Cô Gái Yêu Tiền

Chương 3-1




Tề Vĩ đứng ở trước cửa, không hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy vừa rối ren vừa chờ mong.

Rối ren vì những lời nói của cô đều làm anh tức giận đến không thốt nên lời, nhưng lại có chút chờ mong đôi mắt sáng ngời của cô lúc nhìn anh, thật giống những ngôi sao trên bầu trời.

Lắc đầu một cái, anh đang nghĩ cái gì vậy! Chỉ là một cô gái hư vinh bình thường, đây đơn giản chỉ là giao dịch tiền bạc đơn thuần, anh chỉ dùng cô để chọc tức Ôn Hải đông mà thôi, thuận tiện giải quyết nhu cầu của mình.

Có khả năng tranh đoạt phụ nữ, cũng không có gì đặc biệt cả —— anh tự nói với bản thân.

Tự mình nhắc nhở một lần nữa, anh đẩy cửa bước vào.

Đây, đây . . . . . . Đây là nhà anh sao?

Tề Vĩ mở to hai mắt, anh nghĩ rằng mình nhất định đã vào nhầm cửa.

Tấm thảm lông màu đỏ đã biến mất, sàn nhà bằng gỗ lộ ra, trông căn nhà thật rộng rãi, sáng sủa. Đồ dùng trong nhà không mấy thay đổi nhưng đã được sắp xếp lại rất hài hoà. Trên tường, một tấm lụa trắng mỏng được treo lên, mơ hồ làm lộ ra màu vàng kim nhàn nhạt, ánh sáng phản chiếu lên, ẩn hiện một vẻ xinh đẹp. Những bức tranh đan xen cùng những tấm lụa mỏng, tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp.

Tiêu Đồng ôm một cái gối lớn nằm trên ghế sofa đen, trong tay cầm một quyển sách, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, thấy Tề Vĩ, miễn cưỡng cười một tiếng: "Hoan nghênh anh trở về."

"Chuyện này. . . . . . Tôi không phải là vào nhầm nhà chứ?" Anh ngơ ngác đứng ở cửa.

"Chẳng lẽ tôi còn có thể sang nhà hàng xóm uống trà sao? Đương nhiên chính là ngôi nhà anh dùng để nuôi “tình nhân” đấy." Tiêu Đồng ôm lấy gối ôm, "Dọn lại nhà thật là mệt mỏi, sớm biết như thế này đã tìm người làm thêm giờ rồi."

—— Chẳng lẽ cô không biết tìm người sao? Tề Vĩ nói thầm ở trong miệng.

Phụ nữ yêu tiền anh gặp qua không ít, nhưng chủ động tiết kiệm tiền giống như cô cũng không phải nhiều. Phần lớn phụ nữ bây giờ đều rất nũng nịu, đến cả cái kim cũng cầm không nổi, bắt họ khiêng đồ chính là muốn lấy nửa cái mạng của họ. /d.d.lqd/

"Này, dù gì cũng nên tán thưởng một câu đi chứ! Mặc dù bên trong còn rất tệ, nhưng tôi đã bỏ thời gian cùng công sức đấy nha!" Dù sao cũng chỉ bốn tháng, có thể nhìn qua là được, cũng không cần phải gọi thợ đến sửa sang lại!

"Rất đẹp." Tề Vĩ đi vào nhà, đóng cửa lại, "Không ngờ con mắt của cô cũng tốt như vậy!"

"Dĩ nhiên, tôi là ai chứ!" Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, rất đắc ý.

"Tân Tiêu Đồng." Tề Vĩ thuận miệng trả lời, cầm cuốn sách cô đang xem lên, "Traditional Chinese Paintings?"

"Ồ? Anh nói được tiếng Anh sao?" Hơn nữa giọng rất chuẩn.

"Dĩ nhiên, tôi học đại học ở Mĩ!"

"A, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ" Chắc là một trường đại học tư nào đó, chuyên để cấp bằng.

"Cô xem sách này làm gì?" Lật vài trang, đều là tranh truyền thống củaTrung Quốc.

"Đọc những gì tác giả viết, có thế thấy sự sáng tạo trong đó." Mặc dù chỉ là sách mua ở ven đường, khá là rẻ, nhưng cô không thích việc anh lật tới lật lui quyển sách một cách thô bạo như vậy, "Trả lại cho tôi!"

~~d.d.lqd~~

"Cái này thì có gì đẹp mắt, cô thật khó hiểu." Anh đem cuốn sách ném trả lại cho cô, cô cẩn thận cất đi.

"Đúng rồi, thứ bảy này nhà họ Hồ có tổ chức tiệc, cô nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, đừng làm cho tôi mất mặt."

Quả nhiên, thật may là không nhận lời Ôn Hải Đông: "Được rồi, anh yên tâm."

"Nhất định không được thấy đồ ăn liền nhào tới nghe chưa!"

"Tôi biết."

"Đến lúc đó, những người ở đó đều là người có tiền, cô không cần tỏ vẻ giống người nghèo khổ."

Tiêu Đồng liếc mắt: "Được rồi, anh thật dài dòng . . . . . ."

Tiếp tục ăn kẹo.

—— —— —— —— —— —— ——

Thật ra thì cuộc sống như thế này cũng không tệ.

Ban ngày Tề Vĩ sẽ ngủ nướng đến trưa, sau đó sẽ cùng cô tùy tiện ăn chút gì đó hoặc ra ngoài ăn. Buổi chiều, anh đi làm, còn cô sẽ đi dạo.

Trong túi có tiền, có thể mua sắm thoải mái, sẽ không phải đứng trước quầy thanh toán chần chừ suy nghĩ nữa.

Mọi người thường nói tiền không phải vạn năng, nó không mua được tất cả. Nhưng đối với cô mà nói, những vật cô muốn mua, chỉ cần có tiền là có thể có được.

Quần áo, trang sức, tranh vẽ, tác phẩm nghệ thuật, đĩa CD, vé nghe hoà nhạc, . . . . Tất cả đều có thể dùng tiền mua được, vì vậy, cô rất muốn có thật nhiều tiền.

Hư vinh, cứ cho là vậy. Cô cũng không muốn một cái danh hiệu, chỉ là cô thích những món đồ đó, cũng muốn mua.

Chủ nghĩa hưởng lạc? Cũng không hoàn toàn là như vậy. . . . . Cuồng mua sắm? Tuyệt đối không phải vậy. . . . . .Nhà sưu tầm thì lại càng không đúng, cô chỉ là mua những món đồ cô thích mà thôi.

Có người sẽ nói cuộc sống của cô không có ý nghĩa, nhưng cuộc sống như thế nào mới là có ý nghĩa đây? Theo đuổi mơ ước, cô chính là đang theo đuổi nó . . . . . . Chẳng lẽ mục tiêu như vậy không được coi là mục tiêu sao?

Con sâu gạo của xã hội . . . . . Nực cười, cô có việc làm, có chi tiêu, là một người rất bình thường. Cô không nêu cao tinh thần tình nguyện, nhưng cô cũng có tạo ra giá trị nha.

Cô thích cuộc sống của mình, nó không tầm thường, mặc cho người khác nghĩ gì.

Hàng ngày đi dạo phố, nhìn ngắm những món đồ xinh đẹp, đối với cô, nó thật tuyệt vời. Những người khác cho rằng đó là chỉ là giết thời gian bởi họ không thể hiểu được ý nghĩa của việc đó.

So với việc mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán, so với những người suốt ngày làm việc chỉ để lấp đầy bụng, thì ít nhất cô vẫn có cuộc sống như thế này.

Mỗi ngày của cô đều trôi qua rất vui vẻ, hạnh phúc, cuộc sống của cô rất vẹn toàn, tốt đến nỗi cô không có thời gian để quan tâm đến những điều người khác nói.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cô không sống cuộc sống của ai khác, cũng không phê bình cuộc sống của ai.

Mọi người đều đem mọi thứ ra so sánh với tiêu chuẩn mà họ đặt ra, không được vượt quá tiêu chuẩn đó. Như vậy thật kỳ quặc.

Cô từ xưa đến nay, đâu quan tâm người khác nghĩ gì.

Cô mỉm cười, đi lại trong nhà, mở một chiếc đĩa CD lên nghe. Suy nghĩ cả một buổi chiều, thật lãng phí thời gian.

Cuộc sống, là để hưởng thụ, thứ cho cô không lo cho nỗi lo thiên hạ.

Cô chỉ nghĩ tới cuộc sống của mình, không hơn.