Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 38




Vu Thuy Thủy không cẩn thận đem trạng thái mập mờ của Viên Khởi Lương và Trác Lí báo cho Lâm Bồi, Lâm Bồi cố ý tiết lộ cho Vạn Hiểu Yên. Loại hữu ý này sau khi trao đổi tin tức với nhau, ba người liền bắt đầu thay nhau chĩa mũi nhọn vào tình cảm để giáo dục Trác Lí. Chẳng qua là, mặc kệ có giáo dục như thế nào, phản ứng của Trác Lí chỉ có ba chữ: Sau hãy nói.

Sau đó, chúng nữ lại than thở với nhau, bất đắc dĩ nói, ‘gỗ mục không thể đẽo’. Chẳng qua dù là tình nghĩa tỷ muội hay là nhiều hơn còn là hứng thú với núi băng lớn, nên ba người thỏa thuận sẽ cố gắng giúp Trác Lí sớm ngày thăng cấp làm bạn gái Viên Khởi Lương. Họ hoàn toàn thấy được cách mạng đang trên đường tới ánh sáng, miễn cưỡng lẫn nhau viết, ‘đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa’. Tiếp đó, chúng nữ lại khai triển từng vòng từng vòng danh hiệu vì ‘hành động phá băng’ nên sau lưng Trác Lí cách mạng vẫn chiến đấu không công khai.

Sau đây là ba ngày trải qua cách mạng của ba người:

1. Vạn Hiểu Yên lãnh đạo ‘Dự báo tin tức chiến đấu’……… buổi trưa ngày nào, trời nắng gắt như lửa, Trác Lí ngủ như một cái đầu heo chết. Vào lúc này, Vạn Hiểu Yên sẽ thuận lợi lấy di động trong túi sách của cô ra, gửi đi một tin nhắn, ‘hiện tại rất nóng, ra cửa chú ý tránh nắng’. Lựa chọn số điện thoại trong danh bạ Trác Lí ghi ‘Núi băng lớn’, sau đó gửi đi. Chẳng qua là, Vạn Hiểu Yên đợi suốt một buổi trưa lại thêm một buổi chiều, thế nhưng Viên Khởi Lương cũng không có nhắn tin lại, lần đầu cách mạng tuyên bố thất bại.

2. Lâm Bồi lãnh đạo ‘tình báo chiến đấu’……. Vào một ngày Lâm Bồi có một lần đi uống rượu cùng luật sư ở văn phòng luật sư Sự Vụ Sở, đã biết được tin tức kinh người: Bạch Oanh không phải là bạn gái của Viên Khởi Lương, lần này Viên Khởi Lương đi công tác, Bạch Oanh đều không biết chút nào, chẳng qua vì về sau có thể nắm giữ hành tung của Viên Khởi Lương tốt hơn, cô ấy đã trở thành lại văn phòng luật sư Sự Vụ Sở tiếp cận cô gái ở đại sảnh. Vì phòng bị kình địch thật tốt, Lâm Bồi cũng đả thông và thông đồng với các luật sư khác trong Sự Vụ Sở, để tùy thời quan sát động thái trại địch.

3. Vu Thu Thủy “Tự mình phòng ngự chiến đấu”…….. Ngày nào Vu mỹ nhân cũng mời Trác Lí gấp rút gối đầu đàm thoại. Hai người hàn huyên từ Adam Eva cho tới “bà nội trợ tuyệt vọng”, lại hàn huyên từ xì căng đan ở Athena cho đến tình hình của Hillary và Clinton. Cuối cùng, Vu mỹ nhân đem lời dẫn về trên người Trác Lí, Vu mỹ nhân chỉ ra, ‘câu hồn cũng như pha trà, có nước sôi, sẽ làm lá trà cứng rắn có thể tạo thành từng đợt từng đợt mùi thơm, cô, rõ chưa?’ Trác Lí lắc đầu; Vu mỹ nhân cường điệu, ‘nói như vậy với cô, tức là núi băng lớn có ý với cô. Đây chính là vũ khí trí mạng lớn nhất của cô, cô phải nắm thật chặt nó, lợi dụng nó thật tốt, sau đó dùng cái vũ khí này vững vàng bao vây lấy anh ấy, lần này, cuối cùng cô đã hiểu chưa?’ Trác Lí lại lắc đầu; Cuối cùng Vu mỹ nhân cường điệu, ‘Nếu cô lại không bổ nhào vào Viên Khởi Lương, anh ấy sẽ bị người khác đoạt mất. Cô có ngốc hay không vậy……. Cô hiểu hay không hiểu đây……..”

Tiếp sau là……..

Vạn Hiểu Yên không có khả năng cũng không biết được, do cô ban tặng ba tin nhắn trong điện thoại của Trác Lí…….. Chỉ có ba tin nhắn, toàn bộ tin nhắn gửi đi đều gửi đến Viên Khởi Lương, nội dung đều không rõ ràng.

Lâm Bồi cũng không thể biết, chú ý đối với Bạch Oanh, một chút Trác Lí cũng không so với Lâm Bồi.

Vu mỹ nhân cũng sẽ không biết là: Trác Lí chưa từng đem cốc trà Viên Khởi Lương này đặt vào trong chương trình trong ngày của cô.

Chẳng qua, trong lúc mấu chốt này.

Quý Mạnh Đường trở về.

Nhận được điện thoại của Quý Mạnh Đường là lúc Trác Lí và Vu mỹ nhân đang phỏng vấn ở trung tâm thành phố. Cô vội vàng khai báo mấy câu với Vu mỹ nhân, rồi chạy nhanh như chớp tới nơi Quý Mạnh Đường hẹn.

“Thiên Dực Hộ Ngoại”……… Là một cửa hàng đồ da dụng ngoài trời nằm trên đường Nam Công Tôn rất lớn ở Thành phố Z, bởi vì nguyên nhân cô từng làm qua ‘Lư Hữu’, nên cô đối với cửa hàng đồ da dụng bên ngoài này cũng có thích thú và chú ý, ví như cửa hàng ‘Thiên Dực’ này. Chẳng qua là cô cũng không biết, ông chủ giấu mặt của ‘Thiên Dực’ chính là Quý Mạnh Đường.

(Lovenoo1510: Nói thực là ta cũng không hiểu "Lư Hữu" là gì nữa, các nàng thông cảm nha)

Không thể không nói trong lòng cô rất kích động vì cô muốn gặp được Quý Mạnh Đường, cô đã có hai năm không gặp anh. Thậm chí cô đã quyết tâm gọi xe trực tiếp đi thẳng từ trung tâm thành phố tới đường Nam Công Tôn.

Có người trời sinh ra là để sùng bái, ví như Quý Mạnh Đường.

Ngồi trên taxi, Trác Lí thấy Quý Mạnh Đường đứng trước cửa hàng đó đang đút hai tay vào túi quần đen. Nhìn anh từ xa, Trác Lí vẫn cảm thấy: Đã hai năm qua như vậy, anh một khắc cũng không xuống hạng thần tượng trong bảng xếp hạng của cô.

Bởi vì quanh năm bôn ba, nên màu da của Quý Mạnh Đường đã trở nên tối đen. Chẳng qua cũng không che dấu được đôi mắt to kia vẻ trong suốt và thanh tĩnh kia. Khi còn bé, Trác Lí thường sẽ cảm thấy kỳ quái, một người đàn ông lớn lên làm sao sẽ có được đôi mắt sáng ngời và đẹp mắt đây? Sau đó cô nghĩ đi nghĩ lại sẽ đề xuất ra yêu cầu không công bằng: Anh Mạnh Đường, em muốn đào hết mắt của anh. Mà mỗi lần như vậy, Quý Mạnh Đường đều sẽ rất phối hợp tính cách tác quái của cô mà đem mí mắt của mình lật lên, trở thành một bộ dáng khủng bố, quỷ dị nói, ‘Như vậy mới dễ đào, tới đào thôi’. Sau đó, Trác Lí sẽ bị dọa sợ đến mức chạy trốn như bay. Tiếp sau đó, Quý Mạnh Đường sẽ đứng ở chỗ cô trốn chạy mà cười ha ha.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trác Lí không khỏi có chút chua xót, tuổi thơ…… thật đã là quá khứ trôi qua từ lâu rồi.

Quý Mạnh Đường vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười nhìn Trác Lí, nụ cười kia bỗng chốc làm ánh mắt cô mê muội……. Hẳn là so với mặt trời còn chói mắt hơn…….

“Anh Mạnh Đường!” Trác Lí kì quái tiến lên, giả bộ khí thế người lớn, hung hăng vỗ lưng Quý Mạnh Đường, chớp đôi mắt chua xót.

Gặp mặt mới biết: Thật sự là cô rất nhớ anh.

Quý Mạnh Đường mặc một áo T shirt màu trắng, trước ngực có hình vẽ đôi cánh đang bay màu xanh dương. Trác Lí biết, hình vẽ ấy chính là tự bản thân anh thiết kế, mùa hè năm ngoái, cô nhận được anh gửi từ Ninh Hạ tới cho một chiếc áo ‘cánh bay T shirt’ số lượng hạn chế, chẳng qua là cô vẫn cất giữ nó, đến nay cũng chưa từng mặc.

Cho dù bị Trác Lí rất nghiêm túc vỗ một chưởng, mặt mũi Quý Mạnh Đường vẫn không đổi như cũ, nụ cười của anh chưa từng thu hồi, dịu dàng nói, “Tiểu Trùng oa.”

Tiểu Trùng oa…….

Tiểu Trùng oa……….

Cái tên này không hề nghi ngờ lại khơi dậy cho Trác Lí một phen hồi ức đa sầu đa cảm. Phải là lần đầu tiên gặp anh, anh đã gọi cô là Tiểu Trùng oa. Cô nhớ rất rõ, cái mùa hạ năm cô bảy tuổi, Quý Mạnh Đường ở trên cây to dưới lầu của nhà cô bắt ve sầu. Rõ ràng là ở trên cây bắt ve sầu, nhưng thực tế là muốn gặp Trác Ý, khi đó phòng của Trác Ý hướng phía đường, mỗi ngày cô ấy đều sẽ ngồi ở cửa sổ viết chữ đọc sách.

Loại côn trùng ve sầu này Trác Lí rất thích, cô sẽ đi ra vườn rau nhỏ của bà Vương sát vách để trộm cây trúc, về nhà tìm được dây sắt mà mẹ Trác bỏ treo túi muối, dùng dây sắt đó quấn lại thành một vòng tròn, sau đó đem túi đựng muối khâu khâu vá vá vào sợi sắt, làm thành một dụng cụ bắt ve đơn sơ, rồi lấy cái dụng cụ bắt ve này cắm vào cây trúc, rồi hấp tấp chạy tới cây to dưới lầu nhà mình bắt côn trùng.

Cô nhớ lúc mình nhìn thấy Quý Mạnh Đường, cô đã rất ghét anh. Anh vì để hấp dẫn sự chú ý của Trác Ý, nên chọc cho một đám ve sầu kêu lên, làm đuổi tất cả ve sầu trên cây nhà cô đi. Cô tức giận phẫn nộ tiến lên. Cô gái nhỏ bảy tuổi đem cành trúc dài chống trên mặt đất, một tay chống nạnh nói: “Cái người xấu xa này, lại dám đuổi ve sầu nhà tôi!” Sau đó, cô nhìn thấy Quý Mạnh Đường như ánh mặt trời…….

Chớp mắt ánh mặt trời kia………… Đã ảnh hưởng tới cả đời cô. Sau đó cô nghĩ lại, tính cách của cô là loại kiên cường dũng cảm tính tình khiêu chiến, thật sự chính là từ anh. Mặc dù về sau Quý Mạnh Đường giải thích qua cái hành động ngây thơ này là bởi vì Trác Ý đang tức giận với anh, anh mới có chút bất đắc dĩ. Nhưng dấu vết chuyện cũ này bị Trác Lí cằn nhằn thật nhiều năm………

Hai người ăn cơm tối ở một nhà hàng nhỏ phía nam. Dọc đường Quý Mạnh Đường đều cẩn thận kể lại cho Trác Lí chuyến du lịch hai năm của mình. Anh nói cho cô biết anh ở vùng núi Quý Châu thấy hang động đá vôi, một người đồng đội của bọn họ không cẩn thận rơi xuống sơn động, phải nằm yên tại chỗ trong bệnh viện hai tháng, đội ngũ mới có thể tiếp tục đi tiếp. Sau đó, Quý Mạnh Đường dùng một giọng nói mạnh mẽ kể cho Trác Lí biết: Phong cảnh ở trên ngọn núi cao và hiểm trở vô cùng; anh nói cho cô biết người Tứ Xuyên so với người thường thì cao lớn hơn, anh nói cho cô trên ngọn núi kia có một cánh rừng già, vì vừa qua mùa mưa, cho nên, trong rừng rậm vẫn luôn ẩm ướt. Lúc bọn họ đi xuyên qua khu vực ấy, đầu tiên là bị không biết bao nhiêu côn trùng tấn công, sau đó, khi đi ngang qua một cánh rừng thấp thì có một con rắn lớn từ dưới đất ngoi lên, có một nữ đồng đội tạm thời gia nhập đội ngũ đã té xỉu tại chỗ; anh nói cho cô biết anh ở Thanh Hải gặp phải chuyện quỷ quái, đó là rất nhiều ‘Lư Hữu’ đi qua một sơn thôn nhỏ, lúc bọn họ đóng quân tại đây cũng gặp phải rất nhiều hiện tượng không thể giải thích được, anh nói, là ở chỗ đó, anh chợt tin tưởng thần linh; anh nói cho cô…… Rất nhiều rất nhiều, rất lắm rất lắm.

Người quen thuộc với Trác Lí để ý sẽ phát hiện, chỉ lúc cô và Quý Mạnh Đường đi chung đường có tin đồn thú vị, cô mới biến thành một thục nữ dịu dàng.

“Anh lần này trở về là vì Trác Ý sao?” Giới thiệu chuyến du lịch xong, Trác Lí tận tâm hỏi.

Mặt Quý Mạnh Đường vốn đang là thần thái phấn khởi khi nghe được cái vấn đề này, lập tức bớt đi một phần vui vẻ, thở một tiếng thật dài, sau đó nói nặng trịch, “Mười mấy năm trước anh không có cơ hội, không ngờ, hiện tại vẫn không có cơ hội như cũ.” Thấy dáng vẻ Trác Lí rất đau khổ, Quý Mạnh Đường lại nở nụ cười, “Nét mặt của em cứ như phúng viếng anh vậy.”

Trác Lí hếch lông mày lên, “Anh vốn là như vậy thấy chết không sờn.”

“Cái đó giống như là lý tưởng sáng chói của đàn ông cũng được.” Quý Mạnh Đường giống như vô tình uống rượu.

“Rất tốt. Cho nên, anh cũng không cần đi chen một gậy vào. Chân trời khắp nơi đều có cỏ thơm, anh là người du hành thời gian, khắp nơi đều có thể tìm được cỏ của anh.” Lời như thế này Trác Lí nói với Quý Mạnh Đường đã mấy vạn lần. Mặc dù trước kia là lòng riêng hy vọng Quý Mạnh Đường coi trọng mình, nhưng bây giờ cô là thật lòng hy vọng Quý Mạnh Đường có thể tìm được một cô gái tốt, sau đó hai người cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại. Chẳng qua, lúc này điểm mấu chốt mà Trác Lí đột nhiên ý thức được: Hiện tại chẳng lẽ cô không hy vọng Quý Mạnh Đường coi trọng mình sao? Chẳng lẽ tình cảm cô đối với Quý Mạnh Đường hơn chục năm cứ như vậy theo gió phiêu tán rồi sao? Mị lực của núi băng lớn như vậy sao? Bấm ngón tay tính toán, cô và núi băng lớn biết nhau nhiều lắm chỉ là ba tháng……… Ba tháng….. Ba tháng và hơn chục năm……

Ánh mắt u ám lại âm u, rốt cuộc Quý Mạnh Đường cũng quay lại suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười nói, “Tiểu Trùng oa, em biết hiện tại anh bao nhiêu tuổi không?”

“Hai mươi chín tuổi.” So với Trác Lí anh lớn hơn gần tám tuổi.

“Mẹ anh nói nếu như trước ba mươi tuổi mà anh chưa có tìm được vợ, bà sẽ chết trước mặt anh.”

“Phụt…….” Vương lão cát trong miệng Trác Lí bất hạnh phun ra ngoài, kéo tờ giấy, cô dùng sức lau miệng, sau đó dùng một ánh mắt đặc biệt khinh bỉ đối với Quý Mạnh Đường nói, “Lời nói của bác Triệu đối với anh hữu dụng thì em có thể đem mặt trời lấy xuống tắm rửa một lần.”

“Mẹ anh già thật rồi……” Quý Mạnh Đường nói có chút bi thương.

Điều chỉnh lại tinh thần, Trác Lí hăng hái, “Anh thật muốn tìm một cô vợ để sinh con cho mẹ anh con cháu đầy đàn à?”

“Bộp” một tiếng. Quý Mạnh Đường dùng chiếc đũa chưa dùng bên cạnh trực tiếp gõ lên trán Trác Lí, “Cái nha đầu này, sao hơn hai mươi tuổi rồi mà nói chuyện còn không đứng đắn như vậy.”

“Không phải ý của bác Triệu cũng là như vậy sao?” đôi mắt cô xoay chuyển, Trác Lí chợt nhớ tới một chuyện, vì vậy lập tức vội nói, “Mẹ anh dường như là tìm cho anh rất nhiều đối tượng hẹn hò nha.”

“Phụt….” Lần này là Quý Mạnh Đường đem bia trong miệng phun ra ngoài.

………..

…………

Sau bữa cơm tối, Quý Mạnh Đường đưa Trác Lí trở về nhà họ Đường. Trên đường, Trác Lí đột nhiên bắt đầu đa sầu đa cảm suy nghĩ như nước thủy triều, liên tiếp nói ra những lời như sau, “Anh xem, hai năm trước em còn hấp tấp đi theo anh đòi ‘sống còn gây chiến’, trời rất nóng ngủ trong lều trại không có gió vào, lâu ngày không quen đất quen cát nên bị bệnh sởi, lại không rõ bị côn trùng đốt phải sẽ làm toàn thân thối rữa. Khi đó, anh vẫn thường làm em sợ, nếu như mà em khóc làm ầm ĩ, thì về sau anh sẽ không mang em theo đi ra ngoài nữa……..”

“Không thể như vậy sao? Bạn bè của anh ở trong, không ai gặp qua so với em thích diễn thích nói chuyện thích ầm ĩ hơn em. Bọn họ đều rất sợ em……” Đôi tay của Quý Mạnh Đường đút trong túi quần, giống như bé trai, thỉnh thoảng dùng chân đá cục đá ven đường.

“Không phải em muốn nói với anh những thứ này!” Trác Lí căm giận nói, Quý Mạnh Đường vĩnh viễn coi cô như đứa trẻ. Thật ra cô rất muốn nói cho anh biết: Hai năm trôi qua rồi, cô đã trưởng thành chín chắn hơn, cô sẽ làm ra tiền, cô làm ở tòa soạn trong một thành phố lớn, sống rất tốt. Có lẽ năng lực bây giờ của cô cũng chỉ có thể tự vệ, nhưng tương lai cô sẽ lớn mạnh đến mức có thể bảo vệ được người nhà, bảo vệ được cả người mình yêu thương nữa.

Quý Mạnh Đường hiểu rõ cười, dịu dàng xoa xoa mái tóc rối bù của cô, “Anh hiểu em muốn nói gì.”

Ban đêm mùa hè có hai chiếc bóng người bị kéo đến thon dài, không khí vốn nóng bức, nhưng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi đến, làm cho mọi người vô cùng mát mẻ.

“Anh còn phải đi ra ngoài nữa sao?”

“Trong vòng nửa năm nữa sẽ không đi…… Anh phải vì em tìm một chị dâu.” Sau khi Quý Mạnh Đường nói xong, chính mình cũng cười phá lên ha hả.

“Vậy thì tốt, em chờ uống rượu mừng.” Cô thật lòng hy vọng Quý Mạnh Đường hạnh phúc. Không biết vì sao, loại thật lòng hy vọng này lại làm cho cô có một cảm giác thư thái, giống như chỉ cần Quý Mạnh Đường có thể hạnh phúc, thì cô có thể buông tay thật tốt. Có một điểm cô cũng không hiểu rõ: Từ lúc nào thì Quý Mạnh Đường đã trở thành khối của cô?

………….

………….

Tản bộ trở về Thuộc Chi Uyển và Đường Chi Thiện gặp hai người Quý Mạnh Đường và Trác Lí ở đầu hành lang. Đường Chi Thiện đối với Quý Mạnh Đường rất quen thuộc, nói chính xác, cá nhân ông thật sự thưởng thức con người Quý Mạnh Đường này. Mặc dù Quý Mạnh Đường ham chơi (Đối với Đường Chi Thiện mà nói, du lịch chính là ‘chơi’), nhưng anh vẫn có gia nghiệp lớn như cũ. Trác Lí không rõ lắm, nhưng ông biết rất rõ ràng, ban đầu cửa hàng đồ gia dụng ngoài trời của Quý Mạnh Đường phát triển theo hình thức cửa hàng online, sau đó do mạng lưới phát triển nên mở cửa hàng thật, mấy năm nay, Quý Mạnh Đường ở rất nhiều thành phố lớn thu mua rất nhiều cửa hàng đồ gia dụng ngoài trời, thống nhất đăng ký thương hiệu buôn bán của riêng mình …….Thiên Dực. Án kiện thành công của anh đã được Đường Chi Thiện thêm vào bên trong án kiện luật kinh tế tiêu biểu, đã nói không dưới mười lần. Mặc dù đứa nhỏ này từ nhỏ ông cũng nhận biết, nhưng ông cũng vẫn rất chờ mong sẽ lại lấy giáo án mô phỏng pháp luật để mọi người có thể thấy một thương nhân sáng suốt như Quý Mạnh Đường. Mà lúc này, ông gặp lại anh thì trong lòng cũng không phải rất thoải mái. Hoặc chính xác hơn mà nói, là đặc biệt không thoải mái. Loại không thoải mái này cũng lan tràn đến trên người Thiệu Chi Uyển, sau đó hai người này nhìn Quý Mạnh Đường với ánh mắt tràn đầy địch ý.

Quý Mạnh Đường sững sờ, đầu tiên là hô một tiếng, “Cậu Đường, mợ Đường.” Sau đó, vô tội nhìn sang Trác Lí, muốn từ cô biết vì sao hai người này lại nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích.

Hiển nhiên, Trác Lí cũng không biết.