Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế?

Chương 3




“......!” Bạch Hi cảm giác như thân thể mình đang ở một không gian kỳ dị toàn là bong bóng......

Phạn Phạn đang dưới dự trợ giúp của nữ nhân viên mặc một bộ váy dài theo kiểu xưa của Hoàng thất nước Anh rườm rà có màu sắc chủ đạo là màu đen.

Chỗ cổ áo trễ xuống có làn da trong suốt sáng lên như đang xoay tròn, chỗ ren nơi cánh tay áo chỗ lộ ra nhiều điểm cảnh xuân, vòng eo bị thắt lưng nâng cao lên càng thêm cao ngất yểu điệu, ba bốn tầng váy ren, một đóa hoa hồng bằng ren nở rộ, làm Phạn Phạn càng thêm động lòng người như nữ thần bóng đêm.

Bạch Hi cảm thấy mình đang ngẩn người.

Mà Phổ Tư Kỳ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có đẩy mạnh tiêu thụ quần áo này, cái váy dài này không biết đã bị bỏ ở đây bao lâu rồi, thứ nhất là không có cô gái nào có phong cách phù hợp với nó, thứ hai là người làm nên cái váy này lại chú ý đến sự chân thật ban đầu, kỳ thật chính là quá mức sang quý! Nói tóm lại hắn nhất định phải làm cho tên nhóc này mua nó đi!

“Ôi chao, cô gái xinh đẹp này, dáng người thu hút của cô thật sự rất thích hợp với cái váy dài này! Hãy để cho tôi được nằm sấp xuống dưới chân cô!”

“Vị khách nhân này, cậu còn không mau mua cho cho chị gái xinh đẹp bộ váy được sinh ra vì cô ấy đi? Trừ cô ấy ra thì không còn ai có thể hợp với nó hơn nữa đâu.”

“Cô ấy không phải chị của tôi!” Bạch Hi thật khó chịu, cho dù cậu thoạt nhìn thật nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi nói Phạn Phạn là chị gái của cậu chứ?

“Ách, vậy cậu xem..?” Không phải thì không phải, ngươi có mua hay không? Đây mới là lời trong lòng ông chủ bán hàng.

“Phạn Phạn, cô thích cái váy này không?” Bạch Hi chờ mong nhìn Phạn Phạn, rất muốn làm cho Phạn Phạn nói thích, bởi vì cái váy này thật sự rất hợp với cô ấy! Lúc nãy Bạch Hi thậm chí có cảm giác tim đập thình thịch, thấy thế nào cũng thuận mắt, thấy thế nào thì nghĩ như thế ấy, nếu có thể cứ nhìn như thế mãi, tốt nhất là...... Vĩnh viễn!

Phạn Phạn nhìn nhìn Bạch Hi, tuy rằng giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng khóe miệng đã có vết tích cười nhẹ.“Tôi thế nào cũng được.”

Nói như thế nào nhỉ? Có cảm giác trở lại hồi nhỏ cùng mẹ trốn trong tầng hầm ngầm chờ cha đi ra ngoài tìm đồ ăn......

Đó là cảm giác ở trong thế giới nguy hiểm tìm được chút ấm áp.

Khi xung quanh cậu chỉ toàn là Zombie, không nơi nương tựa, chỉ có mẹ ôm ấp mới có thể cho cậu chút ấm áp.

Đó có lẽ là một khắc cuối cùng của sinh mệnh này.

Là Phạn Phạn xuất hiện, là cô đã mang cậu rời khỏi đám Zombie kia.

Là cô dạy cậu tu luyện.

Làm bạn với cậu sống trong suốt quãng thời gian không dài cũng không ngắn.

Đó là một khởi đầu mới.

Có lẽ về sau, cô vẫn cứ ở bên cạnh cậu.

Tuy rằng cậu vẫn còn nhỏ.

Nhưng cảm giác đã trải qua rất nhiều chuyện.

Ở trên đầu là vách núi đen, đột nhiên sinh mệnh lại nở ra một đóa hoa.

Trong lòng có chút đấu tranh, có Phạn Phạn làm bạn sau khi mẹ rời đi, miệng vết thương dần dần khép lại.

Thường xuyên bị vấp ngã, ngẫu nhiên sẽ có nhứng giấc mơ đầy máu me và sợ hãi.

Nếu như không có ai ở phía sau, phải dựa vào chính mình để tự bảo vệ bản thân.

Chúng ta làm bạn cùng nhau trôi nổi giữa dòng đời nhấp nhô, mơ một giấc mơ thật đẹp.

Hãy để cho tôi được mời cô, chúng tôi cùng nhau đi.

Chúng ta không thể lựa chọn được tương lai, nhưng cho dù trước mặt có chông gai, cô cũng sẽ cùng tôi đối mặt.



“Vậy bộ này đi.” Suy đi nghĩ lại, Bạch Hi hướng về phía Phạn Phạn lộ ra một cái răng nanh trắng, cười nói.

Bạch Hi, Phạn Phạn, còn có Bạch Tiểu Hoa mua được vài đồ vật ở trong tiệm của Phổ Tư Kỳ.

Nhìn xem lúc này Bạch Tiểu Hoa còn đang tắm rửa trong nhà của Phổ Tư Kỳ.

Thân hình béo mập, bộ lông năm màu, trên đỉnh đầu có lông tơ màu trắng xinh xắn. Bạch Hi vốn định đeo cho nó cái nơ con bướm, kết quả tiểu gia hỏa này ầm ĩ không chịu đồng ý, không biết từ chỗ nào kiếm được cái mũ đội mà vẫn nức nở kêu.

“Phạn Phạn, chúng ta đi tìm chỗ ở thôi, ở nơi đông người sử dụng chiếc nhẫn không gian giới sẽ dễ dàng gây sự chú ý.” Bạch Hi nói với Phạn Phạn.

“Ừ.” Phạn Phạn cũng chẳng có ý kiến gì với vấn đề này.

Bọn họ đi đến một nhà trọ.

“Ông chủ, chúng tôi muốn nghỉ trọ.” Bạch Hi nhìn ông chủ nhà trọ.

“Một đêm năm đồng tiền vàng, mang nước ấm, cơm chiều.” Ông chủ ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.

“Tôi là Dị Năng Giả......” Bạch Hi có chút ngượng ngùng, tuy rằng tiền vàng vẫn dư thừa, nhưng cũng không nhiều, có thể tiết kiệm cũng là một chuyện tốt.

“Ồ? Có chứng nhận dị năng không?” Nghe vậy hai mắt ông chủ phát sáng.

“Ách...... Xin hỏi chứng nhận dị năng là cái gì? Chúng tôi mới đến có rất nhiều chỗ không biết.” Chứng nhận dị năng là cái gì? Bạch Hi tự hỏi thầm.

“Hứ, không có chứng nhận dị năng, ai biết có phải ngươi thuận miệng nói để không phải trả tiền trọ hay không?” Ông chủ hừ lạnh nhìn Bạch Hi.

“Nếu ngươi thật sự là Dị Năng Giả, phải tới trung tâm thành phố, nơi đó kiểm tra xem ngươi có dị năng hay không, sau đó phát chứng nhận dị năng.”

“Được...... Cảm ơn ông chủ.” Bạch Hi vội vàng kéo Phạn Phạn mang theo Bạch Tiểu Hoa rời đi, không muốn trả tiền trọ còn khiến người ta cực nhọc như thế, kết quả vẫn cần phải có chứng nhận dị năng.

Đi đến trung tâm thành phố, sẽ rất dễ tìm được nơi kiểm tra, bởi vì tòa nhà trước mặt có một hàng ngũ người kéo dài, trên toà nhà có viết “Trụ sở Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng”.

“Chào mừng ngài đến với thành phố Hi Vọng, nơi này cung cấp tin tức tốt nhất, cung cấp, chữa bệnh. Chúng tôi đều quý trọng mỗi một vị Dị Năng Giả.” Trụ sở này giống như cung điện, cứ cách 5 phút gặp ai sẽ truyền phát một lần.

“Đội ngũ dài như vậy, chẳng lẽ đều là Dị Năng Giả sao?” Bạch Hi tặc lưỡi.

“Không có dị năng còn nơi này làm gì! Mau cút!” Tiếng quát ở hàng ngũ phía trước vang lên. Ở lối vào có một quân lính ném một người đàn ông ra, hùng hùng hổ hổ gầm lên.

Hóa ra trong đội ngũ kia cũng có không ít người muốn đục nước béo để lấy được chứng nhận dị năng, bởi vì đãi ngộ của Dị Năng Giả thật sự khiến người ta đỏ mắt!

“Phạn Phạn, làm sao bây giờ? Tuy rằng không hoàn toàn là Dị Năng Giả, nhưng nhiều người xếp hàng quá.”

Phạn Phạn còn chưa nói tiếp, trong căn cứ đã truyền ra giọng nói hùng hậu.

“Chào các vị, tôi là người phụ trách Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng, Tây Ngõa. Xin đáp ứng yêu cầu ra vào của Dị Năng Giả, người thường có thể đến phía bên phải nhận mười đồng tiền vàng, xin mọi người rời đi.”

Giọng nói này vừa vang lên gợi lên biết bao sự chờ mong trong mắt rất nhiều người, những kẻ tham lam rời khỏi cổng ra vào, đều đi về phía bên phải.

“Một người còn có mười, hai mươi đồng tiền vàng, căn cứ này cũng có quá nhiều tiền đi!” Bạch Hi trợn mắt há hốc mồm, vốn đội ngũ kéo dài đã chậm rãi giảm còn chỉ đến tầm hơn hai, ba mươi người.

“Em trai này mới tới à?” Phía trước Bạch Hi có giọng nói của một người.

“Trụ sở Dị Năng Giả là nơi có nhiều tiền nhất trong thành phố, bởi vì bất cứ đâu cũng cần Dị Năng Giả, chỉ có Dị Năng Giả mới có thể cam đoan thành thị phồn vinh, trong thành đương nhiên phải chuẩn bị phục vụ tốt cho Dị Năng Giả rồi. Mấy người bị đuổi đi vừa nãy chẳng có liên quan gì tới quần chúng cả, cũng chỉ có trụ sở của Dị Năng Giả mới có thể phóng ra số tiền lớn như thế.”

“Như vậy à!” Bạch Hi tự nói.

Không bao lâu sau, đã đến đoàn người Bạch Hi.

“Chào ngài, xin mời đi theo tôi.” Lính ở cổng vào nho nhã lễ độ, dẫn đám người Bạch Hi vào trong trụ sở.

Trong trụ sở có không ít Dị Năng Giả đi lại, bốn phía trong đại sảnh rộng rãi còn có năm cánh cửa nhỏ, không biết dẫn đến đâu.

“Xin hỏi hai vị đều là Dị Năng Giả sao?” Lúc này quân lính dã rời đi, trở về lối vào. Một cô hầu gái có khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ đi đến trước mặt đám người Bạch Hi, trong câu nói tự động xem nhẹ Bạch Tiểu Hoa. Dù sao một con chó nhỏ bình thường, nhiều nhất thì nó có màu lông kỳ dị nên phải mở hai mắt để nhìn ra, cho dù là ai cũng sẽ không thể ngờ nó là dị thú có thể nghe hiểu tiếng người.

“Tôi là Dị Năng Giả.” Bạch Hi nói xong rồi bước hai bước về phía trước.

Cô hầu gái nghe vậy liền mở hai mắt ra nhìn Bạch Hi, trẻ tuổi như vậy lại là Dị Năng Giả, thực sự là không gặp nhiều đâu.

“Tốt, Dị Năng Giả xin mời đi bên này, người nhà, bạn bè xin chờ ở đại sảnh.” Cô hầu gái hơi hơi gật đầu với Phạn Phạn.

“Phạn Phạn, cô và Bạch Tiểu Hoa ở chỗ này chờ tôi nha, tôi lập tức sẽ trở lại.” Bạch Hi nhìn Phạn Phạn, nói.

“Ừ, cẩn thận một chút, tuy rằng nơi này nhiều người như vậy, nhưng nếu có người lòng dạ xấu muốn làm hại nhóc, liền vào chiếc nhẫn không gian. Phải cẩn thận.” Phạn Phạn cũng chưa thực sự tới khu an toàn, nhưng đáng sợ nhất không phải là Zombie, dị thú, kỳ hoa dị thảo, mà là lòng người, đạo lý này Phạn Phạn vẫn biết rõ.

“Vâng, tôi đã biết.” Bạch Hi gật gật đầu, đi theo phía sau thị nữ tiến về phía cánh cửa.

“Vị tiên sinh này, ngài không cần lo lắng, trụ sở Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng chúng tôi tuyệt đối coi lợi ích của Dị Năng Giả là lợi ích của chúng tôi.” Cô hầu gái mang Bạch Hi rời khỏi đại sảnh sau đó nhỏ giọng nói.

Bạch Hi nghe vậy chỉ gật gật đầu, ở đây cậu sẽ không tín nhiệm ai 100% cả, thời thơ ấu đã dạy cậu rất nhiều. Hiện tại cậu đã có phong phạm của một đại nhân bé nhỏ.

“Tới rồi, tiên sinh, mời đi vào kiểm tra dị năng của ngài.” Cô hầu gái hơi cúi đầu nói với Bạch Hi

Phía trước có một cánh cửa, tựa hồ lấy quyền lợi của cô hầu gái cũng không thể tùy tiện đi vào, camera giám thị đang theo dõi những người ra vào.

Bạch Hi nhấc chân đẩy cửa ra.

Không gian bên trong cánh cửa rất lớn, có một số loại vũ khí, còn có một căn phòng thủy tinh, hiện tại bên ngoài nơi này cũng không có nhân viên công tác, xem ra vẫn chưa có ai đến nơi này kiểm tra dị năng.

“Anh bạn nhỏ này, xin hỏi tên gì?” Một ông già mặc quần áo lịch sự giữa đầu có tóc bạc nhưng vẻ mặt lại rất sắc bén nghênh đón Bạch Hi.

“Bạch Hi.”

“Nơi này của chúng tôi không giống những nơi khác, những quân lính và hầu gái sẽ đối sử rất lễ phép với cậu. Nhưng ở nơi này của chúng tôi, một khi phát hiện cậu không sở hữu dị năng, sẽ phải bị trừng phạt, uy nghiêm trụ sở Dị Năng Giả của thành phố này không cho phép bất kỳ ai dẫm đạp lên!” Ông già nói không hề khách khí, ý nói rất rõ ràng nếu Bạch Hi còn muốn chạy, bây giờ chính là cơ hội duy nhất.

“Kiểm tra đi.” Đối với lời này Bạch Hi chỉ bình thản đáp lại.

Ông già kia thấy thế cũng không nói nhiều, dẫn Bạch Hi đi tới trước căn phòng thủy tinh.

“Sắp xếp kiểm tra cho cậu ta.” Ông già từ trên cao nhìn xuống nói nhân viên công tác ngồi ở trước máy tính.

“Vâng, đại nhân Tây Ngõa.”

Hóa ra ông ta chính là Tây Ngõa, trách không được, ở trước cửa ra vào cũng đã được lĩnh hội bàn tay to của người phụ trách này rồi. Bạch Hi tự nhủ thầm.

“Mời vào.” Nhân viên công tác nói với Bạch Hi sau đó mở ra cánh cửa thủy tinh.

Tây Ngõa ở một bên ôm cánh tay chỉnh lại quần áo rồi chờ.

Bạch Hi tiến vào thì cửa tự động đóng, chung quanh là một màu đen kịt, có lẽ là sợ bị người khác nhìn trộm thiết bị cũng nên.

“Bây giờ xin mời ngài thi triển dị năng, chúng tôi sẽ kiểm tra năng lượng dao động để dò xét xem ngài có dị năng hay không?”

Bạch Hi nhắm mắt lại, hai tay hơi nắm thành quyền, thả rộng suy nghĩ, cảm thụ được năng lượng không gian. Vài năm nay tuy rằng chủ yếu tu luyện thân thể cường tráng cùng ý thức chiến đấu, nhưng cậu cũng không phải hoàn toàn mù mờ với dị năng, từ lúc ban đầu 5 thước đến hiện tại đã được 20 thước. Nói một chút về sự tiến bộ, trong chiến đấu chỉ cách biệt mấy mm cũng có thể thất bại hoặc thành công, huống chi là 20 thước. Tuy rằng bây giờ cậu không mạnh mẽ như những người có thể nắm tốt thời cơ chiến đấu, cho dù cho cậu hơn 10 thước cũng chưa chắc có thể đánh bại kẻ thù. Nhưng nếu cứ từng bước từng bước như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày với năng lực của cậu, thậm chí có lẽ sẽ được làm người phụ trách của trụ sở Dị Năng Giả này, tất cả người giàu có của thành phố Hy Vọng sẽ phải nhìn thẳng vào cậu!

Nhìn thẳng vào chính mình, nhỏ yếu không đáng sợ, đáng sợ là bị sự nhỏ yếu tạm thời trước mắt này che mờ con đường phía trước.

“Bịch!” Bạch Hi thuấn di ra bên ngoài được 10 thước. Bảo tồn thực lực của chính mình, nếu vì vinh quang nhất thời mà để lộ toàn bộ thực lực, đó là chuyện mà chỉ có kẻ ngốc mới đi làm! Bạch Hi rất rõ ràng.

“Ồ, thằng nhóc này thật đúng là Dị Năng Giả, lại là di động không gian hiếm thấy, ở độ tuổi này mà có thể thuấn di được 10 thước đúng là không dễ dàng gì, phải biết có người đến độ tuổi trung niên rồi mà cũng chỉ có thể di chuyển được 50 mét thôi đấy.”

Bên ngoài căn phòng thủy tinh, Tây Ngõa nhướng lông mày nhìn nhân viên công tác trước mặt máy tính, Bạch Hi bên trong khuôn mặt mơ hồ nhưng trên người tản ra tính cách bình ổn trời sinh. Số liệu trên màn hình rất bình thường, vậy thì cậu ta chính là Dị Năng Giả không thể nghi ngờ.

“Được rồi, cậu bé, cầm đi, tới đại sảnh nhận chứng nhận Dị Năng Giả của cậu đi.” Ánh mắt của Tây Ngõa hơi thâm ý nhìn Bạch Hi, in ra và đưa một bản sao của tài liệu cho Bạch Hi. Chính ông ta có thể cảm giác được, thằng nhóc này có tính cách trầm ổn, nhận khiêu khích của ông mà không loạn, nhỏ tuổi như vậy mà đã được như thế, không biết về sau lớn lên sẽ như thế nào đây? Tây Ngõa cười cười.

“Cám ơn, tiên sinh Tây Ngõa.” Bạch Hi hướng về phía Tây Ngõa hơi khom người, tuy rằng ông già này nói chuyện không khách khí, nhưng tóm lại là không làm khó cậu, ông ta là người tốt, lễ phép với bề trên vẫn là điều nên làm.

Bạch Hi đẩy cửa ra, cô hầu gái vẫn khom người đợi ỡ chỗ cách đó không xa.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài lấy được giấy của tiên sinh Tây Ngõa chứ? Mời ngài đến đại sảnh lấy chứng nhận Dị Năng Giả.” Thị nữ nói xong liền đi về phía đường lúc mới đến.

“Chào ngài, tiên sinh, xin ngài đưa giấy ra.” Đi đến đại sảnh, có thêm một khu quầy ngăn nắp chuyên xử lý các sự việc khác, Bạch Hi dưới sự hướng dẫn của cô hầu gái đi đến phía trước quầy số 2.

Bạch Hi đưa tờ giấy mà Tây Ngõa giao cho mình ra, nhìn quanh bốn phía một chút, thấy được Phạn Phạn cùng Bạch Tiểu Hoa, dùng ánh mắt nói cho bọn họ biết không có việc gì, yên tâm đi.

“Chào ngài, xin điền thông tin vào trong này.” Một người đeo mắt kính mặc đồng phục với mái tóc nữ tính sau khi đọc lướt qua tờ giấy mà Bạch Hi đưa tới, lại đưa ra một tờ giấy khác.

Họ và tên: Bạch Hi.

Giới tính: Nam.

Ngày tháng năm sinh: Tháng 7 lịch Zombie năm 169.

Sổ sở hữu dị năng: Số 1.

Tình trạng hôn nhân: Chưa kết hôn.

Dạng người ưa thích nam/nữ:......

Điền đến nơi đây Bạch Hi có chút hạ bút không xong, mấy dòng đầu coi như bình thường, mấy cái sau thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng, đây là ý gì? Chẳng lẽ phải lột sạch cho người khác thấy hay sao?

“Tiên sinh xin đừng hiểu lầm, trụ sở Dị Năng Giả thành phố Hi Vọng của chúng tôi cam đoan Dị Năng Giả có thể thoải mái, vui vẻ. Nếu có người yêu thích có lẽ chúng tôi có thể tác hợp cho hai người, khiến cuộc sống của Dị Năng Giả càng thêm tốt đẹp.” Thấy sắc mặt Bạch Hi có chút khó coi, người có mái tóc nữ tính kia mặt không biểu cảm máy móc nói.

Tốt đẹp......? Cái từ tốt đẹp này cũng phải có mạng mà hưởng mới được, các ngươi khẳng định là muốn để Dị Năng Giả càng thêm tận lực giúp các ngươi khuếch trương lãnh địa thành phố thì có...... Bạch Hi đầu đầy vạch đen.

“Xin đừng nghi ngờ thành ý của trụ sở Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng chúng tôi! Chúng tôi đem lại cho Dị Năng Giả cuộc sống tốt đẹp! Sinh ra và lớn lên và bảo vệ thành phố là điều nên làm của chúng tôi, Dị Năng Giả lợi ích bị xâm hại mới có thể vì đãi ngộ tốt mà rời khỏi thành phố, chúng tôi......” Tô Đế cảm thấy chính mình hôm nay có chút nói nhiều.“Thật ngại quá, tiên sinh, tôi thất lễ rồi.” Có thể là đối mặt với một đứa trẻ nên hắn không cẩn thận tiết lộ những suy nghĩ trong lòng.

Bạch Hi sửng sốt một chút không nói gì, ngoan ngoãn tiếp tục điền.

Trong mục phái nữ yêu thích lặng lẽ điền một chữ “Có.”

Sau khi lấy được chứng nhận Dị Năng Giả, Bạch Hi cùng Phạn Phạn, Bạch Tiểu Hoa rời khỏi trụ sở Dị Năng Giả.

“Phạn Phạn,có chứng nhận Dị Năng Giả rồi, chúng ta có thể dừng chân.” Bạch Hi quơ quơ chúng nhận Dị Năng Giả trong tay.

“Ừ, đi thôi.” Phạn Phạn nhìn Bạch Hi mỉm cười.

Nụ cười này không biết đã khiến tim Bạch Hi đập như thế nào đâu. Gần đây tần suất Phạn Phạn cười càng nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần như thế sẽ khiến trái tim bé nhỏ của cậu đập thình thịch.

Đi đến nhà trọ không ngoài dự đoán, sau khi ông chủ nhà trọ kinh ngạc liền sai người phục vụ dẫn bọn họ tới một gian phòng. Khụ...... Đừng nghĩ sai lệch, cho tới bây giờ Phạn Phạn và Bạch Hi đều ngủ cùng nhau, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy một gian phòng có cái gì không ổn cả.

Nhưng khi Bạch Hi nhìn thấy bài trí bên trong căn phòng thì nhất thời có chút dở khóc dở cười, chỉ có một cái giường, phòng lớn như vậy ngay cả toilet, phòng thay đồ đều có, vậy tại sao lại chỉ có một chiếc giường? Bạch Hi không biết rằng cô phục vụ cho rằng cậu và Phạn Phạn là một đôi tình nhân, dạo này, có tiền có quyền chính là lão đại, chẳng quản ngươi gìa hay trẻ, chỉ cần ngươi có tiền, sẽ có một người phụ nữ hoặc đàn ông cần tiền của ngươi leo lên giường của ngươi. Nhưng cô phục vụ đã được dày công rèn luyện nên không hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì sai sót.

“Cái kia, có thể hai gian phòng liền nhau không? Một giường ngủ không ngon.” Kỳ thật ngủ không ngon là cái cớ xấu hổ đến cỡ nào!! Vẻ ngoài thì mặt Bạch Hi bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang điên cuống gào thét!

“Được.” Chẳng cần quản hắn muốn mấy gian, loại chuyện này cô cũng từng gặp rồi, trước thì chuyện phòng the sau thì giả mù sa mưa nói không cần, ai biết vào lúc ban đêm có đến gian phòng kế bên rồi nỏi: Tiểu thư, có muốn nói về lý tưởng cuộc sống với tôi không? Đêm tối lạnh lẽo này khiến trái tim của tôi có chút cô đơn.

Cô phục vụ và Bạch Hi trong lòng đều mang đủ ý xấu nhưng ở mặt ngoài đều không có biểu hiện gì, Phạn Phạn lẳng lặng đi theo, Bạch Tiểu Hoa thì liên tục chơi đùa với cái đuôi của mình.

“Ngài xem hai gian này như thế nào?” Cô phục vụ đẩy cửa hai gian phòng kế nhau ra.

“Được được, có thể, hai gian này đi.” Bạch Hi qua loa gật đầu đi vào trong một gian sau đó rầm một cái đóng cửa phòng lại.

“Phù......” Bạch Hi thở to một hơi, dạo này cậu làm sao thế nhỉ? Đối mặt với Phạn Phạn lại nao nao lòng, làm chuyện mà chưa bao giờ xảy ra đó là ở trước mặt cô ấy xấu hổ mà chạy trốn.

“Haixx......” Bạch Hi chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa mà ngã đầu ngủ, ngày hôm nay trôi qua thật lâu.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của Bạch Hi.

“Ưm.” Bạch Hi ưm một cái trong chiếc chăn rồi duỗi cái lưng.

“Rời giường chưa! Hôm nay tới sân thí luyện Dị Năng Giả nhìn xem một chút!” Bạch Hi cấp tốc rửa mặt sau đó đi gõ cửa phòng bên cạnh.

“Phạn Phạn, rời giường chưa.” Cửa phòng lên tiếng trả lời là tiếng mở cửa, Phạn Phạn đang mặc bộ áo ngủ ngày hôm qua mới mua, hai mắt còn đang ngái ngủ đứng trước mặt Bạch Hi, vạt áo trượt xuống bả vai.

Bạch Hi đỏ mặt mở to mắt.

“Cô, cô chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta đi sân thí luyện Dị Năng Giả nhìn một chút, tôi ở phía dưới chờ cô cùng Tiểu Hoa.” Bạch Hi nói vội không chờ Phạn Phạn đáp lời, liền bịch bịch chạy xuống dưới lầu.

Phía sau truyền đến tiếng cười trêu chọc của Phạn Phạn “Tiểu Hoa, mày nói xem có phải tiểu tử này đang trưởng thành phải không, còn biết thẹn thùng nữa chứ?”

Bạch Tiểu Hoa liêu xa liêu xiêu đi đến bên chân Phạn Phạn.

“Gâu!” Đây là câu trả lời của Tiểu Hoa.

Sau khi Phạn Phạn rửa mặt xong liền mang theo Tiểu Hoa xuống dưới lầu, cùng Bạch Hi rời khỏi nhà trọ.

“Phạn Phạn, tôi đã hỏi rõ chỗ của sân thí luyệt Dị Năng Giả rồi, chúng ta đi thôi.” Bạch Hi ý chí chiến đấu sục sôi mà ngẩng cao đầu.

“Oa ô!”

“Kiệt Tây! Yêu cậu đến chết mất thôi! Mẹ nó chứ, đập nát nó đi cho anh!”

Mới đi đến cổng sân thí luyện đã nghe thấy tiếng hò hét dồn dập ở bên trong, rất náo nhiệt.

“Phạn Phạn, tôi cũng đi thử xem!” Bạch Hi có chút nhiệt huyết sôi trào nói với Phạn Phạn.

“Ừhm. Đừng có cậy mạnh.” Phạn Phạn nói.

Bạch Hi gật đầu với Phạn Phạn một cái rồi chui vào trong đám người đi đến chỗ báo danh.

“Xin chào, tôi muốn tham gia sân thí luyện Dị Năng Giả.” Bạch Hi đưa chứng nhận Dị Năng Giả cho nhân viên công tác.

“Vâng, đây là số thứ tự của ngài, tôi sẽ sắp xếp thời gian ngài ra sân, đến lúc đó radio sẽ thông báo cho ngài.” Sau khi nhìn thấy chứng nhận Dị Năng Giả của Bạch Hi, nhân viên công tác trả lại cho cậu, sau đó đưa ra một thẻ số thứ tự, rồi đăng ký lên trên máy tính.

“Phù...... Bây giờ chỉ cần chờ nữa thôi.” Bầu không khí náo nhiệt khiến Bạch Hi chảy mồ hôi.

Đúng lúc này có một cô gái đi từ phía bên kia tới, có thể là bởi vì quá nhiều người nên đụng phải Bạch Hi.

“Ôi.” Cô gái nhỏ giọng kêu một tiếng.

“A, ngại quá, chị không sao chứ?” Bạch Hi cả kinh, vội vàng xoay người đỡ lấy cô gái kia.

Lại phát hiện ra trên đầu cô gái này có hai cái tai nhỏ đang động đậy.

Tai......? Hả? Con người làm sao có tai ở trên đầu đây??

Cô gái kia như con mèo mềm mại không xương tựa vào người Bạch Hi, hai mắt xinh đẹp quyến rũ.

“Em trai nhỏ này, em tên là gì?” Giọng nói kiều mỵ giống như mang theo ma lực.

“Bạch Hi.” Khi Bạch Hi lấy lại tinh thần thì đã trót nói ra mất tên của mình.

Hình như có cái gì lông lông đang cọ ở mông của cậu? Bạch Hi cúi đầu liền thấy. Một cái đuôi?!

“Vậy à, Bạch Hi, sau này còn gặp lại. Khanh khách.” Một tiếng cười khẽ vừa dứt, cô gái tai mèo đã biến mất không thấy đâu.

Này...... Là cái tình huống gì thế này?!

Đầu Bạch Hi có chút choáng váng.

“Dị Năng Giả số 37, mời ngài đến sân thí luyện thứ 4 luận bàn cũng Dị Năng Giả số 7.” Radio vang lên, Bạch Hi lắc lắc đầu quên đi thứ mê hoặc kia.

Bạch Hi đi đến sân thí luyện thứ 3.

Một cái sân hình vuông, chung quanh có người xem lấp kín, trên đài có một người cường tráng đang đứng chính là đối thủ của cậu.

“Chào ngài, tiên sinh Bạch Hi, dựa theo chứng nhận Dị Năng Giả của ngài, nó ghi lại số liệu năng lượng dao động, chúng tôi quyết định liệt dị năng của ngài vào cấp hai. Đồng dạng, đối thủ của ngài cũng là một Dị Năng Giả cấp 2. Dị năng của ngài ấy là lực lượng, là lực lượng trời sinh siêu việt hơn người.” Nhân viên công tác bên cạnh Bạch Hi giải thích.

Bạch Hi gật gật đầu. Dị năng lực lượng cấp 2, như vậy mức độ nhanh nhẹn của hắn nhất định không cao, chỉ cần tránh đi công kích trí mạng, muốn đánh bại hắn, hẳn cũng không phải việc khó.

“Đối thủ của ngài tên là Kiệt Tây, là tuyển thủ nóng nhất nổi bật nhất trong mấy ngày nay.” Nhân viên công tác bổ sung thêm.

Bạch Hi ý bảo chính mình đã chuẩn bị tốt có thể bắt đầu.

“Sân thí luyện số 3, số 37 hào luận bàn cùng số 7, điểm dừng xin không xuất hiện thương vong! Hiện tại bắt đầu!”

“Zaa…………!” Kiệt Tây quát lên, tiến về phía Bạch Hi!

“Bốp, bốp, bốp.” Bạch Hi bình tĩnh tiếp chiêu, mỗi khi cú đấm của Kiệt Tây đánh tới là lúc ngàn cân treo sợi tóc cậu tránh thoát.Giữa sân chỉ có tiếng cú đấm hụt của Kiệt Tây xoẹt trong không khí.

“Hắc! Tiểu tử, phản ứng được lắm, vậy ngươi thử xem cái này!” Kiệt Tây cũng không nóng vội, thay đổi một chiêu thức mới.

Nắm đấm phải hướng đến, nhưng đó chính là ngụy trang! Khi tầm nhìn của Bạch Hi bị cú đấm tay phải này che lại, nắm tay trái của Kiệt Tây im hơi lặng tiếng mà đến!

“Bốp!” Bạch Hi rốt cục dùng đến cánh tay, chắn ở phía trước, dùng tay đỡ cú đấm! Hai người sau khi tách ra một thời gian ngắn lại xông vào!

Gương mặt Bạch Hi có chút ngưng trọng, chiến đấu thực sự hoàn toàn khác với suy nghĩ, vốn tưởng rằng Dị Năng Giả lực lượng sẽ có tốc độ rất chậm, nhưng hắn lại có thể sử dụng thủ thuật che mắt để mê hoặc chính mình nên nói hắn tốc độ cũng không sai!

“Bốp!” Kiệt Tây đánh một cú lên đầu Bạch Hi, nhưng Bạch Hi đã được Phạn Phạn dạy dỗ, dây thần kinh phản xạ đã rất nhạy bén, rất nhanh nâng tay che ở trên đầu. Nhưng sức mạnh của Kiệt Tây quá lớn,khiến Bạch Hi thét lớn một tiếng đến nỗi thắt lưng cũng phải khom xuống rồi.

Kiệt Tây nhất quyết không tha tiếp tục tăng thêm sức lực trên tay, ý muốn dùng cú đấm này để thắng Bạch Hi.

Bạch Hi bị chèn ở phía dưới hai mắt chuyển động, Phạn Phạn từng nói, mặc kệ dị năng mạnh đến cỡ nào, đều sẽ có nhược điểm, chỉ cần tìm được cái nhược điểm kia! Đánh bại nó! Như vậy uy hiếp sẽ tự động sụp đổ!

Chân! Toàn bộ sức mạnh của Kiệt Tây đều dồn ở trên cánh tay, như vậy chắc chắn hắn sẽ không thể bảo vệ được phía dưới.

Công kích chân của hắn!

Bạch Hi hít sâu một hơi, rất nhanh cúi thấp xuống, vươn một chân quét về phía chân của Kiệt Tây!

“Bốp, rầm!” Kiệt Tây ngã xuống đất một cú thật mạnh.

“Hô......” Động tác này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nếu chỉ cần chậm một giây! Có lẽ cũng không đến một giây! Khi Kiệt Tây bị ngã về phía trước cậu sẽ bị cánh tay của Kiệt Tây không bị ngăn trở mà giáng xuống!Đến lúc đó người ngã xuống đất sẽ không phải là Kiệt Tây mà là cậu!

“Luận bàn kết thúc, số 37 hơn một chút.” Radio lại vang lên. Tiếng hò hét chói tai vang lên từ chỗ khan giả.

Kiệt Tây cũng sờ sờ đầu đứng lên.

“Tiểu tử, không thể tưởng được, nhỏ tuổi như vậy lại có thể trong chiến đấu mà bình tĩnh tìm ra sơ hở của tôi. Thật sự là hậu sinh khả uý mà.” Người đàn ông lực lưỡng cao hơn Bạch Hi không chỉ một cái đầu cười tự giễu.

“Đa tạ chỉ giáo!” Bạch Hi ôm quyền.Sau đó xoay người rời khỏi sân thí luyện.

Bạch Hi tìm Phạn Phạn trong đám người, ở chỗ nào vậy?

“Bạch Hi.” Một cái bàn tay mềm mại tóm lấy bàn tay của cậu.

Bạch Hi cười quay đầu.

“Phạn Phạn, tôi còn đang định đi tìm cô, ngươi cô lại tìm được tôi trước mất rồi.”

Một cô gái mặc áo trắng mang theo một con chó nhỏ năm màu lông đứng trước mặt Bạch Hi.

“Phạn Phạn, cô có nhìn thấy không? Trận chiến mới vừa rồi của tôi ấy.” Bạch Hi giống như là tranh công vội váng nói với Phạn Phạn.

“Thấy rồi, không tồi, không bị không khí trong sân cùng tình thế lúc đó gây ảnh hưởng đến phán đoán chính xác. Nhưng đối thủ lần này quá yếu, không phải nhóc quá mạnh mẽ, nếu là ở bên ngoài sân thí luyện gặp phải kẻ thù cường đại ......” Phạn Phạn nói còn chưa nói hết.

“Vâng! Tôi biết! Tôi không nên quá mức đắc ý vênh váo, vẫn phải tiếp tục tu luyện!” Bạch Hi lớn tiếng nói với Phạn Phạn, cậu cũng không ngốc đâu! Cái nên biết cậu vẫn sẽ biết!

“Ừ.” Phạn Phạn cười cười, lại gây sóng lớn trong lòng Bạch Hi.

“Chúng ta trở về nhà trọ ăn cơm đi, tôi rất đói bụng.” Bạch Hi vui sướng giúp Phạn Phạn dẫn Bạch Tiểu Hoa đi ra ngoài.

Tác giả: Cậu bé sắp trưởng thành rồi,tương lai còn những điều gì đang chờ đón cậu đây?

Tóm lại bây giờ thì cậu bé đang rất vui vẻ.

Bạch Hi, Phạn Phạn cùng Bạch Tiểu Hoa về tới nhà trọ ăn qua cơm chiều, cứ như thế họ sống an bình ở thành phố Hi Vọng đã qua đêm thứ hai.

Sáng sớm ngày hôm sau

Lần này là Phạn Phạn đến gõ cửa phòng Bạch Hi.

“Bạch Hi.” Phạn Phạn không muốn đứng ở hành lang bị nhiều người nhìn thấy, nên mở cửa phòng Bạch Hi đi vào.

“Bạch Hi, còn nhớ mục đích ban đầu khi chúng ta rời khỏi không gian chứ?” Phạn Phạn nói.

“Còn!” Bạch Hi gật đầu thật mạnh. Tuy luyện trong không gian đã không còn trợ giúp với cậu nhiều nữ, nên phải ra bên ngoài tu luyện.

“Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài thành.” Phạn Phạn hơi vui mừng nhìn thoáng qua Bạch Hi. Sau khi vào khu an toàn, hưởng thụ được cuộc sống không phải lo ăn mặc không lo cuộc sống của Dị Năng Giả vẫn còn có thể nhớ rõ mục đích ban đầu của chính mình.

“Quân lính, chúng tôi muốn ra khỏi thành.”Bạch Hi đưa ra chứng nhận Dị Năng Giả, tuy rằng ra khỏi thành không cần thiết chứng nhận Dị Năng Giả, nhưng có vẫn tiện lợi hơn không có cơ mà.

“Vâng, xin ngài chú ý an toàn. Thành phố Hi Vọng luôn là bến tàu của ngàu.” Quân lính cúi chào, nhìn theo hai người Bạch Hi rời khỏi thành phố Hi Vọng.

“Bạch Hi.” Sau khi ra khỏi thành phố Hi Vọng được hơn ngàn thước, Phạn Phạn gọi Bạch Hi lại.

“Sao thế?”

“Có thể bắt đầu ở trong này, khu rừng này không có Zombie cao cấp, điều nhóc cần làm đó là sống sót qua năm ngày trong khu rừng này. Năm ngày sau tôi sẽ tới đón nhóc, trước khi tới lúc đó, phải bào vệ bản thân thật tốt.” Phạn Phạn dưa cho Bạch Hi một ít nước cùng đồ ăn còn mới, sau đó thúc giục Bạch Tiểu Hoa không chịu rời đi.

“Tôi......” Bạch Hi có chút sững sờ, chuyện này sao mà giống nói “trở mặt” liền “trở mặt” thế. Nhanh như thế mà trực tiếp ném cậu ở lại khu rừng toàn là Zombie vây quanh ...... Chỉ là.

“Nếu Phạn Phạn nói nơi này không có Zombie cao cấp, như vậy tôi nhất định sẽ sống sót qua năm ngày.” Bạch Hi tự tin tràn đầy nắm chặt nắm tay nhìn bóng dáng của Phạn Phạn cùng Bạch Tiểu Hoa.

Phạn Phạn đương nhiên sẽ không thật sự rời khỏi khu rừng cây này, nhưng trừ phi Bạch Hi bị nguy hiểm, bằng không cô sẽ không xuất hiện.

“Hô......” Lúc trước còn có chút nhân khí,bây giờ chỉ còn lại một mình Bạch Hi.

Có chút cảm giác cô đơn a, hắc hắc. Bất quá cậu muốn có sức mạnh, phải dựa vào chính mình thôi. Không phải chỉ là sống sót ở bên ngoài thôi sao, nhất định cậu có thể sống sót qua năm ngày .

Bạch Hi nắm tay.

Bỗng nhiên, có tiếng ma sát truyền đến, vốn rừng cây vắng vẻ um tùm lại trở nên quỷ dị.

Sắc mặt Bạch Hi s ngưng trọng, Zombie đã phát hiện ra cậu.

Zombie đang núp ở chỗ tối đang lâm vào giằng co với Bạch Hi, hai mắt màu đỏ thoáng hiện giống như đang đánh giá Bạch Hi, nó đang vắt óc suy nghĩ nghĩ làm sao có thể có một thằng bé con toát ra mùi thơm ngon của Dị Năng Giả đến nơi này, nhưng sau đó nó chẳng thèm suy nghĩ nữa, vốn là Zombie không có rất nhiều tư duy lắm nên trực tiếp bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn mà nhào về phía Bạch Hi.

“Grào......” Tiếng gào từ trong cổ họng hôi thối của con Zombie vang lên, ngon quá...... Nhịn không nổi nữa rồi ......!

Bạch Hi nhanh chóng quan sát bốn phía, ba con Zombie. Chúng không phải là một nhóm, lại không có tư duy, hành động chậm chạp, cậu sẽ đánh tan chúng!

“Hấp!” Bạch Hi nhảy vọt một cái, nhanh chóng đến trước mặt con Zombie cách mình gần nhất.

“Bốp!” Bạch Hi ngoan độc nện một cú lên trên đầu con Zombie, Phạn Phạn từng nói, nhược điểm của Zombie là đầu, cho cù có chặt đứt cổ của nó thì nó vẫn có thể còn sống mà cắn ngược lại ngươi một ngụm. Nhưng đầu của Zombie có năng lượng đồng tinh khiết, chỉ cần hủy đi cái đầu của Zombie thì nó sẽ chết hoàn toàn, mặc dù đồng tinh khiết cũng có xác suất công kích lại, bất quá Dị Năng Giả tài nghệ cao thâm vẫn có thể nhân lúc con Zombie không thể công kích mà đồng thời lấy đồng tinh khiết ra. Nhưng hiện tại Bạch Hi hiển nhiên là làm không được điểm ấy , cho nên hắn chỉ có thể đem Zombie đầu đập nát!

(Giải thích một chút năng lượng đồng tinh khiết: Đồng ở đây không phải là đồng kim loại, mà là vật thể có hình dạng miếng như viên hoặc là khối ấy)

“Bùm!”“Bùm!” Lần lượt vang lên hai tiếng đầu bị vỡ, tuy rằng bị khuỷa tay của con Zombie thứ ba đánh trúng bụng, nhưng cũng không đáng lo ngại.

“Hô...... Thật là có chút đau.” Bạch Hi ôm bụng tựa vào thân cây nghỉ ngơi. Chiến đấu với Zombie không giống với những cái khác, không giống luận bàn giữa con người với nhau, ở trong này, không phải hắn chết thì chính là ngươi chết.

Rừng cây rậm rạp chỉ có ngẫu nhiên tiếng côn trùng và chim choc vang lên, Bạch Hi dựa vào cây cổ thụ nhắm mắt điều tức.

Vừa nhắm lại không bao lâu lại chậm rãi mở mắt ra.

“Lại tới nữa à......” Bạch Hi tự nói.

Quanh rừng cây lại truyền đến tiếng ma sát, vài tia sáng màu đỏ thoáng hiện.

Như vậy không được, hơi thở của cậu hấp dẫn Zombie, phải làm ái gì đó, nếu không Zombie cứ liên tục tới thế này sớm hay muộn sẽ làm cậu mệt chết! Bạch Hi thấy càng lúc càng nhiểu Zombie bị hơi thở của cậu hấp dẫn, liền suy nghĩ đối sách.

Nếu Zombie căn cứ vào hơi thở của cậu mà đến, như vậy......

Bạch Hi cởi áo khoác ngoài, dùng sức vung.

“Khịt khịt.” Zombie hướng đến chỗ cái áo, nhưng chẳng được bao lâu lại hướng tới chỗ Bạch Hi.

Xem ra như vậy cũng không có tác dụng nhiều lắm......“Chết tiệt......” Bạch Hi nghiến răng.

Như vậy, nếu hơi thở của cậu không tồn tại thì tốt rồi!

Bạch Hi tập trung suy nghĩ, trong đầu hiện ra cảnh tượng xung quanh mình.

Một mảnh tối om, luồng khí màu xanh phát sáng này chính là cả thực vật, bên kia của luống khí màu xanh còn có một luồng khí màu đỏ tròn tròn, đó là Zombie đan ẩn nấp ở trong rừng cây!Bạch Hi phóng suy nghĩ về hướng đó, có thể nhìn thấy xung quanh mình đang lượn lờ luồng khí màu trắng.

Bạch Hi vận động suy nghĩ, nhìn chằm chằm luồng khí màu xanh này rồi tưởng tượng mình là một thành viên trong số chúng.

Cậu là một cây đại thụ...... Từ một hạt giống nảy mầm dưới đất mà lớn lên......

Luồng khí màu trắng xung quanh Bạch Hi dần dần chuyển thành màu xanh, mà đúng lúc đó luồng khí màu đỏ của đám Zombie cũng đang từng bước tới gần.

Không thể không nói Bạch Hi rất thông minh, hơn nữa trải qua huấn luyện đặc biệt của Phạn Phạn. Người bình thường muốn làm được bước này thật sự là khó hơn lên trời! Nếu Bạch Hi có thể thật sự thành công tưởng tượng chính mình thành một thân cây mà giấu diếm được đám Zombie, như vậy tu vi của cậu sẽ được nâng cao một bước, vả lại bước này của cậu,đối với người khác là rất khó có thể làm được! Thay đổi hơi thở của chính mình, đây không phải là chuyện che giấu hơi thở mà người bình thường có thể làm được.

Bạch Hi rốt cục đã bị luồng khí màu xanh bao vây, đồng thời đám Zombie cũng tiến đến.

Zombie dò xét mãi không thấy có kết quả liền chuẩn bị xoay người rời đi.

“Hô......” Cả người Bạch Hi đầy mồ hôi, thân thể đang căng thẳng đột nhiên ngã xuống.

“Grào!” Đột nhiên! Vốn đám Zombie đang định rời đi đột nhiên quay lại chỗ dựa của Bạch Hi!

“Chết tiệt! Sao lại thế này? Không phải đã lừa được chúng rồi ư?!” Bạch Hi kinh hãi, nhanh chóng chạy về phía sau.

Bóng cây ở bên cạnh Bạch Hi nhanh chóng tản ra.

Nhưng Bạch Hi càng di động nhiều càng dẫn thêm Zombie đến như thủy triều lên! Chung quanh liên tiếp vang lên tiếng tru.

Vì sao? Là bước kia sai rồi ư??

Bạch Hi có chút cười, nhớ lại chuyện ban nãy.

Cậu đã biến hơi thở của mình thành của cây cối ...... Sau đó Zombie đi kiểm tra...... Cuối cùng rời đi...... Cậu thở ra một hơi...... Hả? Đúng rồi!! Chính là bởi vì cậu thả lỏng mà để lộ hơi thở, cho nên Zombie mới có thể phát hiện ra cậu!

Đã biết nguyên nhân sau nên Bạch Hi không tiếp tục chạy nữa,lại tập trung tư tưởng, nhanh chóng thay đổi hơi thở.

Tốt lắm! Bạch Hi mừng thầm.

Quả nhiên, đám Zombie đi càng chậm chạp, đi đi lại lại ở khu vực Bạch Hi đang đứng, tò mò hơi thở thơm ngon vừa rồi tại sao không thấy đâu nữa.

Mồ hôi chảy thành từng giọt trên trán Bạch Hi, sắp chống đỡ không nổi nữa......

Thay đổi hơi thở mà còn phải duy trì nữa, tài có 5 phút mà đã có chút kiệt sức.

Đám Zombie tìm mãi không có kết quả nên rời đi.

Sau khi xác nhận đám Zombie đã rời đi, Bạch Hi liền thở ra một hơi, hai chân hai tay dang rộng nằm trên bãi cỏ.

“Phù, hưm......” Mệt chết đi được...... Mí mắt có chút nặng ...... Zombie hẳn là sẽ không đến nữa đâu...... Bạch Hi mệt mỏi rơi vào mộng đẹp......

Đáng tiếc, không bao lâu sau trong rừng cây lại truyền tới tiếng ma sát.

Nhưng Bạch Hi đang bị kiệt sức nên không có cảm giác nguy hiểm đang lại gần!

“Ba ba ba bốp!” Trong rừng cây truyền ra tiếng thứ gì đó bị vỡ nát, vô số thi thể Zombie đổ rạp tại chỗ.

Một cô gái tóc dài rối rung đi ra từ trong bóng mát, lặng lẽ thu thi thể Zombie vào chiếc nhẫn không gian, sau đó đi về phía Bạch Hi.

“Tiểu gia hỏa không tệ lắm, rời khỏi sự bảo hộ của tôi cậu ngược lại tiến bộ nhanh hơn, khiến tôi cũng phải kinh ngạc đấy.” Phạn Phạn cười khẽ sờ sờ gương mặt mệt mỏi của Bạch Hi.

“Ưm.” Bạch Hi ưm một tiếng nhưng không có tỉnh lại, theo bản năng bắt lấy ngón tay của Phạn Phạn rồi khẽ cắn một ngụm, trên ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến Phạn Phạn thu tay lại, sắc mặt ửng đỏ, cuối cùng nhìn thoáng qua Bạch Hi đang nằm trên mặt đất sau đó biến mất trong bóng đêm.

“Hưm......” Giấc ngủ này thật là thoải mái. Bạch Hi thỏa mãn tươi cười không để ý thấy có một bóng người hiện ở trong rừng cây.

“Thật yên tĩnh, đám Zombie đi đâu hết rồi?” Bạch Hi tự nói, cảm giác miệng mình hình như có mùi gì đó rất ngọt, chậc chậc, cảm giác lại, nhưng cái gì cũng không có. Thật là lạ.

Quan sát bốn phía, khung cảnh xung quanh không hề khác với lúc cậu đi ngủ, chẳng qua là mặt trời hơi hơi nhô lên......

Cậu ngủ lâu như vậy? Đã đến ngày thứ hai rồi sao?!

Bạch Hi có chút ảo não gõ đầu của mình, ở nơi nguy hiểm như thế mà cậu còn an bình mà ngủ được, đúng là không biết sống chết mà.

“Thôi! Hôm nay phải luyện tập thay đổi hơi thở của mình đã.” Thời gian trụ lại của ngày hôm qua thật sự là quá ngắn, nếu là cao thủ dò xét, 5 phút sau sẽ bị lộ! Nhân loại cũng không giống như Zombie chỉ có một suy nghĩ như thế.

Ngày thứ hai, Bạch Hi đem bản thân “biến thành” một “cây hoa nhỏ”.

Ngày thứ ba, Bạch Hi một bước biến mình thành “chim nhỏ” trên mặt đất.

Ngày thứ tư, Bạch Hi đến chỗ đám Zombie...... Thay đổi hơi thở của mình giống như Zombie! Ở chung với đám Zombie một ngày!

Ngày thứ năm.

“Phạn Phạn nên tới đón mình rồi mới phải.” Đã thích ứng được ở trong rừng cây này, Bạch Hi nhàm chán chống má suy nghĩ.

“Bạch Hi.” Xa xa liền có một cô gái bước tới, không phải là Phạn Phạn mà Bạch Hi ngày nhớ đêm mong thì còn là ai nữa đây?!

“Phạn Phạn!” Bạch Hi lộ ra một ngụm răng nanh trắng chạy tới chỗ Phạn Phạn, chân sáo nhảy nhót.

“Về nhà thôi.”

“Gâu! Gâu!”

“Bạch Tiểu Hoa cũng tới rồi à, hắc hắc, mấy ngày không gặp hai người thật sự là có chút nhớ.”

Bạch Hi ôm Bạch Tiểu Hoa cùng Phạn Phạn rời khỏi khu rừng, phía sau trong rừng cây có một đôi mắt đỏ như máu nóng rực đang nhìn chằm chằm sau lưng hai người, ánh sáng trong mắt lóe lên, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó. Phạn Phạn giống như vô tình quay đầu đưa mắt nhìn, ánh sáng màu đỏ kia giống như gặp phải kẻ thù mạnh liền cấp tốc rút lui.

“Haizzzz, thật là chán!” Bạch Hi nhìn bồn hoa trước mặt mà ngẩn người.

Đã qua nửa tháng từ đợt rèn luyện 5 ngày ở trong rừng cây, Bạch Hi chán đến muốn ngốc cả ra rồi. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Bạch Hi đều sẽ đi sân thí luyện, ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài săn Zombie cấp thấp.

Nhưng mà trong mấy ngày này quân lính lại không cho bất kỳ ai đi ra hay đi vào, không biết trong thành phố đã xảy ra chuyện gì.

Nói tóm lại, hoạt động bây giờ của Bạch Hi cũng chỉ có đi sân thí luyện, và phụng bồi hai “cô gái” kia.

Sau lưng là chính cậu, phía bên trái, là cô gái Phạn Phạn mạnh mẽ mà lạnh lùng, tóc dài chớm mông với làn da tuyết trắng, phải nói rằng đánh nhau không ai dám nhìn. Cô là một Zombie.

Sau lưng vẫn là chính cậu, phía bên phải, là năm màu lông phúc tướng tròn vo, thoạt nhìn vô hại kì thực lại là một dị thú có thể dọa chạy đựơc những kẻ ác bá, “cô gái” Bạch Tiểu Hoa. Nó chính là một con chó.

Được rồi được rồi, vậy cậu thì sao, là một nhân loại bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.

“Ai ~” Bạch Hi thở dài, tại sao cậu không phải là vương tử của dị giới chứ, hoặc là một thiên tài có tư chất có một không hai?

“Ai......” Bạch Hi lại thở dài, ở thế giới Zombie, dị thú hoành hành, một người bình thường, làm sao mà được ăn ngon đây?

“Ai......” Lần này Bạch Hi còn chưa kịp thở xong, một đôi tay thon dài đã cắt đứt câu thở dài liên tục của cậu.

“Bạch Hi, trong thành đã xảy ra chuyện.” Phạn Phạn bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Nghe vậy Bạch Hi trầm ngâm, quả nhiên, trên đường vốn chỉ là tiếng nói chuyện ồn ào, sao bây giờ lại biến thành tiếng thét chói tai rồi?

“Sao lại thế này?” Bạch Hi kéo Phạn Phạn chạy ra khỏi nhà trọ.

“Vị đại ca này, xin hỏi đã ra chuyện gì? Sao mọi người lại vội vàng chạy đi như thế?” Bạch Hi nhanh tay lẹ mắt kéo được một người đàn ông từ trong đám đông.

“Mẹ mày! Chạy gì mà chạy! Ông đây chạy trối chết còn không kịp, thành phố Hi Vọng này, sắp sụp rồi!” Dùng sức tránh thoát tay của Bạch Hi, nam tử tiếp tục trở về đám đông mà chạy loạn.

“Cái gì? Sắp sụp? Phạn Phạn, cô cảm thấy đây là có chuyện gì?” Bạch Hi nhìn Phạn Phạn.

“Lên trên tường thành nhìn xem, trong thành phố không có nguy hiểm, vậy chắc là uy hiếp ở bên ngoài thành ròi.” Phạn Phạn nói xong liền nhảy lên phía trên, từ phía trên nhìn xuống, trong thành phố mọi người đang điên cuồng, đám đông nghìn nghịt tiến đến phía sau thành phố, giống như phía trước có quái vật ăn thịt người vậy, có một số người ngay cả có đứa bé bị ngã dưới đất, ông già còn đang trong nhà cũng không thèm để ý tới.

Bạch Hi theo sát sau đó.

Phạn Phạn đi tới tường thành bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu dán lỗ tai lên trên tường động đậy. Tiếng ồn ào của mọi người chung quanh, mơ mơ hồ hồ có thể nghe thấy từ “Zombie” gì gì đó.

“Là Zombie.” Một lát sau Phạn Phạn đứng thẳng nói với Bạch Hi.

“Có ý gì? Zombie?” Bạch Hi có chút không hiểu, cách tường thành thật dày nên cậu hoàn toàn không thể nghe được tiếng ở bên ngoài.

“Một đàm Zombie đang tụ tập, có ý mục đích bao vây thành phố Hi Vọng, trong bọn chúng nhất định có một thủ lĩnh.” Phạn Phạn giải thích cho Bạch Hi.

“Hả? Không phải nói là thành phố Hi Vọng không thể bị công phá ư?” Bạch Hi có chút lo lắng, mặc dù nơi này không có liên quan nhiều lắm với cậu, nhưng dù sao nó cũng là thành phố con người sống mà cậu đi tới lần đầu tiên, hơn nữa những người bình thường trong thành sẽ làm sao đây? Đại khái sẽ bị ăn dần dần đi, đây là kết cục có thể đoán được.

Phạn Phạn không nói tiếp, cô không giống Bạch Hi, cho dù thành phố này bị công phá cô cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà Bạch Hi lại rất thích thành phố này, như vậy cô cũng phải góp chút sức chứ?

Lúc này một binh sĩ bên cạnh phát hiện bọn họ.“Hai người bên kia, các ngươi đang làm gì! Hiện tại nơi này rất nguy hiểm, mau tránh ra đi!” Binh lính thét lên với bọn họ.

“Đại ca à, tôi tên là Bạch Hi, là Dị Năng Giả.” Bạch Hi lấy ra chứng nhận Dị Năng Giả cho tên lính kia sau đó thu hồi lại, Xin hỏi bên ngoài thành có chuyện gì thế? Tôi cũng muốn giúp đỡ một chút.”

Bạch Hi nói là ‘Tôi’ chứ không phải ‘Chúng tôi’, Bạch Hi không muốn những người khác quá mức chú ý Phạn Phạn, vạn nhất bị phát hiện là Zombie thì làm sao bây giờ? Huống hồ...... Phạn Phạn của cậu làm sao có thể cho người khác chú ý tới được?

“À! Hòa ra là Dị Năng Giả.” Anh lính kia thấy thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngoài thành đang giằng co đã khiến hắn cực kỳ khẩn trương rồi, mặc dù hắn không có dị năng, nhưng thành phố Hi Vọng là quê hương của hắn, chẳng lẽ quê hương gặp nạn thì chạy trốn sao?!

“Tôi tên là A Đông Mạt, ngoài thành tụ tập cả một bầy Zombie......” A Đông Mạt nói.

Quả nhiên, lòng Bạch Hi trầm xuống.

“Vốn đám Zombie này có thủ lĩnh, nhưng năm năm trước, thành phố của chúng tôi đã phải trả giá rất lớn để giết chết nó. Thủ lĩnh Zombie, chính là thể tiến hóa của Zombie cấp thấp, trong đàn Zombie có tính giai cấp rất cap. Hơn nữa thủ lĩnh Zombie có trí tuệ, có thể trực tiếp ở trong đầu ra lệnh rất nhiều Zombie cấp thấp, do đó dẫn dắt được cuộc chiến. Nhưng là bây giờ!......” Nói tới đây, A Đông Mạt tựa hồ có chút khó hiểu, cũng có chút phẫn nộ.

“Nhưng là gần đây không biết vì sao lại xuất hiện một thủ lĩnh Zombie mới!” Trong mắt A Đông Mạt có chút sợ hãi, cảm giác này thật giống như trở về năm năm trước......

Thủ lĩnh Zombie dẫn theo đàn Zombie, bọn chúng có đoàn kết, có trật tự, sẽ vây quanh Dị Năng Giả để công kích, năm con Zombie vây quanh một Dị Năng Giả đồng thời phát động công kích, cuối cùng cũng chỉ còn lại nhóm Zombie ‘chỉ biết hưởng lộc ăn cho no nê’...... Đó là những năm tháng sợ hãi, cũng là khoảng thời gian bất lực kêu la!

Rốt cục!Trong những người Dị Năng Giả, đưa ra chiến thuật trà trộn vào trong biển người bình thường, mới có thể giết chết thủ lĩnh Zombie kia...... Công kích một mình của thủ lĩnh Zombie không nhất định rất cao, nhưng bên người nó lại có vô số Zombie cấp thấp! Nó có thể gọi những Zombie cấp thấp đến bảo vệ mình.

Phạn Phạn, thủ lĩnh Zombie rất lợi hại ư? Bạch Hi dùng ánh mắt hỏi Phạn Phạn.

Phạn Phạn nhún vai, chưa gặp bao giờ.

Trông cậu rất buồn, rất tức giận...... Trong mắt Bạch Hi dần hiện ra sự không đành lòng.

Phạn Phạn tiếp tục nhún nhún vai, thì tính sao?

Nếu cứ để Zombie tụ tập như vậy, như vậy nhân loại trong thành phố này sẽ...... Trong mắt Bạch Hi bỗng nhiên xuất hiện ánh sao!

Phạn Phạn vẫn nhún vai, cho nên.

Phạn Phạn! Bạch Hi nắm tay Phạn Phạn.

“Cô nhất định có biện pháp đúng không?” Bạch Hi nhỏ giọng hỏi bên tai Phạn Phạn, bởi vì sợ người khác biết Phạn Phạn khác người, cho nên Bạch Hi dựa rất gần.

Hơi thở mang theo khí nóng khiến cả người Phạn Phạn run lên từng trận.

Nhẹ nhàng đẩy Bạch Hi ra, Phạn Phạn theo cầu thang đi lên tường thành, phất phất tay về phía sau lưng, đã biết, sẽ làm theo ý muốn của nhóc.

“Hắc hắc.” Bạch Hi cười hắc hắc, Phạn Phạn rất lợi hại, cậu luôn luôn cho là như vậy. Chẳng qua Phạn Phạn không có nghĩa vụ đi giúp đám người đó, nhưng nếu cứ để mặc mọi người dân trong thành phố chết đi? Không, cậu không thể làm như không thấy.

“Khanh khách.” Bỗng nhiên phía sau lưng Bạch Hi xuất hiện một tiếng cười khẽ.

“Cô ấy đi đâu rồi.” Một cô gái mặc sườm sám đỏ chót xuất hiện.

Sao? Bạch Hi có chút mê mang.

Đôi tai này, còn có cái đuôi sau mông kia, sao lại quen mắt thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.

“Chị, miêu nữ? Miêu nữ ở sân thí luyện Dị Năng Giả?” Bạch Hi nghĩ tới, nhất thời sắc mặt có chút ửng đỏ, lần đầu tiên đi sân thí luyện bị miêu nữ đùa giỡn cậu thật sự có chút xấu hổ.

“Hắc hắc, Tiểu Bạch Hi, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Phỉ Nhi.” Phỉ Nhi uốn éo như con mèo đi về phía Bạch Hi.

“Làn da thật mềm mại, thực đúng là một tiểu soái ca.” Phỉ Nhi vuốt ve gò má Bạch Hi không khỏi có chút cười trộm. Đã bao lâu rồi không cảm thấy hứng thú với tiểu nam sinh như thế, cơ hội khó gặp, nhất định phải thừa dịp cô gái kia chưa trở về mà mang hắn đi. Nhớ lại cô gái kia, cả người Phỉ Nhi liền rét run.

“Là ngươi à.” Phạn Phạn đi đến trên tường thành, nhìn xuống dưới, vốn vùng đất màu xanh lá mạ lại bị đàn Zombie đông nghìn nghịt bao vây.

Ở giữa đàn Zombie phía xa xa, rõ ràng có một người đàn ông, người đàn ông này không khác gì với những người bình thường, nhưng đôi mắt màu đỏ tươi cùng Zombie chứng tỏ hắn ta không giống người thường. Có thể sống chung với Zombie mà không bị giết chết, trừ bỏ Zombie, thì là cái gì nữa chứ? Ngay cả dị thú cường đại cũng đều có khả năng bị Zombie cắn nuốt ấy chứ.

Nhưng con Zombie này, Phạn Phạn lại biết rõ.

Là lúc kết thúc đợt rèn luyện đầu tiên của Bạch Hi ở trong rừng cây ngòai thành phố, con Zombie này đã từng xuất hiện, nhưng Bạch Hi lại không phát hiện hắn.

Phạn Phạn xoa xoa mắt bị xót, môi trường ở đây quá tệ, bão cát làm mờ cả mắt.

Lúc lấy tay ra, hai mắt đen nhánh của Phạn Phạn dần dần phát ra tia sáng màu đỏ.

“Xoẹt xoẹt.” Phạn Phạn di chuyển, lợi dụng thân thể Zombie che giấu bản thân để tiến tới.

“Này!! Cô kia......” Trên tường thành có hai tên lính thấy tình huống này, bọn họ không thấy mắt của Phạn Phạn biến màu đỏ, nhưng thấy Phạn Phạn nhảy xuống dưới đi về đám Zombie!

Làm ơn đi! Dưới kia đều là Zombie mà! Dị Năng Gỉa bình thường cũng không dám nhảy xuống, trong nháy mắt sẽ trở thành một vũng máu mất...... Binh lính không khỏi xoa xoa mắt, là nhìn lầm rồi sao? Chẳng lẽ không có ai nhảy xuống?

“Ai, xem ra là do mấy ngày này thần kinh căng thẳng quá, xem ra ta phải đi xin thay ca nghỉ ngơi một lát.” Binh lính cúi đầu tự nói.

Đang chuẩn bị đi xuống dưới lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng reo hò?...... Đúng thế, chính là tiếng reo hò. Trong lòng tên lính như có lửa cháy, là ai còn có tâm tình hoan hô?! Zombie lập tức sẽ công lên đây, con mẹ nó, ai còn có tâm trạng vui vẻ thế??

Xoay người lại, binh lính ngây ngẩn cả người. Bầy Zombie vây quanh thành đã lui đi, vốn con thủ lĩnh Zombie còn đang ngồi ngay ngắn ở giữa đám Zombie giờ đã không thấy bóng dáng đâu, sao lại thế này?

“Vù” Một cơn gió thổi qua