Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 24: Người ta là nắng, chị lại là cỏ cây




Nghe được Hương đang ở quê Vân cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, cho đến khi biết Hương đang ở quê cùng ai. Vân ngồi ở quán cà phê nói chuyện với bạn mình mà cứ chốc chốc nhìn điện thoại, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi mà đứng lên.

"Tao đi về quê bé Hương một chuyến."

Bạn của Vân cũng rất ngạc nhiên với quyết định vội vàng này, tự nhiên đang yên đang lành lại chạy về quê làm gì?

"Bộ mày thích bé Hương hả?"

Vân chợt khựng lại vài giây nhưng rất nhanh nở một nụ cười: "Không... Tao không thích Hương, nhưng tao thích cảm giác làm cho người ta chết mê chết mệt mình."

"Mày tạo nghiệp vậy làm gì? Rảnh quá má ơi, rảnh thì đi spa với tao nè!"

"Thôi không nói với mày nữa, tao đi đây." Vân đeo túi xách vào rồi tạm biệt bạn mình đi lấy xe, quần áo có thể không mua vì đi bất kì đâu cô vẫn mua được đồ mặc. Vì đi xa nên Vân tự chạy xe hơi xuống nhà Hương, theo một số thông tin ít ỏi mà Hương cho mình mà lần tới.


Khi cô xuống đến nhà Hương, thề có trời là cô thấy Dung mặt mày phút chốc biến sắc, bàn tay đang cầm dĩa cũng không còn chắc, hệt như một chút nữa liền có thể rơi xuống. Chị ấy đặt dĩa xuống đất, vuốt lại sợi tóc hơi rớt ra ngoài của mình rồi quay đầu đi ngược vào bên trong nhà. Vân cười đắc ý, thấy Hương chạy từ ngoài vườn vào nhìn mình thì cười càng nở rộ hơn.

"Bất ngờ không?"

"Ủa? Sao chị đến đây được? Chị đi bằng cái gì tới?"

Vốn là Hương không cho Vân biết rõ ràng số nhà, nhưng ở một khu sống lâu năm như thế này thì chỉ việc nói tên ra người ta sẽ chị đến tận họ hàng hang ổ, không khó để Vân tìm được nhà Hương. Cô cởi giày cao gót của mình ra cất gọn vào góc, lễ phép chào hỏi ba mẹ Hương.

Ở trên nhà trên tiếng nói cười rộn rã, dì bảy dưới nhà sau cùng Dung bóp gỏi mà cứ ngóng chuyện nhà trên xem khách là ai. Thấy mãi không xong nên mới hỏi Dung: "Ai ở trển vậy con?"


"Bạn của Hương đó dì."

"Dì lên trển nha, con bóp gỏi xong bỏ ra dĩa đem lên là được à."

Dung gật đầu nhẹ nhàng, ban nãy nhìn thấy Vân đến đây trong lòng nàng ngổn ngang cảm xúc, giống như một đứa trẻ rất thích một chiếc váy đẹp nhưng lại chẳng có được nó, nhìn người ta vui vẻ ướm thử chiếc váy lên người mà ghen tị, buồn bã không thôi.

Bản thân Dung rất thích chiếc váy, cũng rất thích Hương, nhưng nàng biết nàng và Hương không thể, nàng biết giới hạn của hai người đến đâu, nhưng mà nàng buồn, nỗi buồn không thể tỏ bày cùng ai.

Trộn gỏi xong để ra dĩa rồi mà nàng vẫn không muốn đi ra nhà trước để xem bọn họ vui vẻ đến chừng nào, ngồi chần chừ, chần chừ mãi cho đến khi Hương chạy vào gọi nàng ra cùng ăn, lúc đó nàng mới miễn cưỡng đứng lên. Có những chuyện không thể nào không đối mặt được, vậy nên nàng đành hít một hơi thật sâu rồi lên nhà trước.


Bà Trân đỡ lấy dĩa gỏi từ tay nàng, đon đả bảo khách rằng: "Con ngồi xuống ăn đi, cũng may hôm nay cô nấu đồ ăn nhiều đó, bằng không là không có gì đãi khách rồi."

Đem chén đũa bày ra mời mọi người ăn xong Dung mới ngồi khép nép một góc nghe câu chuyện vui vẻ của mọi người. Nhìn Vân vừa gặp mà như đã quen với ba mẹ Hương làm nàng ganh tị, nàng vốn rất thích những người mang năng lượng tích cực như thế, thấy Vân như ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp vô cùng, có thể nói dạng người như Vân rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm tình.

Còn nàng thì sao? Tính tình ít nói lại không thích bày tỏ tình cảm, nàng chỉ là một người thầm lặng không đặc biệt trong cuộc đời này, như một hạt cát, một ngôi sao, thiếu đi một hạt cát hoặc một ngôi sao nho nhỏ cũng chẳng ai biết được. Nàng thấy mình nhàm chán và vô vị như thế, so với người ta càng thấy thua thiệt hơn.
Vậy nên nàng đã im lặng càng im lặng hơn nữa. Hai ngày sau đó chứng kiến bà Trân và Vân hợp cạ nhau dắt nhau đi chợ, đi ăn đi uống vô cùng vui vẻ, có lúc nàng còn nghe bà kể về Hương cho Vân nghe, hệt như hai người mới là người thân trong gia đình.

Mấy ngày nghỉ tết trôi qua ngượng nghịu như thế.

Đến khi về là Vân chủ động chở hai người về lại Sài Gòn, bà Trân đem theo rất nhiều đồ ăn để trong cốp sau của Vân, còn dặn dò như là con gái của bà là Vân chứ không phải Hương.

Hương và Dung ngồi ghế sau, mà Dung cũng không nghĩ gì nhiều mà dựa đầu vào vai em ấy ngủ. Đang ngủ ngon thì đột nhiên xe thắng gấp, Hương mặc dù lim dim nhưng vẫn rất nhanh nhạy, cô đưa tay ra đỡ chị lại tránh cho chị theo quán tính bật ngược ra trước.

"Chị xin lỗi, chị buồn ngủ quá..." Vân chậm nước mắt trên mi mắt của mình. Đoạn đường xa như vậy nếu là ai chạy cũng sẽ mệt mỏi như cô, nhưng mà cô biết rằng nếu đạt được mục đích thì không thể nào bỏ qua một số chiêu trò nhỏ.
"Chị ăn kẹo không? Hay là uống cà phê? Lau mặt?" Hương đều chuẩn bị đủ cả, muốn ăn kẹo có kẹo, muốn uống cà phê có cà phê, muốn lau mặt có khăn ướt. Nhưng Vân lắc đầu toàn bộ, không muốn ăn kẹo cũng không muốn uống cà phê.

"Em lên trên đây ngồi nói chuyện với chị đi, vậy thì chị đỡ buồn ngủ hơn."

"Nhưng mà..."

"Lên đi, để băng ghế rộng rãi cho chị dâu em ngủ. Chị dâu em chắc cũng mệt rồi."

Hai chữ chị dâu này chẳng khác gì bùa chú đối với Dung, Dung biết thứ tình cảm nảy mầm vào đêm mưa dông kia tội lỗi nhường nào, biết được thân phận của mình và Hương, biết được hết thảy mọi thứ. Nhưng khi chính miệng người khác nhắc lại cho nàng nhớ rằng hai người chính là chị em chồng, nàng càng cảm thấy mình sai, mình chấp mê bất ngộ.

"Em lên trên ấy ngồi đi, chị nằm."
Hương thấy chị ấy muốn nằm nên mới đi lên ghế lái ngồi, khi ngồi vào vị trí rồi, quay đầu lại xem chị thì thấy chị đang nằm trên băng ghế sau quay lưng lại với cô. Hương dặn dò: "Coi chừng té nha?"

"Ừm." Dung ậm ừ trong miệng.

Cô làm đúng trách nhiệm của một lơ xe nói năng hoạt bát với chị Vân, vì đoạn đường xa nên khi chạy sẽ rất mệt mỏi và buồn ngủ, nếu không nói chuyện tài xế có thể rơi vào giấc ngủ lúc nào không biết, nhất là với người ít lái như chị Vân. Hai người nói từ chuyện phim ảnh nói đến chuyện chính trị xã hội, sau đó lại kể về chuyến đi du lịch của hai người. Hai người đều nghĩ Dung đã ngủ mất rồi, trên thực tế chỉ có mình Dung biết được rằng nàng chỉ đang nằm quay lưng lại hai người họ, mắt vẫn mở nhìn vào lưng ghế, trầm ngâm nghe từng câu chuyện đặc sắc họ nói với nhau.
Cho đến khi họ kể về chuyến đi Phú Quốc mới đây không lâu, kể về ly rượu mạnh mà Vân uống, kể về đêm tối ban nhạc chơi nhạc hay như thế nào. Dung có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó, tưởng tượng ra gương mặt vui cười của Hương, mái tóc mượt mà bay trong gió, ánh nắng còn không tươi bằng em ấy.

Càng nghĩ Dung càng thấy bản thân nặng nề, biết bao giờ nàng mới có thể sống một cuộc sống thú vị như Vân, bao giờ nàng mới có thể thoải mái thích một người, yêu một người bằng cả cuộc sống của nàng. Từ khi biết nàng yêu Hương nàng càng khép mình hơn nữa, vì thứ tình cảm tội lỗi kia không xứng đáng đứng ngoài ánh sáng.

Nàng yêu Hương, sợ Hương đáp lại người khác, càng sợ nếu lỡ Hương thương mình.