Cố Hữu

Chương 20: Mỹ sơ




Triệu Gia luôn nhớ tới mùa đông mà Tiết Tĩnh Chi trở về kia, Tĩnh Chi một thân áo lông cừu màu nâu, người bình thường mặc có chút mập mạp mà hắn vẫn là ôn nhu lỗi lạc như vậy. Chính mình một thân áo bông màu xanh nhạt, nắm một cái đại đao chuôi đen, phía sau là đầu gỗ bị tước thành mảnh vỡ, nhìn khuôn mặt điềm đạm của Tiết Tĩnh Chi liền có một chút tự ti không rõ. Tuyết trắng đầy trời, chim nhạn đã bay về phía nam từ lâu, thân đao dần dần phủ đầy hoa tuyết. Hai người trong lúc đó là trầm mặc lan tràn, chỉ đợi một điểm tinh hỏa nổ tung hoàn toàn sự tĩnh mịch này.

Một âm thanh lanh lảnh vỡ tan vang lên, Triệu Gia nghe thấy tiếng nhìn lại, chỉ thấy một khối ngọc bích tốt nhất đã nứt thành vài miếng, màu ngọc ngăm đen hòa quyện vào trong chuỗi ngọc lớn màu hồng.

“Làm sao lại không để ý đến ta?” Tiết Tĩnh Chi cười mở, giống như ánh trăng ôn nhu trong đêm tối, khiến người ta chợt cảm thấy tươi đẹp, khiến cho lòng người rung động. Triệu Gia ngẩn ra, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta cho rằng ngươi không muốn để ý đến ta.” Tiết Tĩnh Chi sắc mặt lạnh lẽo, nhìn Triệu Gia một chút: “Há, chẳng trách ta phải làm vỡ đồ vật ngươi mới để ý đến ta đúng không.”

Sắc mặt của Triệu Gia ngưng lại, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt kiêu căng khó thuần phục, tâm tính thiếu niên của Tiết Tĩnh Chi như vậy. Khuôn mặt của Triệu Gia bỗng nhiên thoảng qua một đạo hàn quang sắc bén. Nguyên lai Tiết Tĩnh Chi không biết từ lúc nào đã lấy một nhánh trường thương, tâm kết màu đỏ xẹt qua một vệt sáng ở giữa bầu trời đầy tuyết, Tiết Tĩnh Chi dĩ nhiên ra chiêu, lên thế vô cùng đẹp đẽ. Trong lòng Triệu Gia hơi kinh ngạc, trong nháy mắt năm chặt thanh đại đao màu đen trong tay, né qua, hơi cứng rắn tấn công, trong lòng thầm nghĩ tại sao từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy Tiết Tĩnh Chi luyện qua võ? Triệu Gia có chút mờ mịt đỡ thế tiến công của Tiết Tĩnh Chi, đầu ngọn thương tả thiểm hữu đâm, chiêu thức không giống nhau. Triệu Gia hơi hơi nhíu mày, bên cạnh bỗng nhiên sáng ngời, hàn quang chói mắt, trong nháy mắt liền đánh bay đại đao trong tay Triệu Gia.

Triệu Gia tay không tấc sắt, trường đao bị trường thương của Tiết Tĩnh Chi hất ra hai trượng. Tiết Tĩnh Chi híp mắt nhìn Triệu Gia hầu như hòa làm một với bầu trời tuyết, trường thương hơi hơi nghiêng về phía đại đao chuôi đen, xoay tay lại quăng tới bên cạnh Triệu Gia, âm thanh không có chút rung động nào: “Ngươi thua rồi.” Vẻ mặt mờ mịt trong nháy mắt của Triệu Gia bị Tiết Tĩnh Chi thu hết vào tỏng đáy mắt, lại làm dấy lên một chút mềm mại trong lòng hắn, tựa như một vệt ôn nhu khắc cốt giữa mùa đông lạnh giá, mà tình cảnh này, làm cho Tiết Tĩnh Chi vừa giống như lạnh lẽo mà lại mềm mại.

Tiền đồ khác nhau, kết cục không giống. Tĩnh Chi, ta yêu ngươi, liều lĩnh nguy hiểm mất đi hết thảy để yêu ngươi, nhưng là, ngươi sẽ báo đáp lại ta bằng tình yêu thương đầy ngập như thế sao? Vận mệnh hay là chúa tể, nó thế nhưng có thể ngăn cản tiền đồ của chúng ta, có thể quyết định ai thắng ai thua, thế nhưng, liên kết vận mệnh giữa chúng ta, không có cách nào dứt bỏ, ngươi cũng nghĩ vậy đi.

Tĩnh Chi, Tĩnh Chi, giống như thuyền gỗ phiêu bạt trong giấc mộng rốt cục có bến tàu để đỗ lại, giống như trong đêm tối tầng tầng mây đen bao phủ xuống bầu trời rốt cục phóng ra một đường nguyệt quang, giống như ta rốt cục cầm thật chặt tay của ngươi. Ta vẫn chờ đợi ngươi, đợi ngươi nhiều năm như vậy. Trống chiều chuông sớm, hoa nở hoa tàn, từ khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống đến cánh hoa đầu tiên nở ra đón xuân. Chờ đợi một đời già nua, hồng nhan lúc xưa hóa thành tóc trắng, cũng bất quá là chuyện trong nháy mắt. Ta chờ ngươi, chờ ngươi nắm chặt tay của ta.

Giấc ngủ này của Triệu Gia, ngủ dài như vậy, dài như vậy, giống như vĩnh viễn giống như âm u, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng mà đến khi tỉnh lại, bên người lại có một nữ tử cười đến dịu dàng đang ngồi, nàng nói: “Thiếp chờ công tử tỉnh rượu.”

Triệu Gia một trận mờ mịt, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, không khỏi nói: “Làm sao?”

Nữ tử che miệng cười khẽ: “Ngày hôm qua công tử cùng Tiết đại thiếu cùng uống rượu, sau đó Tiết đại thiếu liền mệnh thiếp dìu công tử về phòng nghỉ ngơi.”

“Thật không” Triệu Gia sắc mặt bình thản, lấy quần áo mặc lên, sau đó nắm chặt tay của cô gái “Chúng ta có phải là cái gì đều làm?”

Nữ tử cười đến càng ngày càng xúc động lòng người: “Đây chính là Tiết đại thiếu dặn dò, Bùi Hồng làm sao dám không vâng lời a.”

Thân thể Triệu Gia run lên, hắn không cách nào nói ra khỏi miệng, không có cách nào hiểu Tiết Tĩnh Chi ngươi làm sao lại làm thế. Triệu Gia một người cô độc đi trong hẻm nhỏ yên tĩnh, hắn cũng không biết tại sao lại đi tới nơi này. Mấy đóa hoa lớn trong khe đá khẽ đung đưa, thật giống như muốn bày tỏ nỗi lòng, không hề có một tiếng động, tự mình thâm tình.

Xem ra chính mình tâm tâm niệm niệm bất quá là hư vô, đều là tự mình nghĩ quá nhiều, thât sự, đúng là nghĩ quá nhiều. Thiếu niên cười nhẹ như gió kia còn có thiếu niên bỗng nhiên kiệt ngạo, đúng là ảo tưởng của mình. Nếu đã là ảo tưởng của mình, có phải nên thả xuống, sau đó nhiều năm sau hồi tưởng lại sẽ cảm thấy có chút buồn cười lại có chút đáng thương?

Bất tri bất giác dĩ nhiên đi đến Tiết phủ, Triệu Gia nhìn một chút cây xanh ngập trời đầy đình, hắn bỗng nhiên thống hận chính mình, Tiết Tĩnh Chi đã là triệt để được như vậy, mà chính mình vẫn còn ôm hy vọng với hắn, quả thực nên từ bỏ, không nên duy trì những hư vô không thiết thực nữa. Nhưng là, Triệu Gia lại cảm thấy không hề thoải mái, thật giống như một khí cầu tràn ngập tức giận bị đâm một lỗ hổng nhỏ, lập tức trở nên dặt dẹo. Một lát sau, hắn mới phẫn hận, nghĩ đến mình trả giá nhiều như vậy nhưng không được đón nhận, tỏng lúc nhất thời cũng khó có thể tin, chính mình có phải còn đan nằm mơ? Mà giấc mộng này không hề vui vẻ một chút nào, là một ác mộng!!! Hắn muốn nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng là ánh sáng chiếu khắp thành, ánh mặt trời chiếu sáng loáng, Triệu Gia đầu váng mắt hoa, không, đây là thật sự…

Triệu Gia vô lực tựa vào hàng rào bên ngoài Tiết phủ, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người cao gầy, là Tiết Tĩnh Chi. Đại khái đây là lần đầu tiên hắn nhìn Tiết Tĩnh Chi một cách ôn hòa nhã nhặn như thế đi, trước đây có chờ mong, vì lẽ đó đem hết thảy đều nghĩ đến có lợi cho mình. Bóng người nhỏ dài của Tiết Tĩnh Chi bị tầng tầng phồn hoa bao trùm hơn phân nửa, hắn một thân trường bào tơ lụa màu tím, tay áo cuốn lên, lộ ra áo trong trắng như tuyết. Tâm trạng của Triệu Gia hơi trấn động, vội vàng quay đầu lại, tâm tình ai thán, đến cùng vẫn là không bỏ xuống được.

Ngón tay đụng tới một khối cứng rắn trong tay áo, móc ra, xúc cảm ấm áp, giống như còn lưu lại nhiệt độ thân thể hắn, trong suốt bích lục, chỉ là có mấy vết nứt nhỏ, rõ ràng đã bị ném nát sau lại bù vào bằng loại ngọc tốt. Triệu Gia cau mày, tay nắm chặt miếng ngọc, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, không biết nói cái gì cổ họng là một mảnh khô khốc. Là chuyện cười đi, đúng rồi, nhất định là chuyện cười đi, Tiết Tĩnh Chi, ngươi tại sao lại có thể đối xử với ta như thế. Nhiệt độ trong tay Triệu Gia dần dần lan ra, giống như là đốm lửa giữa hai người lúc dưới hoa tuyết lúc đó, thế nhưng không có cách nào đến trong lòng hắn. Trong lúc hắn đầm đìa một mảnh, nguội lạnh, hắn lại cười đến càng sâu.

“Tiết Tĩnh Chi, kỳ thực ngươi nợ ta một lời giải thích.” Hắn thu hồi mảnh ngọc, xoay người đi xa, cũng không quay đầu lại, biến mất ở trong ánh nắng chói chang.

Nam tử tầm thường xem một đêm phong lưu giống như một cây ngọc lan ngào ngạt bất động, mà Bùi Hồng, thật giống như một tiếng cười đột ngột trong một mảnh yên tĩnh, nhất thời mộng đẹp tan hết, giấc mộng hoàn lương. Nói tới cô gái này, vốn không phải là điều mà Triệu Gia muốn nghe đến, nhưng lại lấy một tư thái đương nhiên để tồn tại như vậy, nhưng đối với Triệu Gia lại giống như là một tiếng cười nhạo không mội tiếng động. Dù như thế nào, hắn cũng không thể chịu đựng.

Trong mắt Triệu Gia dấy lên tức giận ngập trời, Triệu Gia không dễ chịu, nhưng hắn hy vọng hắn có thể tức giân thêm nữa! Tiết Tĩnh Chi dửng dưng như không. Triệu Gia lẩm bẩm nói: “Tiết Tĩnh Chi, ngươi đối với ta như vậy” có như vậy trong nháy mắt, hắn cảm thấy nghi hoặc, lại bị sự phẫn nộ tùy theo mà đến rất nhanh đánh vỡ. Móng tay đâm sâu vào da thịt, ý thức của Triệu Gia có chút tan rã, nhưng là, tâm tư hỗn loạn như ma như vậy là chưa bao giờ có, tại sao có thể, hắn Triệu Gia tại sao lại có thê mềm yếu như vậy!

Không biết bao lâu đã trôi qua, Triệu Gia cũng không biết đã đi bao lâu, mãi đến tận khi ánh chiều bị sương mù bao phủ. Hắn một thân áo choàng bông trắng thuần bị ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt, trong lòng là vực sâu mênh mông vô bờ, tuyệt cọng như vậy, hắc ám như vậy, có thể, còn có tâm tư vụn vặt của Triệu Gia đi. A, vẫn thống khổ như vậy…

***************************************************************

Tiết Tĩnh Chi tiện tay chọn một bình hoa, tỉ mỉ dùng kéo cắt hết những cành lá đã héo, sau đó là sửa hình, chậm rãi, thời gian của sáng sớm đã qua hơn phân nửa.

“Ngày hôm qua Triệu Gia kéo ca đi uống rượu. Ế?” Tiết Hành không biết đã ngồi xuống bên cạnh hắn từ lúc nào, hai chân thon dài ưu nhã vắt lên nhau.

“Ừ” Tiết Tĩnh Chi nhàn nhạt đáp một tiếng, không cẩn thận cắt đi một cánh hoa nhỏ.

“Phá hủy” Tiết Hành sờ cằm “Ca thật giống như có chút mất tập trung.”

Tiết Tĩnh Chi nhíu nhíu mày, có một đệ đệ thông minh quá mức thật sự làm cho người ta chán ghét “Có một số việc mà thôi”

“A” Tiết Hành nhẹ nhàng nói: “Đừng làm chuyện để cho mình hối hận là được rồi.”

“Vậy còn đệ, đệ chưa từng làm chuyện gì hối hận?” Tựa hồ lời nói của Tiết Hành chọc vào một vết sẹo trong tâm của Tiết Tĩnh Chi, Tiết Tĩnh Chi lập tức đổi một bộ mặt khác.

“Tự nhiên là có” Tiết Hành thở dài một hơi “Kỳ thực đại ca không cần phải đóng hình tượng ôn nhu dễ gần như thế”

Tiết Tĩnh Chi nghe y nói như vậy thì lập tức xì hơi: “Thói quen, thay đổi không được.”

“Chẳng lẽ là bởi vì Triệu Gia sao”

“Đúng, ta tự tay sắp xếp một người phụ nữ cùng hắn qua đêm”

Tiết Hành có chút không thể tin, há to mồm nhưng vẫn là đem lời nói nuốt xuống, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Hối hận liền nhanh tìm Triệu Gia giải thích.”

Giải thích sao? Tay của Tiết Tĩnh Chi lại run lên, hơn phân nửa cánh hoa mềm mại lại bị cắt đi không khách khí, cánh hoa nhỏ vụn rơi xuống cùng một chỗ. Hắn tựa hồ làm bạn với Triệu Gia tập mãi thành thói quen, Triệu Gia thích dáng vẻ ôn nhu của hắn, vì lẽ đó hắn vẫn trước sau mãi là dáng vẻ ôn nhu như vậy, chưa nay chưa từng biến qua sắc mặt. Chỉ là, đây xem như là yêu Triệu Gia sao, không, hắn không thích Triệu Gia, nhưng là Triệu Gia lại yêu hắn a, hơn nữa hắn còn tự tay đem một người phụ nữ lên giường của Triệu Gia. Nhưng là, tại sao bây giờ hắn lại thấy hỗn loạn?

Ta nên làm thế nào đây, tìm Triệu Gia giải thích sao, giải thích thế nào đây, chính mình lại không thích Triệu Gia, giải thích không ra cái gì a… Hỗn loạn quấy nhiễu, Tiết Tĩnh Chi không thể làm gì khác hơn là bỏ xuống nhánh hoa đứng dậy trở về nhà.

Tác giả có lời muốn nói:  诶,, tiết đại thiếu thật giống là tra công có hay không....

Hết chương 20.