Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 18




‘Mỗi ngày lạnh lẽo’ của ngày hôm nay là: 【 Con ngựa màu trắng gọi Bạch Mã, con ngựa màu đen thì gọi Hắc Mã, màu đen và trắng xen kẽ nhau thì gọi là Ngựa vằn, vậy, con ngựa có màu đen, trắng, đỏ xen với nhau thì gọi là gì? 】

Gửi đi.

Đây là một thói quen tốt của Trác Lí, tuy nhiên, cô đã quyết định, sau khi phỏng vấn Viên Khởi Lương xong, cô sẽ chính thức vứt bỏ thói quen này. Cô không trông đợi một người đàn ông như Viên Khởi Lương sẽ trả lời tin nhắn của mình (mặc dù, đã từng trả lời một lần), vì vậy, gửi tin nhắn xong cô lập tức mở Word ra, bắt đầu viết đề cương phỏng vấn.

Từ chỗ Lâm Bồi, Trác Lí biết được lần này Viên Khởi Lương đi thành phố A để giải quyết một “vụ án người dân kiện quan chức chính quyền”, bởi vì có liên quan tới nhiều người, các mối quan hệ khác nhau, nên toà án địa phương hạn chế lan truyền tin tức về vụ kiện này, đặc biệt là với giới truyền thông.

“Nếu như vận khí của cô không tốt, ngay cả cơ hội dự thính cũng không có.” Trác Lí nhớ lúc đó Lâm Bồi nói với cô như vậy, đối với việc Viên Khởi Lương đồng ý tiếp nhận cuộc phỏng vấn của Trác Lí, Lâm Bồi vừa hưng phấn vừa phẫn nộ, nhưng mà, hưng phấn có vẻ nhiều hơn. Để thể hiện sự quan tâm đối với cuộc phỏng vấn lần này, Lâm Bồi đã chuẩn bị cho Trác Lí hơn mười trang đề cương phỏng vấn cùng với tài liệu về bối cảnh. Cứ như thế, Trác Lí đã giảm bớt được rất nhiều việc cần làm.

Tám giờ rưỡi sáng, Ngô Tập Kính đưa vé xe lửa cho cô, anh ta nói, tám giờ tối hôm nay cô sẽ đi cùng với Viên Khởi Lương, là một chuyến đi công tác, toà soạn đã đặt sẵn phòng khách sạn, để tiện cho việc phỏng vấn, phòng của cô sẽ ở ngay sát vách với Viên Khởi Lương. Chi phí đi lại của cuộc phỏng vấn này sẽ do toà soạn chi trả. Nhiệm vụ duy nhất phải hoàn thành của Trác Lí chính là thực hiện cuộc phỏng vấn này thật tốt.

Trác Lí cảm nhận sâu sắc: cô đã được hưởng đãi ngộ của một nhân viên chính thức. 

Hơn chín giờ, một tin nhắn từ hệ thống nhảy ra.

【Từ 070911: gửi cho một người không quen biết những tin nhắn nhàm chán như vậy, cô dựa vào đâu mà khẳng định anh ta sẽ đọc nó.】

Trác Lí nhìn thấy những lời này, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu: thà anh không trả lời tin nhắn của cô còn hơn, mỗi lần trả lời nội dung lại như thế này. Cô nhớ, sáng nay tâm trạng anh ta vẫn rất tốt mà, à không, hình như là không tốt lắm. Nhớ lại lúc anh ta trừng mắt nhìn cô . . . . . . .

【 Chuyện này quan trọng sao? Dù gì anh cũng đọc rồi. ╭(╯^╰)╮】

【 Từ 070911: Vậy, sau này không cần gửi tới nữa, tôi sẽ không đọc 】

Lúc Trác Lí đọc tin nhắn này, mặt cô lập tức biến thành hình chữ 囧, nhanh chóng đánh vào một câu:【Anh có thể che giấu mà. 】

Trong suy nghĩ của cô, Viên Khởi Lương không phải là một người không có biện pháp khác như vậy, hơn nữa, tin nhắn này có vẻ đặc biệt ngây thơ, cũng rất trẻ con . . . . Chẳng lẽ . . . . . có người dùng máy tính của anh ta?

Rất lâu sau đó, Trác Lí vẫn chờ tin nhắn trả lời của Viên Khởi Lương, nhưng hoàn toàn không có gì cả. Không biết tại sao, trong lòng Trác Lí lại dâng lên một cảm giác là lạ, khó có thể nói thành lời.

Qua mười một giờ, Lâm Thạc xuất quỷ nhập thần đứng trước mặt Trác Lí, “Tiểu học muội, trưa nay học trưởng sẽ mời em ăn cơm coi như là tiễn em đi công tác.”

Trác Lí còn chưa kịp trả lời ——

Đã có một người lên tiếng trước ——

“Lâm Bồi, anh trai cô lại tới chỗ chúng ta tán gái rồi, phải quản lý thật chặt nha . . . . . .” Vu Thu Thủy trêu đùa nói, bởi vì Lâm Thạc và Lâm Bồi cùng họ, nhìn kỹ hai người bọn họ lại rất giống nhau, vì vậy, quan hệ “anh em” của Lâm Thạc và Lâm Bồi nhanh chóng lan truyền khắp toà soạn.

Lúc Trác Lí đưa mắt nhìn sang Vu Thu Thuỷ đồng thời cũng nhìn thấy Lý Nhất Phàm đang dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm cô. Nụ cười của Trác Lí nhất thời đông cứng lại, trong lòng có chút buồn nôn: Sao Lý Nhất Phàm lại có vẻ mặt giống như tiểu thụ bị bỏ rơi như vậy? Rùng mình một cái, Trác Lí cảm thấy lạnh toàn thân.

“Chậc chậc, Vu mỹ nhân ơi Vu mỹ nhân, cô nói xem, tại sao cô lại không có tầm nhìn chút nào thế hả? Hiện tại, “em gái Trác” mới chính là “em gái của nhà họ Lâm”, tôi chỉ là vai phụ thôi.” Lâm Bồi cười ranh mãnh, lời nói ý nghĩa sâu xa.

Trác Lí biết: Có xì căng đan rồi.

Trên thực tế cô không biết rằng, xì căng đan của cô với Lâm Thạc đã lan truyền rộng rãi ở các phòng ban, bởi vì Lâm Thạc từ chối cho ý kiến, cho nên tin đồn này cứ thế ngày càng lan rộng, phần lớn người trong toà soạn đều nghe qua. Lâm Bồi cũng không phải là lần đầu tiên bàn về chuyện này, chỉ là, đây là lần đầu tiên Trác Lí nghe thấy mà thôi.

“Aidza, đến lúc nào chúng ta mới có thể vào làm chính thức ở toà soạn đây . . . . .” Vạn Hiểu Yên nằm soài lên bàn, phiền muộn nói.

Lúc này Trác Lí mới phát hiện ra: Trời có sập, con người cũng phải đứng thẳng lưng.

“Tôi. . . . . . Còn nhỏ tuổi lắm.” Trác Lí giả bộ xấu hổ, định dùng dáng vẻ ngây thơ không hiểu chuyển để bóp chết cái ‘đề tài điên cuồng’ này.

“Thôi đi, để dành điệu bộ đó cho anh Lâm của cô đi.” Gần đây Vu mỹ nhân rất thân với Trác Lí, cô nhanh chóng nhìn ra suy nghĩ của Trác Lí, trực tiếp chặn ngang ý đồ của Trác Lí.

Trác Lí cúi xuống nhìn lòng bàn tay, quả nhiên đã lấm tấm mồ hôi. Ngẩng lên nhìn về phía Lâm Thạc, ý bảo: ‘Anh còn không giải thích đi?’

Lâm Thạc nháy mắt trái với Trác Lí, dùng vẻ mặt vô cùng phong phú nhắn gửi: ‘Không cần.’

Trác Lí tiếp tục nháy mắt: ‘Nhanh lên.’

“Ô. . . . . . Lại còn liếc mắt đưa tình. . . . . . Chậc chậc chậc. . . . . . Hoa hồng đen của bộ phận chúng ta đã bị người ta hái mất rồi.” Lâm Bồi ném ra một câu, sau đó quay đầu lại tiếp tục viết bản thảo.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Ngô Tập Kính, Lâm Thạc cuối cùng cũng thành công mang theo Trác Lí rời đi. Vừa ra khỏi cửa chính của toà soạn, Trác Lí liền véo tay Lâm Thạc, lộ ra hàm răng trắng muốt, “Nói, rốt cuộc tại sao anh lại không giải thích!”

Lâm Thạc bị véo vẫn phải bấm thang máy, liên tục kêu “A . . . A . . . ”

“Không nói không được sao?”

“Không được!!” Trác Lí tăng lực lên, “Xem ra da của Lâm học trưởng thực sự rất ngứa . . . . Anh cho rằng em không nhìn ra ý đồ của anh sao?” Trác Lí rất hiểu Lâm Thạc: anh ta muốn tin đồn lan đi, thậm chí còn đùa giỡn để mọi người tưởng là thật, nhất định là có nguyên nhân sâu xa.

Lúc này, thang máy ‘Đinh’ một tiếng rồi mở ra, Trác Lí theo bản năng nhìn vào trong thang máy: âu phục màu đen, đôi tay bỏ trong túi quần, Viên Khởi Lương ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Xin chào, Viên luật sư.” Trác Lí mỉm cười, lên tiếng chào hỏi, đồng thời cũng thu lại bàn tay đang đặt trên cánh tay của Lâm Thạc.

Viên Khởi Lương không nói gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó đi từ trong thang máy ra, lách qua người Trác Lí, rời đi.

Trác Lí nhìn theo bóng lưng của Viên Khởi Lương, không khỏi rùng mình một cái.

“Thật là lạnh.” Lâm Thạc cũng run run người.

Nhấc chân đi vào thang máy, Lâm Thạc kêu Trác Lí, “Còn đứng đó mà nhìn sao? Bóng lưng cũng không thấy nữa rồi. . . . . .”

“Không phải em đang nhìn anh ta.” Trác Lí giải thích, “Em đang suy nghĩ xem. . . . . . anh ta tới toà soạn chúng ta làm gì nhỉ?” Chẳng lẽ là tới tìm Ngũ Khâu Thực? Nhưng mà, lúc hơn chín giờ, Ngũ Khâu Thực đã rời khỏi toà soạn rồi . . . . .

“Quản nhiều thế làm gì.” Lâm Thạc lầm bầm, nghi ngờ nhìn Trác Lí, sau đó làm vẻ nghiêm túc hỏi, “Tiểu học muội à, không phải em có tình cảm rối rắm gì với Viên Khởi Lương đấy chứ?”

“Á?” Trác Lí càng bối rối hơn, “Em thì làm gì có tình cảm rối rắm với Viên Khởi Lương chứ? Em tránh anh ta còn không kịp nữa là . . . . . . Nhưng mà. . . . . . anh nói như vậy là có ý gì?”

Thang máy dừng lại ở tầng một, Lâm Thạc đợi Trác Lí ra trước, sau đó mới nghiêm túc nói: “Anh đã từng phỏng vấn Bạch Hách Sơn, đó không phải là một người đơn giản.”

“Bạch Hách Sơn? Là ai vậy?”

“Ba của Bạch Oanh, hoặc có thể nói là, ba của bạn gái đương nhiệm của Viên Khởi Lương.” Lâm Thạc dừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn từ, anh tiếp tục nói, “Địa vị của Bạch Hách Sơn trong giới xã hội đen thật sự làm cho người ta khiếp sợ. Ông ta thương nhất hai người, một là bà mẹ 72 tuổi của ông ta, người còn lại là cô con gái 25 tuổi, Bạch Oanh. Chắc là em chưa biết tình huống của Bạch Oanh và Viên Khởi Lương.”

“Em thật sự không biết.” Trác Lí ngượng ngùng nói, hiện lên trước mắt cô là một Bạch Oanh vô cùng hào phóng, ánh mắt luôn chú ý tới từng động tác của Viên Khởi Lương. Bọn họ, rất yêu nhau.

“Trước kia không nói với em, bởi vì anh nghĩ là không cần thiết, em và anh ta sẽ không có quan hệ gì, hiện tại. . . . . .”

“Cũng không có quan hệ gì.” Cô biết người đàn ông lạnh lùng này —— lạnh tới mức thấu xương, ngột ngạt tới mức tận cùng. Người đàn ông như vậy vốn dĩ không phù hợp với cô. Thứ nhất, trời sinh Trác Lí đã luôn nhiệt tình, cho dù có gặp người xa lạ cũng có thể xem như “ba phần quen thuộc”, đối với người như Viên Khởi Lương thì vô cùng xung khắc; thứ hai, Trác Lí có cái tật ‘ nói nhiều ’, muốn cô im lặng trong vòng ba phút, có thể đòi mạng cô luôn. Nhưng Viên Khởi Lương lại có thể sống nhàn nhã ba năm không nói cái gì, vô cùng xung khắc với cô; thứ ba, Trác Lí là một người suy nghĩ vô cùng đơn giản, ở cùng với một người suy tính cẩn thận, logic như Viên Khởi Lương, căn bản không thể nào nói chuyện được, vì vậy, vẫn là rất xung khắc.

Bát tự cùng tính tình không hợp nhau, còn có thể có quan hệ gì chứ?

“Nói lời tạm biệt nhanh thế sao. Tuy rằng tính tình Viên Khởi Lương rất khó gần, nhưng những năm qua anh ta thu hút không ít phụ nữ si mê.” Trời rất tối, sáng nay còn có mưa, mặt đường vẫn còn đang ẩm, Trác Lí nghe những lời này của Lâm Thạc, cảm thấy có chút u ám.

“Có. . . . . . Có cần phải khoa trương thế không?” Người đàn ông đó có sức quyến rũ lớn đến thế sao? Cô một chút cũng không nhìn ra. Chẳng lẽ, mắt cô thật sự kém như vậy?

“Bạch Oanh chính là người si mê nhất, hai năm trước, Viên Khởi Lương giúp Bạch Hách Sơn thắng một vụ kiện, Bạch Oanh liền bắt đầu theo đuổi Viên Khởi Lương, kể ra, Bạch Oanh cũng là một cô gái rất thẳng thắn, mặc dù Viên Khởi Lương không tiếp nhận cô, nhưng đến tận bây giờ cô ấy vẫn không chịu bỏ cuộc.”

Đi qua con đường lớn trước cao ốc, Lâm Thạc dẫn Trác Lí tới một nhà hàng Tây, “Ăn cơm tây được không?”

“Được.” Trác Lí cười đáp, trong lòng vẫn quanh quẩn cảnh tượng hôn môi của Bạch Oanh và Viên Khởi Lương. Không hiểu sao, sau khi biết về mối quan hệ này, Trác Lí đột nhiên muốn, rất muốn . . . . . . hiểu rõ con người Viên Khởi Lương.

Trong lúc ăn cơm, Lâm Thạc kể cho Trác Lí nghe về quá trình phát triển của Bạch Oanh và Viên Khởi Lương: kiên trì theo đuổi Viên Khởi Lương được một năm, rốt cuộc Bạch Oanh cũng có chút tác động tới Viên Khởi Lương, anh ta bắt đầu tiếp nhận việc Bạch Oanh lấy thân phận bạn gái để ở bên cạnh anh ta. d đ, Lê Q Đôn Kết quả là sau đó, rất nhiều người khác phái đã thu hồi hứng thú đối với Viên Khởi Lương, một phần là vì bản thân Bạch Oanh quá xuất sắc, cảm thấy không thể sánh bằng; một phần là vì gia thế của Bạch Oanh, cảm thấy không thể chọc nổi. Tóm lại, một năm qua, bên cạnh Viên Khởi Lương chỉ có một người phụ nữ là Bạch Oanh.

Ăn được một lúc, điện thoại của Trác Lí vang lên, âm thanh đột ngột vang lên trong nhà hàng Tây yên tĩnh. Cô nhanh chóng lục lấy điện thoại: Sói xám Đường gọi tới, có nghe hay không?

Bắt máy.

“Tại sao lại không tới?” Đường Chi Thiện trách cứ nói, làm cho Trác Lí giật mình đưa điện thoại ra xa.

Lè lưỡi với Lâm Thạc, sau đó trả lời, “Trưa nay đàn anh khoá trên mời cơm, cháu không tới được.”

“Có chuyện gì xảy ra? Cả hai đứa cùng không tới, các ngươi thật đúng là ăn ý nha.” Đường Chi Thiện tiếp tục oán trách, không đợi Trác Lí giải thích đã dập máy.

Trác Lí chỉ có thể im lặng.

Nhưng mà, Viên Khởi Lương cũng không tới?