Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 5: Chương 5





Giang Tứ vừa về đến nhà, cơn đói khát mãnh liệt ập tới gần như gi3t chết cậu!
Cậu luống cuống tay chân đến tủ lạnh tìm đồ ăn, bánh quy bánh mì mì ăn liền, ăn tất cả không chừa món nào, trong khoang miệng toàn là đồ ăn, sau đó nôn ra đến say sẫm mặt mày.
Đứng trước bồn rửa mặt, nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc trong gương, Giang Tứ hoàn toàn bối rối.
Từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ vẫn không ăn gì, sắc mặt luôn hồng hào, tràn đầy sinh lực, hoàn toàn chính là một con người khỏe mạnh, không ngờ rằng bây giờ lại biến thành như vậy, một khuôn mặt trắng bệch giống hệt quỷ.
Giang Tứ rất đói bụng, nhưng loại đói khát này không phải đến từ dạ dày, mà là đến từ thân thể.
Cơn đói khát đáng sợ đánh sâu vào lý trí của cậu, gần như cắn nuốt hết tất cả, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào đói! Đói! Đói!
Thế nhưng không được, cơ thể không tiếp nạp, tựa như ngoại trừ những thứ quỷ dị thì bất cứ thứ gì cũng không khiến cho Quỷ Thể có cảm giác chắc bụng.
Cả người Giang Tứ không có chút sức lực nào, nằm trên sô pha, ngay cả một chút sức lực để cử động ngón tay cũng không có.
【 Ta biết rằng bây giờ ngươi đang rất hối hận, có phải cũng cảm thấy quỷ di ảnh cũng rất thơm không, ngươi không nên kén ăn nha? Mức độ đói khát mà ngươi đang cảm nhận lúc này chỉ có -1, nếu như ngươi không muốn trạng thái đói khát này tiếp tục hạ xuống, vậy ngươi phải nỗ lực đi săn.


Giang Tứ cũng không hối hận, muốn cậu ăn một con quỷ vật hình người thì thà để cậu chịu đựng cơn đói này, cậu không thể vượt qua rào cản trong trái tim mình được.
Có người gõ cửa, Giang Tứ phản ứng vài giây mới đứng dậy mở cửa.
Mục Vi bị dọa lui về phía sau một bước, "Cậu......!Đây là muốn hóa thành quỷ sao?"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ yếu ớt liếc mắt xem thường, dựa vào cửa, "Có chuyện gì?"
Mục Vi nhìn khuôn mặt trắng như quỷ của cậu, cảnh giác nói: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
Giang Tứ: "Đói, hai ngày qua không ăn gì."
Mục Vi: "......"
Mục Vi chỉ lớn hơn Giang Tứ mấy tuổi, nghe thấy có người đói thành cái dạng này thì bỗng chốc ngạc nhiên.
"Thanh thị vẫn chưa nghèo khó đến mức này đi?"
"Với không tới độ cao của Thanh thị, là bởi vì tôi tương đối nghèo." Giang Tứ lảo đảo đứng thẳng.
Mục Vi lập tức lên tinh thần, "Muốn thoát khỏi cái nghèo tiến tới cái giàu sao? Tới Cục quản lý quỷ dị của chúng tôi đi! Cục quản lý quỷ dị đang chiêu mộ hết tất cả Người trấn quỷ và Linh Giả!"
Giang Tứ rũ mí mắt xuống, uể oải ỉu xìu, "Các người tin tôi là Linh Giả?"
"Kết quả kiểm tra của cậu đã tới rồi, rất khỏe mạnh, cho nên cho dù cậu là Người trấn quỷ hay là Linh Giả, chúng tôi đều cần hết."
"Tôi còn là sinh viên, phải đi học."
Giang Tứ xoay người đi vào phòng khách, bước chân chao đảo, Mục Vi vội vàng đỡ lấy cậu.
Giang Tứ dừng lại, cứng đờ nhìn vào bàn tay trái bị nắm.
Mục Vi: "???"
Mục Vi buông cậu ra, "Đi học cũng được, cậu có thể trở thành nhân viên ngoài biên chế, tới lúc yêu cầu thì có mặt là được, tiền lương cũng hậu hĩnh."
Trước mặt Giang Tứ xuất hiện khung thoại.

【 Thật vô liêm sĩ! Hành vi trộm cắp là điều đáng xấu hổ! Ngươi nên đường đường chính chính đi săn, không nên chỉ vì một cơn đói mà đi ăn trộm! Là một cái khung thoại, ta khinh bỉ ngươi phỉ nhổ ngươi miệt thị ngươi! Ngươi đã làm cho giá trị quỷ lực không hề dồi dào của Người trấn quỷ đáng thương càng thêm dậu đổ bìm leo! 】
【 Người trấn quỷ: Mục Vi, giá trị trưởng thành: Đỉnh cao giai đoạn một, giá trị quỷ lực: 990, giá trị quỷ dị của sợi chỉ đỏ là 350】
Giang Tứ:???
Khung thoại điên rồi sao? Cậu trộm cái gì?
Giang Tứ như nghĩ tới điều gì đó, "Có thể hỏi giá trị quỷ lực của anh là bao nhiêu không?"
Mục Vi sửng sốt một lát rồi nới: "998, sao vậy?"
Giang Tứ: "......!Không có gì."
Phá được án rồi.
Thật sự là cậu không muốn trộm giá trị quỷ lực của anh ta đâu!
8 điểm giá trị quỷ lực cũng không giúp cậu vơi bớt cơn đói, còn phải cõng thêm cái nồi "Ăn trộm" trên lưng.
Giang Tứ nằm liệt trên sô pha, "Anh đích thân tới đây chỉ để nói những chuyện này thôi à?"
Thần sắc Mục Vi trở nên nghiêm nghị, "Không phải, tôi tới là muốn xác nhận thân phận của cậu, nếu thật là Linh Giả, chúng ta có thể cùng nhau liên thủ để giải quyết vấn đề trong trường cậu, thi thế nữ kia đã chiếm cứ tòa nhà dạy học, nếu không giải quyết được thì cậu không thể đi học."
"Những bạn mà trên người có dấu tay máu kia cũng rất phiền toái, bọn họ không thể khống chế bản thân, không thể tự chủ bản thân mà nhảy từ trên lầu xuống, đến bây giờ đã có năm sinh viên gặp nạn, nên chúng tôi rất cần sự trợ giúp của cậu."
Lần sương mù quỷ dị này tràn đến dữ dội, đánh cho Cục quản lý quỷ dị trở tay không kịp, nhân thủ ở các Cục quản lý quỷ dị các nơi đều khan hiếm, các phương diện đều không hoàn thiện, thậm chí số lượng Người trấn quỷ cũng không đủ cho một người một thành phố, tình huống của Thanh thị đặc thù, nếu không thì cũng sẽ không có hai Người trấn quỷ, phàm là có khả năng khác, Mục Vi tuyệt sẽ không nhờ tới sự giúp đỡ của sinh viên trong trường.
Chỉ cần họ sống sót qua trận này, chờ đến khi một nhóm Người trấn quỷ và Linh Giả mới xuất hiện, áp lực của họ sẽ giảm đi rất nhiều.
Giang Tứ không thể sử dụng tay trái Quỷ Dị của mình trước mặt người khác, mà tác dụng của tay phải Linh Giả cũng không nằm trong phương diện chiến đấu, linh hồn thú cưng thực ra rất hung mãnh, nhưng không có Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, căn bản linh hồn thú cưng này không phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Giang Tứ nói: "Tôi quả thực là Linh Giả, nhưng kỹ năng của tôi không thiên về chiến đấu."
Tối hôm qua đánh một trận với bà Dư, khiến cho Giang Tứ nhận thức được sự thật rằng bản thân mình là một cọng bún với sức chiến đấu bằng 5.
"Tôi cần hai thứ, nếu các anh có thì tôi có thể hỗ trợ, nếu như không có thì tôi cũng không còn cách nào, có đi thì cũng chịu chết thôi."
Mục Vi nghiêm mặt nói: "Cậu cần gì? Chỉ cần chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ tìm cho cậu."
Giang Tứ: "Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung."
Mục Vi:???
Mục Vi: "Đây là cái gì?"
Giang Tứ: "Có thể là cỏ và cát?"
Mục Vi:......
Mục Vi: " Cụ thể một chút đi, đừng nói trừu tượng như vậy."
Giang Tứ lắc đầu, cậu cũng rất muốn nói cụ thể, nhưng mà khung thoại không cụ thể thì cậu cũng không có cách nào cụ thể được.
Mục Vi: "Cậu chờ chút, để tôi gọi điện hỏi thăm đã."
Mục Vi gọi điện thoại cho Cố Mậu Sinh, kết quả vẫn giống vậy, Cố Mậu Sinh cũng chưa từng nghe nói tới hai thứ này.
Không còn cách nào khác, với tỉ lệ giải khóa Quỷ Thể của Giang Tứ bây giờ, cho dù cậu có sử dụng tay trái Quỷ Dị thì cũng không thể giải quyết vấn đề thi quỷ, hiển nhiên Cố Mậu Sinh và Mục Vi cũng không có biện pháp tốt hơn, nếu không họ cũng sẽ không bị hạn chế.
Điện thoại Giang Tứ vang lên, là cuộc gọi của Từ Hiến Du.
Giang Tứ mới vừa bắt máy thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ ở đầu dây bên kia, có có tiếng sinh viên nữ điên cuồng hét lên, còn có tiếng la của Lộ Nguyên Minh "Tớ không nhịn được nữa, mau lấy dây thừng tới đây"......

Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Các cậu đang làm gì?"
Từ Hiến Du thở hồng hộc, "Giang Tứ, cậu có biết mấy người hôm qua tới tìm cậu không? Tớ nghe bạn học nói, hình như bọn họ có thể đối phó với nữ quỷ, cậu có thể liên lạc với bọn họ không?"
"Trên người Hân Hân xuất hiện dấu tay máu, tớ với anh Lộ, Đoạn Hoằng vẫn đang trông chừng cô ấy, vừa rồi cô ấy đột nhiên nổi điên, lao về phía cửa sổ nhảy xuống, được tụi tớ bắt lấy, nhưng mà cô ấy rất khỏe, vẫn luôn ở phản kháng, tụi tớ sắp không kiên trì được......"
"A a a a ——!!!"
Tiếng hét chói tai của cô gái vang lên từ điện thoại.
Chu Hân Như là bạn gái của Từ Hiến Du, không ngờ cô ấy cũng trúng chiêu rồi.
Giang Tứ: "Các cậu đang ở đâu?"
Từ Hiến Du: "Khách sạn Hồng Ý."
Giang Tứ cúp máy, về phòng cầm lấy cuốn tập vẽ và các giấy tờ.
Nhận thấy được sự hung mãnh của linh hồn thú cưng, Giang Tứ không cho rằng linh hồn thú cưng chỉ có giá trị vài điểm là linh hồn vô dụng.
Chúng nó rất mạnh đó.
"Tôi phải ra ngoài một chút, trên người bạn gái của bạn tôi có dấu tay máu, bây giờ đang rất ầm ĩ, ba nam sinh mà cũng không giữ được cô."
Mục Vi không hỏi nhiều, "Tôi lái xe đưa cậu qua đó."
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất đến khách sạn Hồng Ý gần trường học, đi thang máy lên lầu 5.
Trên hành lang có không ít người, đều là sinh viên của đại học Q, bây giờ không ai dám ở lại trong trường, ai có thể ra ngoài đều đi ra.
Trong phòng Từ Hiến Du, ngoại trừ Lộ Nguyên Minh và Đoạn Hoằng thì còn có hai nam sinh mà cậu không quen biết, Chu Hân Như bị đ è xuống mặt đất, dùng dây thừng trói lại, nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa la hét, cả năm người con trai đều mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Giang Tứ biết rất rõ sức mạnh của quỷ vật lớn bao nhiêu, một người con trai như cậu mà cũng bị bà Dư ném đi khắp nơi cứ như đang chơi đùa.
Từ Hiến Du nhìn thấy Giang Tứ, như là nhìn thấy một vị cứu tinh.
Mục Vi không nói hai lời, tung sợi chỉ đỏ ra, nhanh chóng quấn quanh cổ tay Chu Hân Như, Chu Hân Như còn đang giãy giụa la hét, lập tức yên tĩnh lại, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.
Tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên nhìn Mục Vi.
Giang Tứ giới thiệu: "Mục Vi, chuyên xử lý những chuyện này."
Từ Hiến Du liên tục nói lời cảm ơn, hắn không ngờ rằng Giang Tứ thật sự có thể tìm người tới đây.
Mục Vi xua tay, "Tôi chỉ có thể hỗ trợ trấn áp, không có biện pháp giải quyết, hơn nữa sợi chỉ đỏ này cũng không thể quấn lấy cô ấy mãi, sẽ không tốt cho cô ấy."
Quỷ Khí đã bị quỷ lực nhuộm dần, nếu người bình thường tiếp xúc lâu, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì biến thành xác sống, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người bình thường không thể sử dụng Quỷ Khí.
Mục Vi nhìn về phía Giang Tứ, "Hay là cậu thử xem?"
Linh Giả chuyên đối phó với quỷ dị, nếu như Giang Tứ là Linh Giả, hẳn là có biện pháp giải quyết.
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Giang Tứ.
Giang Tứ cũng muốn giúp đỡ, nhưng cậu mới vừa trở thành Linh Giả, nghiệp vụ vô cùng không thuần thục.
"Dấu tay máu ở đâu?"
"Trên vai."

Từ Hiến Du kéo thấp cở áo sau lưng Chu Hân Như xuống, ở vị trí lưng của vai trái, một dấu tay máu đỏ tươi ở đó, giống như là có người vỗ lên từ phía sau.
Giang Tứ: "Các cậu gặp qua thi thể nữ kia à?"
Trong mắt Từ Hiến Du tràn ngập hoảng sợ, "Đương nhiên không có, dấu tay máu này là đột nhiên xuất hiện, Hân Hân sợ tới mức khóc rống lên."
Không gặp được thi quỷ, lại xuất hiện dấu tay máu, trong lúc nhất thời Giang Tứ cũng không hiểu thao tác này là gì.
Đầu ngón tay phải của Giang Tứ điểm vào dấu tay máu, khung thoại quả nhiên xuất hiện.
【 Ta đã lâu rồi không thấy, đường đường là Quỷ Thể, lại đói bụng đến mức bạ đâu ăn đó như thế này, ngay cả vết máu quỷ chú không tha, cho dù ngươi có hấp thu quỷ chú thì cũng không thể giảm bớt sự đói khát của người, trừ khi trạng thái đói khát của ngươi đạt từ mức 0 trở lên.


【 Đừng nói tới việc ngươi muốn cứu người, ta không tin, cô ta phù hợp với các điều kiện hạ chú của thi quỷ, chỉ cần thi quỷ còn ở đó, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tiêu diệt quỷ chú hoàn toàn, giá trị của ngươi còn không bằng một linh hồn thú cưng, chỉ cần có linh hồn thú cưng ở đây, quỷ chú sẽ không có cách nào điều khiển cô ta, tác dụng của ngươi chỉ dùng được có một lần, rất nhanh sẽ xuất hiện lại, trừ khi ngươi với cô ta dính nhau như hình với bóng, đảm đương thành công cụ hấp thụ lời nguyền hình người của cô ta, vậy thì ngươi không cần sử dụng linh hồn thú cưng, ta chỉ có thể hoài nghi, ngươi là đang mơ ước quỷ lực của quỷ chú này, đồ tâm tư xấu xa! Tư tưởng dơ bẩn! 】
Giang Tứ: "......"
Ngày nay cậu lại muốn đánh chết cái khung thoại này!
Giang Tứ thu tay, có chút do dự.
Tay trái Quỷ Dị không giải quyết được vấn đề, xem ra ngoại trừ linh hồn thú cưng thì không có biện pháp nào tốt hơn, nhưng dùng linh hồn thú cưng áp chế cũng không phải là biện pháp, dù sao thì ba linh hồn thú cưng trong tay cậu đều là của người khác, không thể giữ ở đây mãi mãi.
Từ Hiến Du thấy cậu hồi lâu không nói gì, một lòng nhắc lại, "Thế nào? Có biện pháp nào không?"
Giang Tứ không nói chuyện, cho Đoạn Hoằng một ánh mắt.
Đoạn Hoằng hiểu ý, tươi cười dẫn các anh em đến hỗ trợ ra ngoài, đóng cửa phòng lại, ngăn cản cách bạn học đang vây xem ở hành lang.
Giang Tứ nhìn về phía Mục Vi, "Các anh định giải quyết nữ quỷ ở trường học như thế nào?"
Giang Tứ không cho rằng Cục quản lý quỷ dị sẽ đặt cược nhiều sinh mạng như vậy vào cậu, một người thậm chí còn không chắc có phải là Linh Giả hay không.
Mục Vi nói: "Chúng tôi đã nộp đơn xin chi viện từ các thành phố bên cạnh, sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề của trường học."
Giang Tứ: "Đại khái mất bao lâu?"
Mục Vi: "Chỉ cần chiều nay họ đến, chúng tôi sẽ giải quyết."
Giang Tứ gật đầu, "Chắc hẳn anh cũng biết, nếu như không loại trừ nữ quỷ thì dấu tay máu này không thể xóa bỏ hoàn toàn."
Quả thực Mục Vi biết điều đó, cho nên bọn họ không lần theo dấu tay máu này, mà là vẫn luôn nghĩ cách đối phó với thi thể nữ.
Giang Tứ: "Tôi có một biện pháp có thể tạm thời áp chế dấu tay máu."
Giang Tứ mở tập vẽ ra, kêu Mục Vi cởi bỏ sợi chỉ đó, Chu Hân Như vốn đang yên tĩnh đột nhiên nhảy lên, lao về phía cửa sổ ——
"Hân Hân!"
Giang Tứ bóc lấy Phốc Sóc nhỏ, ném về phía lưng Chu Hân Như!
Phốc Sóc nhỏ ngao một tiếng, dùng cả bốn móng vuốt bám vào trên lưng Chu Hân Như, không hề rơi xuống.
Trên người Phốc Sóc nhỏ b ắn ra một khung thoại.
【 Phốc Sóc vô dụng: Bên ngoài thật đáng sợ, muốn về nhà, ẳng ẳng ẳng ~~】
Giang Tứ: "......"
Cơ thể đang chạy như điên của Chu Hân Như cứng đờ, nhắm mắt lại ngã xuống.
Bé Phốc Sóc nhanh nhẹn nhảy ra, ẳng ẳng chạy đến bên chân Giang Tứ, ngẩng đầu nhỏ, mắt trông mong nhìn Giang Tứ.
Khung thoại trên đầu không ngừng b ắn ra.
【 Phốc Sóc vô dụng: Mỹ Mỹ về nhà, Mỹ Mỹ về nhà ~】
【 Phốc Sóc vô dụng: Về tìm mẹ ~】
【 Phốc Sóc vô dụng: Ẳng ẳng hu hu ~~ về nhà ~】

Giang Tứ: "......"
Giang Tứ phát hiện một công dụng mới của khung thoại này, dường như nó có thể diễn đạt suy nghĩ của thú cưng.
Phốc Sóc nhỏ biểu hiện như vậy, khiến cho Giang Tứ có cảm giác như đang lừa bán con nít, có chút không đành lòng khi để nó ở lại đây.
Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất, sờ đầu Phốc Sóc nhỏ, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, vẫn chưa có tin nhắn trả lời.
"Tao đã liên lạc với chủ nhân của mày rồi, cô ấy vẫn chưa trả lời tao, tao sẽ nhờ cô ấy đến đưa mày về nhà càng sớm càng tốt, tạm thời mày hãy ở đây đi, chờ tao đánh bay thi thể nữ đó sẽ quay lại đón mày được không?"
Bé Phốc Sóc li3m li3m miệng, nhìn Giang Tứ rên lên một tiếng, trên đầu lại bắ n ra một khung thoại.
【 Phốc Sóc vô dụng: Ẳng ẳng ~~ về nhà! 】
"Được, tao đảm bảo sẽ đưa mày về nhà." Giang Tứ đưa tay ra.
Bé Phốc Sóc nâng móng vuốt nhỏ lên, đặt vào lòng bàn tay Giang Tứ, sau đó quay đầu chạy về bên cạnh Chu Hân Như, ngồi bất động.
Này xem như là đồng ý với Giang Tứ.
Rốt cuộc cũng thương lượng với bé Phốc Sóc xong, Giang Tứ quay đầu lại, nhìn thấy bốn khuôn mặt khiếp sợ.
Đoạn Hoằng run tay, "Này này này đây là cái gì? U linh?!"
Vẻ mặt Lộ Nguyên Minh ngơ ngác, "Trong suốt......!Hồn chó?!"
Từ Hiến Du: "......"
Từ Hiến Du mở miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Trong bốn người, chỉ có thần sắc của Mục Vi là kích động nhất, "Đây, đây chính là năng lực của cậu?!"
Giang Tứ gật đầu, "Đây là linh hồn thú cưng, nó có thể tạm thời áp chế quỷ chú."
Cái ánh mắt mà Mục Vi đang nhìn Giang Tứ, cứ như đang nhìn vào một kho báu lớn sáng chói lóavậy!
Giang Tứ nói với Từ Hiến Du: "Linh hồn thú cưng này tớ chỉ có thể tạm thời để đây thôi, giúp Chu Hân Như áp chế quỷ chú, nhưng cậu phải bảo vệ nó cho thật tốt, đây là chó của người khác, tớ còn phải trả cho chủ nhân của nó, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được."
Giang Tứ mơ hồ đoán được, nếu như linh hồn thú cưng biến mất, thì chắc chừng nó sẽ hoàn toàn chết đi, nếu không thì thời điểm chó Shiba đối mặt với thi quỷ, nó cũng sẽ không có loại phản ứng này, cho nên cậu rất lo lắng cho an nguy của linh hồn thú cưng.
Dù sao thì bây giờ chúng nó vẫn còn rất yếu, nhỡ đâu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ tương đương với việc chết một lần nữa.
Từ Hiến Du trịnh trọng gật đầu, "Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt."
Dừng một chút, lại hỏi: "Nó có cần ăn gì không? Tớ phải chăm sóc nó như thế nào?"
"Không cần, cậu chỉ cần bảo vệ tờ giấy này cho tốt là được." Giang Tứ đưa "nhà" của bé Phốc Sóc cho Từ Hiến Du.
Từ Hiến Du cẩn thận nhận lấy, rồi cẩn thận cất vào.
Mục Vi kiến nghị Từ Hiến Du, tốt nhất nên chuyển xuống tầng một.
Từ Hiến Du cũng rất bất đắc dĩ, nếu có thể ở tầng một thì hắn đã sớm ở rồi, những doanh nghiệp này cũng thật là linh thông tin tức, vừa nghe nói đại học Q xảy ra chuyện thì các khách sạn đều tăng giá, số tầng càng thấp thì giá cả càng cao, mấu chốt là còn không có phòng!
Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh theo Giang Tứ rời đi.
Lộ Nguyên Minh: "Cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu kém quá."
Giang Tứ lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, chính là quá đói bụng.
Đoạn Hoằng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Tứ, vô cùng đau đớn, "Tớ biết rồi! Nhìn vào khuôn mặt hại nước hại dân này đi, vừa nhìn là biết không phải là người thành thật! Thành thật nói cho tớ biết, mệt đến mức như vậy, có phải cậu có bạn gái sau lưng anh em rồi không?!"
"Cút!" Giang Tứ nhấc chân muốn đá.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Đoạn Hoằng nhảy vào như là con thỏ, chỉ nghe một tiếng "Cái đệt", cả người rơi xuống, Giang Tứ theo bản năng duỗi tay bắt lấy, hai người cùng lúc rơi vào trong bóng đêm, không thấy bóng dáng đâu.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Lộ Nguyên Minh và Mục Vi theo sau hoàn toàn không có phản ứng, Giang Tứ và Đoạn Hoằng đã biến mất.
Sàn thang máy trước mặt chẳng biết biến đi đâu, sương đen trong thang máy bốc lên, phảng phất như vực sâu vô tận!.