càng ngày Lạc Mẫn càng ngưỡng mộ cô nàng Trình Anh này! Thật sự nếu cô được một chút mạnh mẽ, một tý tự tin như vậy cũng tốt!

Suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng kêu của người cô ngưỡng mộ làm cho Lạc Mẫn mau chóng quay về thực tế:

-Á! Trời ơi! Hố gà… Mẫn ơi…

Tiếng kêu thảm thiết đó cũng là lúc Lạc Mẫn cô nhìn thấy đống đá gần bờ thác mà hai đứa cô đang hiên ngang đạp vào!

Bỗng hai bóng người nhanh chóng lao ra, đỡ cho thân hình béo tròn nộn thịt của ai.

Lạc Mẫn lúc này chỉ biết nhắm chặt mắt, miệng thì run run kêu: “Trình Anh! Trình Anh!”. Tưởng đâu cả cơ thể mình đau rát không thôi, nào ngờ không bị gì cả, chỉ cảm thấy cả cơ thể được một cơ thể ấm áp khác đỡ vào lòng ngực, nhanh chóng cảm nhận được nhịp tim đang gia tăng của người ta! Tưởng mình đè lên Trình Anh ắt hẳn người ta đau lắm rồi. Vội đứng dậy miệng thì “Xin lỗi! Xin lỗi! …”

Nhưng lúc nhìn kỹ mới phát hiện người này là Nguyễn Trọng Nam! Nguyễn Trọng Nam! Thật sự là hắn! Hắn chấp nhận làm “đệm thịt” cho cô! Lúc này thì mọi người đã chạy lại đỡ hắn lên, cô mới phát hiện chiếc áo sơ mi xanh của hắn lấm lem bùn đất, thêm nữa khuỷu tay cường tráng cũng vì đập vào đá mà nhuộm màu đỏ thẫm. Vén tay áo lên thì kinh khủng đến mức Lạc Mẫn không dám nhìn. Càng nhìn càng chột dạ…

Còn Trình Anh?! Trình Anh đâu?! Trình Anh lúc này đang nằm lên người Trương Ngũ! Thì ra “đồ ngốc” cũng đỡ cô! Trương Ngũ…

Lạc Mẫn không hề chú ý từ lúc bản thân đứng dậy được thì Nguyễn Trọng Nam đã thở phào ra một hơi nhẹ nhàng, đôi mi đậm không hề khẽ chớp hay quan tâm đến vết thương trên người mình!

Đến khi vết thương trên người Nguyễn Trọng Nam và Trương Ngũ xử lý xong thì các cô gái nhỏ lại bắt đầu bàn tán. Bắt đầu chắc là từ các giáo viên nữ đi. Một cô giáo đứng tuổi đứng cười khẩy bên cạnh cô Thanh Hoa – chủ nhiệm lớp Lạc Mẫn. 

-Trời ơi, tôi thật không ngờ thầy Nam lại là người có trách nhiệm ghê gớm vậy ta! Đỡ học trò luôn! Đã vậy bị thương còn nhẹ nhàng nói không có gì! Đúng là chuyện lạ…

-Đúng đó, thầy Nam trước giờ luôn có biệt hiệu là “băng sơn mỹ nam” mà! Người gì mà ít nói, nói chuyện thì cũng toàn là lời khó đỡ! Chẳng hiểu hôm nay có uống lầm thuốc gì không. _ Lại thêm một người tiếp lời.

Rồi sau đó lại là những lời tương tự nhau nối tiếp, dường như chủ đề hôm nay là việc Nguyễn Trọng Nam cứu cô học trò Lạc Mẫn. Thanh Hoa chịu không nổi cảnh bàn tán này mà quay lưng đi. 

Thanh Hoa đi đến nơi bờ thác, nơi các học sinh đang vô tư vui đùa. Tuổi trẻ tốt thật! Chuyện ban nãy chúng nó cũng bàn tán, nhưng chỉ chốc lát lại mau quên. Chẳng như …

Lại nhìn về phía Lạc Mẫn, cô bé lớp trưởng do cô chủ nhiệm. Cô bé nhìn rất mủm mĩm, gương mặt thường ngày luôn vui cười hôm nay bỗng xụ xuống. Ánh mắt to nhìn về phía cậu nhóc đang ngồi gần Trình Anh kia, lâu lâu còn lấm lét như tìm kiếm thứ gì đó mà mồ hôi cứ chảy dài ra! 

Để ý hồi lâu Thanh Hoa mới để ý ánh mắt con bé nhìn về Nguyễn Trọng Nam! Nhưng không phải như ánh mắt của cô bây giờ. Mà ánh mắt kia có lo có sợ, còn có thêm vài phần chán ghét, nếu bắt buộc phải nói! Thanh Hoa định bước lại gần Lạc Mẫn thì hoạt náo viên của đoàn trường đã trước cô một bước.

Điều mà Thanh Hoa nhìn thấy không thể nào Nguyễn Trọng Nam không nhìn thấy. Hắn chú ý ánh mắt của Lạc Mẫn nãy giờ! Cô đúng là to gan! Ánh mắt thế nhưng cứ mãi đảo về thằng nhãi kia! Bộ hắn bị thương nhẹ mà cô nghĩ hắn mất hết năng lực rồi sao!

Lạc Mẫn tâm bây giờ vừa lo lắng vừa cảm thấy ân hận. Cô ân hận vì làm cho Nguyễn Trọng Nam bị thương, thật ra thì hắn đối xử với cô bây giờ rất ổn. Mỗi tuần chủ nhật hắn đều làm những món ăn con gái thích rồi còn giảng bài cho cô, làm cho cô đỡ sợ hơn khi đối diện hắn! Nhưng trên sự ân hận đó là cô vẫn lo lắng Trương Ngũ hơn! Cậu đã say xe, vậy mà… Vậy mà…

Bây giờ, Lạc Mẫn đang ngồi trong vòng trò chơi khủng bố, vì Trình Anh kéo cô vào, cô nàng dõng dạc bảo: “Cái cậu này, đi tham quan tốn tiền cho vui mà cứ xị mặt ra cho ai coi?! Cho tớ coi à?!”. Làm cô phải cười cười rồi tham gia! Bỗng một người ngồi xen vào vòng tròn đó, thu hút ánh mắt tất cả các nữ sinh và cái nhìn bực tức của không ít cậu nam sinh. Còn hoạt náo viên cũng cười gượng gạo, hỏi:

-Thầy Nam… Thầy…

-Tôi tham gia chung, không vấn đề gì chứ. 

-Dạ! Dạ, không!_ Anh chàng hoạt náo viên cười nói.

-Để tôi phổ biến lại luật chơi lần nữa nhé! Trò chơi này mang tên là “Khủng bố”. 

Mỗi người nhớ số của mình nhé. Bắt đầu từ bạn 1,2… 30 rồi sau đó tôi gọi tên một người bất kỳ, hai số ngồ kế bên sẽ bịt miệng hay làm đủ mọi cách như thế nào đó cho bạn ấy không thể nói ra số tiếp theo! Cứ thế, những người thua càng nhiều thì chúng ta sẽ phạt tập thể nhé!

Mọi người ai cũng hứng thú với trò này, vì trò này nam nữ đan xen, lại là trò vận động, nên không khí hào hứng nhnh chóng tràn khắp vòng tròn. 

Nguyễn Trọng Nam chỉ lạnh nhạt gỡ bỏ chiếc kính gọng vàng. Còn Lạc Mẫn thì đang lo sợ, ngồi kế bên là Trình Anh cô còn chơi được, còn ngồi kế hắn có phải số phận cô là phải thua không?! Cho vàng cô cũng không dám bịt miệng hắn lại đi!

Nhưng rốt cuộc chuyện gì đến cũng phải đến, Lạc Mẫn số “10” vẫn bị kêu thôi. Quả nhiên chưa đợi Trình Anh thì một đôi bàn tay thô to đã bịt chặt mũi và miệng cô. Theo bản năng Lạc Mẫn vùng vẫy đến mức nằm xoài ra đất, nhưng Nguyễn Trọng Nam càng mạnh tay không buông. Cánh tay bị thương cũng để mặc cô nằm lên, giãy nãy lộn xộn! Bàn tay còn lại không quên dạo vòng quanh cơ thể mịn màng, tranh thủ lúc mọi người không thấy nhéo vào vòng eo nộn thịt, làm cho Lạc Mẫn phản ứng càng mạnh hơn, nhưng tất cả đều thua bàn tay đang bịt chặt kia. Tức đến mức Lạc Mẫn không do dự mà cắn lên mu bàn tay hắn! Nhưng Nguyễn Trọng Nam chỉ cười thầm trong bụng: “Vợ à, em dễ thương thật!” rồi tranh thủ chu du tấm lưng đẫm mồ hôi cô.

Trình Anh và mọi người đều đang cao trào vui vẻ, nên cười tít mắt, miệng hoan hô đếm “5…4…3…1” còn hét to:

-Thua rồi! Cậu thua rồi, đi chịu phạt đi, lớp trưởng!

Lúc này hắn mới buông cô ra, mặt Lạc Mẫn đỏ bừng bừng, hơi thở hỗn hển, quần áo cũng xộc xệch, ánh mắt ngập nước oán hận nhìn hắn, còn không quên trước khi đi dùng tay quệt ít nước bọt trên miệng.

Mà điều càng ngạc nhiên hơn là đến khi có người to gan kêu số của Nguyễn Trọng Nam thì hắn cũng lặng thing, không hề có phản ứng gọi số tiếp theo. Còn tự giác đứng dậy ngồi vào hàng ngũ “chịu phạt”.

Rốt cuộc những người thua bị chia thành một đôi, và cũng lẽ dĩ nhiên hoạt náo viên như hiểu ý Nguyễn Trọng Nam mà chia hắn và Lạc Mẫn cùng chung đội chịu phạt. Với lý do vô cùng buồn cười: “Số ai gần nhau thì chịu phạt chung!”. Sao không nói ai cũng sợ tảng băng di động này nên đẩy cho cô đi!

Hắn nhẹ nhàng kéo Lạc Mẫn lại, hỏi cô bằng cái giọng lành lạnh:

-Em ở trên hay tôi ở trên?!

Tuy giọng nói không lớn nhưng chỉ hành động e lệ của cô trước mặt nhiều người đã đổi lấy cả đống tiếng reo hò của cả đám học sinh. Nào là: “Lên là lên là lên… luôn lớp trưởng… Hú! Hú!”, nào là: “Nằm xuống đi, hai người nằm xuống mau đi!”.

Thật sự Lạc Mẫn chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong. Nhưng trong cả đám ánh mắt mong chờ, háo hức của mọi người thì có một ánh mắt buồn nhìn hướng về Lạc Mẫn. Và cũng vô tình cô chạm phải ánh mắt ấy! Trương Ngũ…

Chưa kịp nghĩ gì nhiều Nguyễn Trọng Nam đã kéo tay cô mạnh đến phát đau! Gầm nhẹ: “Em muốn hít đất!?”

Tâm trí Lạc Mẫn liền bị hình ảnh đó đánh bại! Cô bình thường đã ít tập thể thao, mà có tập đi nữa cùng lắm cũng là nhảy dây hoặc vài động tác quoa loa. Mà hoạt náo viên hôm nay dường như muốn làm khó đội cô nên bảo một người nằm trên, một người nằm dưới. Người phía trên phải hít đất năm mươi cái! Cô làm sao hít nổi đây!? Nên đành mếu máo đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Nguyễn Trọng Nam. 

Nguyễn Trọng Nam chỉ nhếch mép khinh bỉ nhìn cô. Rồi cũng theo lời hoạt náo viên mà làm. Và dĩ nhiên là Lạc Mẫn nằm dưới, Nguyễn Trọng Nam phía trên. 

Tuy đã đoán được sẽ ngại ngùng cỡ nào nhưng mà… Lạc Mẫn cô lại không ngờ ngại ngùng đến vậy. Lạc Mẫn nằm dưới thân hắn, mỗi một lần hắn hít xuống là hơi thở nóng hổi nhưng lại mang theo mùi mồ hôi đan xen vào nhau bay vào mũi cô một cách vô thức! Đã vậy hắn còn ép sát xuống, gần như không hề có khoảng cách với bầu ngực tròn của cô! Lạc Mẫn dùng tay để lên cố gắng để né tránh thì nhìn vào ánh mắt nâu vừa sâu vừa đậm như ánh mắt của dã thú thèm khát ái tình làm Lạc Mẫn càng kiên quyết chống tay phía trên, ít nhất có khoảng cách với hắn! Không biết là cố ý hay do vết thương trên cánh tay đau làm ảnh hưởng đến động tác mà khi đếm được khoảng 30 cái thì Nguyễn Trọng Nam lại vô tình mà té lên người Lạc Mẫn. 

Cảm giác cả cơ thể cứng rắn nằm đè lên mình, chú ý kỹ còn cảm nhận được sự cứng rắn nơi quần hắn cọ sát vào vùng bụng cô. Lạc Mẫn thẹn đến muốn hét lên, trong khi bên ngoài tiếng hét la cũng rầm trời! Hoạt náo viên cũng không biết nói gì, cảm thấy hơi quá, nên đành bảo đến đây là phạt đủ rồi, do thầy Nam bị thương nên sẽ “thiếu” lại. 

Trong ánh mắt của những người vô tư như Trình Anh hay đám nam sinh thì toàn là sự hào hứng, nhưng sâu trong đám nữ sinh vẫn có những ánh mắt ghen ghét, như thông báo trước tháng ngày kém bình yên của Lạc Mẫn.



Đến khi “hình phạt” kết thúc, Lạc Mẫn nhanh chân chạy khắp nơi tìm Trương Ngũ. Đi đến gần bờ thác mới thấy cậu đang ngồi một mình, ngồi rứt những cọng cỏ xung quanh! Cô bước đến gần, cố tạo tiếng sột soạt cho ai kia nghe, nhưng hình như người ta cố tình giả lơ! Lạc Mẫn đành lên tiếng:

-Nè, phá hoại trong trường chưa đã giờ đến phá thác à?!

Cũng không trả lời. Lạc Mẫn lắc đầu cười khì rồi đi đến trước mặt Trương Ngũ. Nhưng cô đứng bên trái, cậu quay mặt sang bên phải. Cô lại đi về bên phải cậu tiếp tục lệch người về bên trái! 

-Đau quá! Con gì cắn tớ rồi! Đau… Hức…

Thì con người đang ngồi như tượng kia quay lại ngay, vội chạy đến nhìn cô từ đầu đến chân, quýnh cả lên:

-Con gì?! Con gì cắn?! Cắn ở đâu?! Cậu có sao không?!

Lạc Mẫn lúc này mới cười lém lỉnh, bảo:

-Có! Con chó điên! Một con chó con bị điên! Cắn ở đây nè!

Rồi cô to gan mà cầm tay hắn chọc chọc vào hai gò má no tròn! Rồi cả hai cùng cười to!



Độ khoảng 16:48 là hoàng hôn đến! Cả hai vẫn ngồi im không nói gì, Trương Ngũ bỗng phá vỡ bầu không khí im lặng:

-Ban nãy, cậu và thầy Nam…

Lạc Mẫn không nói không rằng, chỉ lặng người mà nghiêng về bờ vai của Trương Ngũ. Cô thật sự muốn nói hết cho Trương Ngũ nghe! Nói cho cậu biết rõ nỗi khổ của cô, nói cho cậu việc cô bị người ta uy hiếp! Nhưng cô nói ra thì cậu có giúp được không! Hay chỉ là chuốc thêm rắc rối vào người. Cô thật sự sợ cho bản thân cả hai đứa có chuyện gì! Nguyễn Trọng Nam lúc này sự nghiệp đã có, gia thế lớn mạnh! Còn cô và Trương Ngũ đều là những đứa học sinh nghèo. Thêm vào đó Trương Ngũ còn là anh cả, tiếm sửa xe của bố cậu chỉ trông chờ vào hai anh em cậu. 

Trương Ngũ thấy cô không muốn nói gì, nhưng càng nghĩ lòng cậu càng ức, lời nói cũng bất giác thốt ra:

-Lạc Mẫn, không lẽ cậu… cậu định đùa giỡn với tôi sao?! Không lẽ cậu định tiến đến với thầy Nam sao, Lạc Mẫn?!

Lạc Mẫn không biết nói gì, những lời này chẳng khác gì cây kim, rất nhỏ nhưng rất bén nhọn! Đâm vào tâm rất đau… cô rất muốn thốt lên: “Không! Không! Tôi thích cậu! Người tôi thích là cậu đó, đồ ngốc!” nhưng cô vẫn vì mục đích cuối cùng mà kiềm lại. Lời nói có thể kiềm được còn nước mắt cứ tự động lăn dài. Trương Ngũ thấy Lạc Mẫn khóc, tưởng cô thẹn vì mình nói đúng, càng khó điều chỉnh tâm trạng:

-Cậu quá đáng lắm, Lạc Mẫn!!! Cậu sao lại làm vậy với tôi?! Chẳng lẽ vì tôi nghèo, vì tôi ngốc sao?! … 

Lạc Mẫn chỉ mặc cho Trương Ngũ lắc mạnh bả vai cô, cô thật sự rất muốn hét lên! Nhưng cô không dám, vì mục đích cuối cùng… Cô vẫn chưa dám!

-Bớt ấu trĩ đi, thằng nhóc.

Vẫn giọng nói lạnh nhạt đó, nhưng hành động lại hừng hực lửa nóng! Nguyễn Trọng Nam lôi mạnh Lạc Mẫn ra, giữ chặt tay cô ra sau lưng. Rồi nhanh như cắt giơ nắm tay hướng về Trương Ngũ.