Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 30: Đại hội đổ thạch (2)




Edit: thienbao95

Tô Vũ tức giận liếc một cái, nói: “Tại sao anh lại đi ra, cẩn thận làm mẹ tôi sợ!”

“Tất nhiên là do anh nhớ em, Vũ nhi!” Hiên Viên Tuyết Triệt nói những lời buồn nôn như thế, mặt không đỏ, tim không run, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, vui vẻ nói: “Vũ nhi, em yên tâm, đừng có ghen, nếu như em không muốn, anh sẽ không để bất cứ người nào nhìn thấy khuôn mặt này.”

Tô Vũ im lặng không nói gì, đúng lúc này, cô cảm giác được có một bàn tay trắng nõn đang vòng qua bên hông cô, đối phương rõ ràng chỉ là hồn phách, nhưng Tô Vũ lại có cảm giác nói không ra lời, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hiên Viên Tuyết Triệt.

Hiên Viên Tuyết Triệt làm bộ không thấy, mang theo khó chịu nói: “Còn cái thằng nhóc Lục Hoàn Vũ kia, rõ ràng có dụng ý không tốt với em, sau này em nên cách xa hắn một chút, nếu như hắn cứ bám theo em, anh sẽ thay em giáo huấn hắn, Vũ nhi, em thấy thế nào?”

“Người có dụng ý bất lương chính là anh thì đúng hơn.” Trong lòng Tô Vũ nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ.

Lúc này, Tô Vũ bỗng nghe được tiếng cửa mở, Tô Tuyết Dung cầm điện thoại di động vội vàng đi lên, xông vào phòng của mình, đóng chặt cửa phòng, dường như sợ có người nghe được.

Tâm Tô Vũ hơi động, cô đứng lên, rón ra rón rén đi tới cửa, kề sát vào cánh cửa lẳng lặng nghe động tĩnh bên kia, chẳng qua, căn phòng được cách âm khá tốt, nhưng Tô Vũ là thông linh sư, tai mắt so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, vì lẽ đó, cũng có thể nghe được một chút thanh âm.

Thế mà, Tô Vũ lại nghe thấy âm thanh nức nở của mẹ mình: “Anh Hạo, chúng ta đã xa nhau nhiều năm như vậy, em gần như đã quên anh rồi, anh không cần phải tìm em nữa, em và con gái sống rất tốt, anh hãy quên hai mẹ con em đi!”

Tô Vũ cả kinh, dường như biết được việc gì, yên lặng ngồi xuống.

Qua hồi lâu, giọng nói của Tô Tuyết Dung bắt đầu ảm đạm: “Thật ra quản gia đã tới tìm em, anh nói đúng, con gái chúng ta nên sống ở thành phố lớn, nơi đó lớn hơn trấn Thanh Sơn này rất nhiều, tuy em không nỡ xa con gái, nhưng em cũng không phải là người ngoan cố không hiểu sự đời, anh đợi thêm một quãng thời gian nữa đi, đợi sau khi con gái thi trung khảo xong, em sẽ uyển chuyển nói hết mọi chuyện cho con biết, nhưng anh Hạo này, trong lúc con thi, anh đừng nói gì cả, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến việc học tập của con. Có được hay không, em cầu xin anh đó!”

Hiện tại, nếu còn nghe không rõ, thì chính là một kẻ ngốc, rất rõ ràng, người cha hờ của khối thân thể này đã tìm tới cửa!

Tô Vũ cười lạnh một tiếng, không chút biến sắc trở lại phòng mình. Người cha hờ này, cô không hề thích chút nào, cô thừa nhận Tô Tuyết Dung là mẹ cô bởi vì bà ấy đối xử với cô rất tốt, coi cô như con gái ruột của bà ấy vậy, mà cái người cha hờ này, nếu muốn cô thừa nhận hắn ta, chính là chuyện không thể!

“Vũ nhi!” Tay Hiên Viên Tuyết Triệt nhẹ nhàng khoát lên trên bờ vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng đâu lòng, hận một người, yêu một người thì đó cũng là một thứ tình cảm, mà người không đáng, thì không xứng để cho em có tình cảm!”

Bỗng, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyết Triệt, hắn hoàn mỹ thánh thiện giống như một vị thần vậy, Tô Vũ không nhịn được nói: “Vậy còn anh, anh vì tôi mà bị nhốt ở trong Càn Khôn phong Ma đồ ngàn năm, mà tôi, lại hoàn toàn không nhớ rõ anh, điều này có đáng giá không?”

Hiên Viên Tuyết Triệt nở nụ cười, nói : “Đáng giá, Vũ nhi, vì em mà anh sẵn sàng trả giá tất cả, kể cả tính mạng của anh, thật sự!”

Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Vũ hơi rung động, nhất thời xuất hiện một cảm giác khác thường, bởi vì như thế, mà cô cũng không bài xích sợi tơ tình cảm giữa hai người nữa.

Dù sao Tô Vũ cũng không phải là loại người dây dưa lòng vòng, cô nhìn vào ánh mắt của Hiên Viên Tuyết Triệt, nói: “Hiên Viên Tuyết Triệt, nếu như tôi có thể nhớ lại những kí ức của kiếp trước, tôi nhất định sẽ nối lại tình duyên với anh!”

“Vũ nhi!” Hiên Viên Tuyết Triệt vui đến không thể kiếm chế, ôm thật chặt Tô Vũ vào lòng.

. . . . . .

Tô Tuyết Dung cố ý tránh Tô Vũ, cho nên, Tô Vũ cũng làm bộ không biết người cha hờ sẽ tìm tới cửa. Buổi chiều hơn sáu giờ, Tô Vũ viện cớ đi sinh nhật bạn, chuồn ra khỏi nhà, một lần nữa đi tới đồ cổ Trai ở chợ đồ cổ.

Lưu Chí Quân đã chờ rất lâu, hắn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, toát lên vài phần đẹp trai. Ngược lại, Tô Vũ vẫn mặc đồng phục bình thường, cô mặc một bộ đồng phục học sinh đã giặc đến bạc màu, cột tóc đuôi ngựa ở phía sau, vốn dĩ, Tô Vũ cũng không quan tâm đến vấn đề trang điểm lắm, nhưng nếu có người cẩn thận chú ý tới cô, sẽ phát hiện Tô Vũ tuyệt đối không chỉ là một cô gái trung học bình thường.

“Đại sư, ngài đã tới?” Lưu Chí Quân nhanh chóng tiến lên đón. Lúc này, Trương đại sư chắc đã đến làng Thanh Thủy xem phong thủy, bởi vì thế nên không có mặt ở đồ cổ Trai.

Tô Vũ do dự một chút, nói: “Ông chủ Lưu, ông không nên gọi tôi là đại sư, hãy gọi tôi là. . . . . . Diễm tiểu thư là được rồi!”

“Diễm” là danh xưng mà kiếp trước người khác gọi cô, bởi vì cô thích mặc quần áo màu đỏ, lại có thực lực cường hãn, người khác không dám gọi thẳng tên cô, lâu dần, đã hình thành nên cái danh xưng này, mà Diễm tiểu thư cũng khá phù hợp để xưng hô ở thế giới này.

Lưu Chí Quân không chút nào do dự, lập tức đổi giọng hô một tiếng: “Đã biết, Diễm tiểu thư!”

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Vũ thoả mãn gật đầu.

Lưu Chí Quân lái xe, khoảng chừng năm sáu phút sau, đã đến Cổ Ngọc lâu, dưới lầu Cổ Ngọc lâu ngừng đầy các loại xe, hiển nhiên có không ít khách đến.

Hai người xuống xe, Lưu Chí Quân tiến lên một bước, đưa ra thiệp mời, được một người phục vụ dẫn vào, hai người đi thang máy đi tới lầu ba, vừa lên lầu ba, liền nghe thấy một trận tiếng động ầm ĩ.

Mặc dù trấn Thanh Sơn Trấn là một trấn nhỏ, nhưng bởi vì có chợ đồ cổ, nên vẫn có rất nhiều người hứng thú với đại hội đổ thạch, lần đại hội đổ thạch này cũng thu hút không ít sự chú ý.

Lầu ba nhìn sơ qua khá là rộng rãi, mười mấy tủ trưng bày được sắp xếp ở khắp mọi nơi, bên trên ngăn tủ được bày ra từng khối nguyên thạch, không ít người vây quanh vài tủ đặt nguyên thạch, bọn họ hoặc là xem xét tỉ mỉ, hoặc là giao lưu kinh nghiệm vân vân.

Đúng lúc này, một người béo đi tới, tuổi hơn bốn mươi, nhìn sơ qua có vẻ biết cách ăn nói, khi nhìn thấy hai người Tô Vũ, Lưu Chí Quân, hắn cười tiến lên đón, nói: “Ai nha, tôi xin giới thiệu mình một chút, tôi họ Triệu, là quản lí của Cổ Ngọc lâu này, ông chủ đồ cổ Trai đại giá quang lâm, hạnh ngộ hạnh ngộ*!”.

*hạnh ngộ: gặp nhau một cách may mắn

Có thể là do làm trong giới đồ cổ, nên quản lí Triệu nói chuyện có chút văn vẻ nho nhã, nhưng lại trực tiếp quên đi sự tồn tại của Tô Vũ, Tô Vũ cũng không thèm để ý, như vậy càng tốt hơn, miễn cho cô phải xã giao với người khác.

Lưu Chí Quân đã quen thuộc với những chuyện như thế này, lập tức thân thiện hẳn lên, ân cần nói: “Hóa ra là quản lí Triệu, tôi đã nghe đại danh của ông đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ!”.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, quản lí Triệu tự mình dẫn Lưu Chí Quân và Tô Vũ đi vào bên trong lầu ba, rồi mới tiếp đãi khách mời khác. Sau đó Tô Vũ và Lưu Chí Quân cũng bắt đầu xem xét các nguyên thạch trong này.