Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 31: Tiến bộ




Dù La Tiểu Lâu có ra sức phủ nhận huyết thống “dã thú” của cậu như thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể phủ nhận một điều là tay mình lại tiếptục tăng tốc độ một cách quỷ dị.

Khi sinh viên hệ cơ giáp nhận thấy sự xuất hiện của một thành tích hoàn hảo mới, toàn bộ mở rộng tầm mắt – thậm chí ngay cả các giáo sư giảng dạy hệ cơ giáp cũng bắt đầu tìm kiếm một thiên tài cơ giáp, nhưng người được ghi lại với cái tên “Sơ Thủy” này vẫn không hề xuất hiện trước mặt mọi người. Giáo sư và sinh viên hệ cơ giáp âm thầm cắn răng, chỉ có thể tìm những bản ghi chép khác của người có tên “Sơ Thủy” này trong phòng huấn luyện cơ giáp.

Khi Nguyên Tích nói cho La Tiểu Lâu biết thành tích là một trăm phần trăm, 125 vẫn chưa tìm ra được cách luyện tập ý thức nguyên lực thích hợp cho cậu, trong khi đó những người có số điểm từ chín mươi phần trăm trở lên đều bước vào những bài luyện tập khác.

Cho nên hiện tại thầy trò hệ cơ giáp chỉ có thể phán định, vị “Sơ Thủy” này cho dù không phải là một thiên tài thì cũng là một sinh viên ưu tú – nhưng là một sinh viên ưu tú khiêm nhường.

La Tiểu Lâu hoàn toàn không hề hay biết gì về việc mình đã gây oanh động toàn trường, cậu chỉ lo vui vẻ phát hiện tốc độ lắp ráp linh kiện bậc một của cậu hiện tại so với khi cậu lắp ráp ở xưởng gia công tăng lên ít nhất một phần ba lần! Tốc độ tay trước kia vẫn luôn bị ngưng trệ không chút tiền đồ dường như cũng đạt đến đột phá, tăng lên cùng với thời gian và số lần luyện tập, tuy rằng từ từ nhưng quả thật là có tăng.

Hiện tại, mỗi tối La Tiểu Lâu đều ở trong phòng khách, biến nó thành phòng thí nghiệm, luyện tập lắp ráp linh kiện bậc một, cũng chính vì thế mà thời gian nghe giảng trên mạng cũng dần giảm bớt. Bất quá, cứ bốn năm ngày, La Tiểu Lâu lại tổng kết những kiến thức tâm đắc mà cậu học được đưa cho Tống lão sư, những chỗ không hiểu cũng ghi chú lại rồi hỏi.

Hiện tại, tốc độ tự học linh kiện bậc một của La Tiểu Lâu nhanh hơn nhiều so với tốc độ giảng dạy, Tống lão sư rất ủng hộ cậu, mỗi lần đều đợi La Tiểu Lâu hỏi xong vấn đề mới rời đi, La Tiểu Lâu cũng rất chăm chú học tập, luôn đánh dấu những chỗ cần lưu ý.

Đối với Tống lão sư mà nói, có được một học trò chăm chỉ học tập như Tiểu Lâu là một điều đáng vui mừng, nhưng đồng thời cũng không khỏi có chút lo lắng khi chứng kiến tiến độ học tập đáng kinh ngạc của cậu.

Tuy Tống lão sư không biết thân phận thật của La Tiểu Lâu, nhưng trong quá trình trao đổi, Tống lão sư có thể thấy gia cảnh của cậu thật bình thường, thậm chí còn không đạt đến tiêu chuẩn cuộc sống bình thường của công dân liên bang – bởi vì La Tiểu Lâu từng nói, sau khi khai giảng, cậu không còn nguồn thu nhập kinh tế.

Một học trò khắc khổ mà lại thiên phú như thế, Tống lão sư hiển nhiên là luyến tiếc tài năng bị mai một, ông hi vọng sau này La Tiểu Lâu có thể được một danh sư hướng dẫn, có thể bước xa một chút trên con đường chế tạo cơ giáp này. Nhưng đối với một học trò có gia cảnh bình thường mà nói thì việc được một danh sư coi trọng là một chuyện quá xa vời.

Cơ giáp chế tạo sư tuy rất phổ biến, yêu cầu cấp bậc gen cũng không cao, nhưng để thành công cũng rất khó, trong đó bao gồm cả tiền tài cần có để mua linh kiện cơ giáp.

Vì nghề nghiệp công tác của mình, quan hệ giữa ông và vài vị trung cấp cơ giáp chế tạo sư xem như không tồi, về phần cơ giáp chế tạo sư cao cấp, ông chỉ biết lão sư của mình. Đại sư cao cấp càng không cần phải nói đến, ngay cả cơ hội xuất hiện cùng lúc cũng chưa từng có. Lại nói, nếu không thể đưa ra một thành tích nhất định, các đại sư ở cấp bậc đó sẽ để ý đến một học sinh hay sao.

Tống lão sư cân nhắc, vì La Tiểu Lâu lựa chọn một người thầy có thể dẫn dắt cậu sau khi tốt nghiệp.

La Tiểu Lâu hoàn toàn không biết Tống lão sư vì cậu mà tính xa như vậy, sau khi thắc mắc xong thì lập tức logout. Hiện tại cậu đang nằm trên giường lớn trong chủ phòng, Nguyên Tích vẫn còn đang trên mạng, chẳng lẽ người này ở trên mạng ảo đối chiến? Kẻ khủng bố cấp SSS, đáng thương kẻ nào phải đối chiến với y.

La Tiểu Lâu ngắm nhìn Nguyên Tích giống như đang thiu thiu ngủ, không còn vẻ kiêu ngạo, tính cách táo bạo như bình thường, cho dù y hiện tại chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, sắc mặt cũng không có gì thay đổi cũng là một cảnh đẹp đủ khiến người khác phải chói mắt.

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần lại có chút ảo não, ông trời, nằm ngủ cùng giường với Nguyên Tích đối với cậu thật đúng là một khảo nghiệm. Đây, đây thật sự là một loại tra tấn, cậu ước gì trên giường là vợ mình, như vậy bản thân lập tức có thể không hề cố kị mà nhào vào….

Trời ạ, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, La Tiểu Lâu nhu nhu trán. Bây giờ còn sớm, chưa tới giờ ngủ, vả lại cậu cũng không muốn ngủ ngay. Chỉ cần nghĩ đến những gì cậu vừa tưởng tượng ra là biết sau khi ngủ cậu sẽ làm ra chuyện gì.

Cậu phải tìm chuyện để làm, mệt mỏi sẽ không còn hơi sức mà suy nghĩ.

Lý tưởng nhất là luyện tập lắp ráp linh kiện, nhưng La Tiểu Lâu đã thay đồ ngủ, không muốn trở vào phòng thí nghiệm. Cuối cùng, cậu cầm đến một linh kiện nho nhỏ ngồi trên giường không ngừng mở ra rồi lắp lại, vừa có thể củng cố kiến thức về linh kiện cơ giáp, vừa có thể luyện tập tốc độ tay.

Một lần, hai lần…hai mươi lần, ba mươi lần…La Tiểu Lâu cảm thấy bản thân như là đang đếm cừu, hình như có chút buồn ngủ.

Dần dần, La Tiểu Lâu nhắm hai mắt, nhưng hai tay vẫn không có dừng lại. Bốn mươi lần, bốn mươi hai lần…Tốc độ tay của La Tiểu Lâu càng ngày càng chậm, ở những giây phút cuối cùng khi cậu sắp đi vào giấc ngủ tuyệt vời, một âm thanh vô hình lại vang lên, “Tiếp tục.”

125! Hỗn đản!

Bảo ngươi giúp ta mỗi ngày ngăn cản ta đừng động đến Nguyên Tích ngươi không chịu, bây giờ lại đến đây quấy rầy giấc ngủ của ta. Cho dù là sủng vật cũng phải biết xem sắc mặt của chủ nhân chứ!

Thái dương của La Tiểu Lâu giật giật, nhưng trước khi cậu thật sự trở nên tức giận, 125 nghiêm túc nói: “Đừng mở mắt, tiếp tục lắp ráp.”

Tuy rằng thật tức giận, La Tiểu Lâu vẫn làm theo lời 125, không có mở mắt ra. Tên này không có ích lợi gì nhưng đôi khi cũng có lý lẽ.

Hiện tại La Tiểu Lâu không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, lấy lại tinh thần, động tác trên tay cũng trở nên nhanh hơn.

A? Lúc này cậu mới phát hiện bản thân hiển nhiên đã thuần thục đến mức có thể vừa nhắm mắt vừa tháo ráp, hơn nữa tốc độ cũng không chậm hơn là bao.

“Đề nghị tăng tốc độ.”

La Tiểu Lâu dần dần tăng tốc, nhất thời tay chân luống cuống, cậu nhíu mày, nhất thời muốn mở mắt nhìn món linh kiện trong tay.

Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện đã bị La Tiểu Lâu đè nén xuống, có lẽ làm như vầy càng có thể giúp cậu rèn luyện trí nhớ. Cậu hồi tưởng từng kết cấu của linh kiện, ngón tay chạm vào từng bộ phận của linh kiện. Mau hơn, mau hơn một chút, những bước này cậu đã rất quen thuộc, cậu nhất định có thể làm được.

Dần dần tốc độ tay của La Tiểu Lâu hồi phục đến mức có thể sánh ngang với khi mở mắt lắp ráp.

“Nhanh hơn nữa.” 125 nói thêm.

Sao có thể? La Tiểu Lâu nhíu mày.

Nhưng vì 125 đã nói, La Tiểu Lâu cũng muốn thử một lần, nếu cậu có thể nhìn thấy linh kiện kia, nếu có thể trông thấy – La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm giác linh kiện kia rõ ràng xuất hiện trước mắt mình, không, không đúng, không phải thật sự xuất hiện, mà là hiện lên trong đầu cậu, từng mặt, từng góc cạnh đều rất rõ ràng.

Dù có dùng ánh mắt để nhìn cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt trước của linh kiện, không thể nhìn thấy mặt bên và phía sau. Nhưng hiện tại, như một cái kính có thể nhìn xuyên qua, La Tiểu Lâu nhìn thấy toàn bộ khung linh kiện.

Sau đó, mỗi một điểm, mỗi một đường không ngừng mà chớp lên. La Tiểu Lâu cũng không hiểu đó là gì, nhưng cậu vẫn theo bản năng mà hoạt động ngón tay.

Lắp ráp xong, La Tiểu Lâu mới giật mình mở mắt ra. Đó là phương án tốt nhất để gia công linh kiện này! Không có trải qua thời gian dài ngẫm nghĩ, không có suy luận phức tạp, thậm chí không có bản vẽ, trong khoảng khắc khung linh kiện xuất hiện trong đầu, phương pháp cũng tự động hiện ra trước mắt cậu.

La Tiểu Lâu biết đây có lẽ là do mình mới lắp ráp và tháo dỡ vài chục lần, nhưng —- nhưng cậu quả thật cảm nhận được, loại năng lực này, ý thức nguyên lực, là một thứ kì diệu.

Tuy vô cùng chống đối huyết thống dị thú, La Tiểu Lâu lại vui vẻ tiếp nhận ý thức nguyên lực đặc biệt chỉ có trong gen của dị thú. 125 từng nói, gen của dị thú và con người về cơ bản là không giống nhau, dù rằng cả hai đều có tinh thần lực. Tinh thần lực của dị thú cao hơn con người. Thấp hơn là phạm vi ý thức của con người, gọi là tinh thần lực, còn cao hơn là phạm vi ý thức của dị thú, gọi là ý thức nguyên lực.

Sự cách biệt đó trở thành ranh giới tiêu chuẩn để phân chia phán đoán con người và dị thú, cho nên La Tiểu Lâu không thể để người khác thí nghiệm ra mức độ tinh thần lực của cậu. Đương nhiên, như 125 nói, những nơi bình thường căn bản không có khả năng kiểm nghiệm ra gen SSS của Nguyên Tích, đa số thiết bị cũng rất khó đo được tinh thần lực của La Tiểu Lâu đã đạt đến phạm vi ý thức nguyên lực.

Lần đầu tiên thể nghiệm loại năng lực này, La Tiểu Lâu vui sướng vô cùng, không thèm nói chuyện với 125, từ từ nhắm mắt lại luyện tập, đồng thời nghĩ, biết đâu, cậu có thể tìm ra phương pháp lắp ráp của tất cả các loại linh kiện bậc một…

La Tiểu Lâu hưng phấn quá độ, cũng mệt nhọc quá độ, rốt cuộc cũng thiếp đi, linh kiện trong tay cậu rơi ở một bên, bản thân cũng chậm chậm ngã xuống.

Khi Nguyên Tích thoát khỏi mạng ảo, thấy La Tiểu Lâu đang ngã về phía mình, liền nhanh tay đón lấy. Đây —- đây chính là lần đầu tiên La Tiểu Lâu tự mình ngã về đây!

La Tiểu Lâu ở trên người Nguyên Tích động vài cái, tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, cậu thật sự rất mệt.

Nguyên Tích cau mày, giống như vô cùng mất hứng, nhưng thực chất lại cẩn thận phối hợp với động tác vô thức của La Tiểu Lâu, nghĩ rằng làm một chủ nhân khoan hồng độ lượng phải dễ dàng tha thứ cho biểu tình mờ ám của nô lệ – tuy rằng vẻ mặt của y hoàn toàn không ăn khớp với suy nghĩ đó chút nào.

Sau khi La Tiểu Lâu yên ổn nằm sấp xuống, Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, sắc mặt còn đỏ bừng, sau một hồi lâu, y mới kéo chăn qua bọc lấy hai người.

La Tiểu Lâu cư nhiên đã bắt đầu muốn ôm ấp yêu thương rồi! La Tiểu Lâu hẳn là nên kiềm chế một chút, nhiệt tình như vầy quả thật là khiến y tiếp thu không kịp, bởi vì gia đình giáo huấn nghiêm khắc, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm gì trước khi kết hôn – đương nhiên, cho dù có cũng không nên nhanh như vậy, bọn họ mới quen nhau có hai tháng….

Lần đầu tiên sau khi kết thúc đối chiến trên mạng, Nguyên Tích có một đêm mất ngủ.

Vì thế ngày hôm sau, khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, hai người còn đang quấn lấy nhau ngủ say sưa.

La Tiểu Lâu bị đánh thức dậy, sợ hãi kêu lên một tiếng, luống cuống tay chân giãy ra khỏi ***g ngực của Nguyên Tích – được rồi, loại tình huống nực cười lố bịch này nhìn mãi cũng quen – cậu phải nhanh lên một chút, sắp bị muộn giờ!

Cuối cùng, lúc tám giờ kém mười, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích mỗi người cầm một cái sandwich chạy vào thang máy.

Nguyên Tích đen mặt nhăn nhó, lái xe với tốc độ nhanh nhất, trong vòng hai phút đã đến trường học.

Đến cửa hệ chế tạo cơ giáp, La Tiểu Lâu xuống xe, ngượng ngùng nói xin lỗi: “Hôm qua, vì chuyện kia, khụ, cho nên mới dậy trễ, bởi vậy bữa sáng hôm nay có chút đơn giản, cho nên tối nay tôi sẽ nấu món cá.” Định giải thích, nhưng La Tiểu Lâu chợt nhớ ra không nên để người khác biết đến sự tồn tại của ý thức nguyên lực, nói chuyện có chút lấp lửng, nhưng cũng may là biểu đạt được đầy đủ ý muốn trấn an. Nếu là bình thường, Nguyên Tích sẽ không được tự nhiên đáp lại ai muốn ăn a, rồi tha thứ cho cậu.

Nhưng hôm nay sắc mặt của Nguyên Tích thật sự khó coi – mất ngủ cả nửa buổi tối, sắc mặt của ai cũng sẽ không đẹp.

La Tiểu Lâu mang đầy thắc mắc đi vào lớp học, chẳng lẽ mức độ không được tự nhiên của Nguyên Tích lại tăng lên rồi sao? Không biết tối nay nấu cá có phải là vô ích hay không….

Đương nhiên, sự thật chứng minh, Nguyên Tích mặc dù đang trong trạng thái cực kì không tốt vẫn rất dễ dàng vuốt lông trấn an.

Thời gian sau đó, ngoại trừ theo Nguyên Tích đi huấn luyện, La Tiểu Lâu còn làm theo lời của 125, từ từ nhắm hai mắt lắp ráp linh kiện, lập chí tìm ra phương pháp lắp ráp tối ưu cho tất cả linh kiện. Đương nhiên, chí hướng luôn tốt đẹp, còn sự thật thì luôn tàn khốc, trong mấy chục cái linh kiện, La Tiểu Lâu mới có một lần cảm giác các chi tiết rõ ràng lóe lên trong đầu mình.

125 thì tỏ vẻ chuyện này thật bình thường. Ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu còn rất thấp, hơn nữa không phải phương án lắp ráp của linh kiện cơ giáp nào cũng có thể đơn giản hóa được.

Bất đắc dĩ, La Tiểu Lâu đành từ bỏ hào ngôn chí khí[1] của bản thân. Bất quá, phương pháp này lại có thể chậm rãi rèn luyện ý thức nguyên lực của cậu, cho nên bất kể bắt đầu có khó khăn đến mấy, cậu cũng cố gắng thuần thục, sau đó nhắm mắt luyện tập.

Sau hai cái cuối tuần, La Tiểu Lâu đã nắm giữ thuần thục hai trăm linh kiện cơ giáp bậc một trong phòng thí nghiệm, số linh kiện mà cậu cải tiến cũng đạt đến bốn, nhưng bởi vì Địch Gia từng nói cải tảo bậc một linh kiện cũng không có nhiều tác dụng lắm, cho nên cậu cũng không có đưa cho ông xem.

Một chuyện khiến người ta phải kinh hỉ đó là, bởi vì ý thức nguyên lực thức tỉnh, tốc độ và trí nhớ của La Tiểu Lâu cũng tăng lên rất nhiều. Sáng thứ bảy của tuần thứ ba, La Tiểu Lâu đã hoàn tất việc phân loại các mảnh vụn trong phòng Nghiêm đại sư, sau đó tận dụng ba buổi sáng để sắp xếp lại. Sau một tháng, cuối cùng cậu cũng đã dọn dẹp xong căn phòng nhỏ mà Nghiêm đại sư giao cho.

Trong quá trình sắp xếp dọn dẹp, cậu còn không ngừng lắp ráp, một trăm linh kiện cơ giáp bậc hai về cơ bản cũng đã được La Tiểu Lâu nắm giữ.

Hôm Nghiêm đại sư bước vào phòng rõ ràng có chút ngạc nhiên, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm túc, nhưng La Tiểu Lâu có thể cảm nhận được sự hài lòng của ông.

Bởi vì một tháng sau, khi phát lương, công ty cho La Tiểu Lâu, trợ lý của Nghiêm đại sư, ba nghìn đồng, mà tiền thưởng Nghiêm đại sư chia cho cậu lại lên đến bốn nghìn đồng.

Nếu không phải ngay sau đó Nghiêm đại sư lại giao cho La Tiểu Lâu nhiệm vụ dọn dẹp một căn phòng khác nữa thì cậu quả thật rất muốn ôm lấy lão nhân hung dữ kia một chút.

Bi kịch chính là, lần này linh kiện trụ cột bậc hai đã xuất hiện! Hơn nữa mảnh nhỏ ngày càng nhiều. Trời ạ, rốt cuộc có hoàn thành nổi không đây.

La Tiểu Lâu thiếu chút nữa là muốn đập đầu xuống đất, Nghiêm lão nhân, ông còn dám quy định thời hạn!

Bên cạnh việc luyện tập linh kiện bậc một, thu xếp học tập linh kiện bậc hai, La Tiểu Lâu còn phải dành ra thời gian đến chỗ Điền Lực, lựa chọn trong đống rác rưởi mà cậu đã bỏ tiền ra mua.

Trong lúc cậu đang thu xếp, Điền Lực và Athes bỗng nhiên xảy ra ẩu đả ở giả khoang lái ảo cạnh đó. Ngay từ đầu hai người không thể hiểu được La Tiểu Lâu muốn mua rác rưởi về làm gì, đến khi nhìn thấy La Tiểu Lâu từ trong đống mảnh nhỏ lấy ra những mảnh linh kiện còn tốt, sau đó chậm rãi lắp ráp, cư nhiên cũng có thể lắp thành không ít linh kiện, không khỏi rất bội phục.

Cho dù La Tiểu Lâu lắp ra là linh kiện cũ, cũng thật sự rất giỏi.

Athes không rõ, Điền Lực cũng không rõ, những mảnh nhỏ mà La Tiểu Lâu lôi ra có đôi khi không thuộc về bất cứ một linh kiện nào, thế nhưng cậu vẫn có thể nghĩ cách tận dụng chúng.

Điều này không những đòi hỏi kỹ năng lắp ráp cao siêu mà còn cần có cả tri thức lý luận phong phú.

Điền Lực nhìn những linh kiện có hình thù kì quái mà La Tiểu Lâu lắp thành, âm thầm tự hỏi, ban bọn họ đã dạy đến nhiều linh kiện như vậy rồi sao?

Sao cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì hết vậy? Má ơi, không phải lúc cậu ngủ quên trong lớp thì giáo sư bỗng nhiên bộc phát chứ…Nhưng khi Điền Lực hỏi những người khác, cậu phát hiện, bọn họ cũng không biết nhiều hơn mình bao nhiêu. Đương nhiên, điều này cũng có thể là do sinh viên ban thứ mười vốn không chú trọng đến việc học.

Tuy không biết tình hình của ban thứ nhất như thế nào, nhưng Điền Lực tin rằng, nếu học cùng lớp, thì cho dù là ban thứ tám, ban thứ chín, về phương diện tri thức cơ giáp, không có ai lợi hại bằng La Tiểu Lâu.

Nhưng khiến kẻ khác buồn bực chính là kiến thức cơ bản của La Tiểu Lâu quá kém, mỗi lần thi cử đều thất bại.

Hôm nay buổi sáng bọn họ không có tiết, La Tiểu Lâu và Athes cùng đến phòng thí nghiệm của Điền Lực, La Tiểu Lâu là đến vì đống “rác rưởi” bảo bối của cậu, còn Athes thì đến vì muốn sử dụng khoang thuyền ảo để luyện tập đối chiến.

Khi Athes và Điều Lực mồ hôi đầm đìa từ trong khoang thuyền bước ra La Tiểu Lâu cũng đã hoàn tất công việc sửa chữa của mình. Hôm nay cậu không chỉ thu được hai linh kiện bậc hai, mà còn có một kinh hỉ lớn, một động cơ bị hỏng.

Động cơ là bộ phận trung tâm của cơ giáp, đồng thời cũng là bộ phận quý nhất. Tuy rằng hiện tại cậu đương nhiên không thể sửa chữa, nhưng với thời gian, cậu tin tưởng mình sẽ có cơ hội thử nghiệm. Cho dù không sửa được, cũng có thể xem là một cơ hội luyện tập.

Ba người ngồi nghỉ ngơi quanh bàn, Athes uống rượu nho của nhà Điền Lực, thoải mái khép mắt, mở miệng hỏi: “Cuối tuần này hai người có việc gì làm không?”

Điền Lực nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi có công chuyện, hắc hắc, có hẹn.”

“Sát, tiểu tử cậu chỉ biết tán gái.” Athes oán giận.

“Dù sao cũng tốt hơn kẻ chỉ biết đến cơ giáp như cậu, chẳng lẽ cậu định lấy cơ giáp làm tình nhân?” Điền Lực lập tức phản bác.

“Có chuyện gì hả?” La Tiểu Lâu hỏi, cậu thấy Athes hình như có việc muốn nói.

“Là thế này, tôi muốn tham gia một buổi đấu giá, sau một thời gian làm công, hơn nữa còn có tiền tiêu vặt dành dụm từ trước, bây giờ tôi cũng có được chút tiền. Tôi muốn đến buổi đấu giá thử xem có thể mua được một cái cơ giáp giá rẻ hay không.” Athes hưng phấn nói.

Hiện tại, sinh viên hệ cơ giáp đã có thể tiến hành luyện tập với cơ giáp thật, nhưng anh không có cơ giáp riêng cho nên chỉ có thể mượn những bộ cơ giáp già cỗi của trường, đây vẫn là điều luôn khiến Athes canh cánh trong lòng.

La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ nói: “Tôi đi với cậu, tiện thể tôi cũng có mấy thứ muốn mua.” Mấy ngày hôm trước, rốt cuộc La Tiểu Lâu cũng đòi được bản thiết kế hộp năng lượng từ 125, sinh nhật của Nguyên Tích sắp đến, cậu phải nhanh chóng chuẩn bị.

Nhưng khi cầm bản thiết kế, La Tiểu Lâu mới phát hiện trong bản thiết kế có đề cập đến một vài nguyên liệu không thể mua được ở những nơi bình thường. Cho nên, khi Athes vừa nói, La Tiểu Lâu liền động tâm.

Phải biết rằng, Nguyên Tích đã nhấn mạnh nhiều lần như vậy, nếu cậu vẫn không chuẩn bị lễ vật, tên kia nhất định sẽ xù lông….

[1] Hào ngôn chí khí: chuyện mà bản thân tưởng tượng ra, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng, nhưng lại là một chuyện hoàn toàn không có khả năng trở thành sự thật.