Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 84: C84: Chương 84




Sự thật đã bày ra ở trước mắt, trường kiếm Linh Khí chọn linh huyết của ai chỉ cần nhìn là hiểu ngay, mặc cho người đó có thực lực đến đâu, có bao nhiêu người ủng hộ, Linh Khí không nhận chủ thì tất cả đều là lời nói suông.

Trong những người ở đây, người bị k1ch thích tàn nhẫn nhất phải kể tới Hà Anh Phương, trở thành Linh Giả nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết Linh Khí còn có thể có dáng vẻ này, máu mà nó không thích sẽ bắn ngược trở về, còn cố ý bắn tạp chất để khiêu khích trào phúng, đây không phải là Linh Khí mà, quả thực giống như một vật sống có trí tuệ, quá nhiều thứ ngoài dự đoán và không kịp đề phòng, sớm biết như thế, hắn căn bản sẽ không chạy tới đây chuyến này, hoàn toàn chính là tự rước lấy nhục.

Hà Anh Phương nhìn chằm chằm Giang Tứ, hắn cảm thấy đứa nhỏ này có chút ảo ma, nghe nói món Quỷ Khí của cậu cũng giống như vậy, vô cùng có khí chất và tính cách độc đáo, thiếu chút nữa đã nuốt một quản lý cấp cao của Phòng Trấn Quỷ Xử trong một phát, Quỷ Khí thì thôi đi, ngay cả Linh Khí cũng như vậy, rốt cuộc đứa nhỏ này có ma lực gì thế?!

Bạc Hoài chú ý tới ánh mắt của Hà Anh Phương, hắn kéo Giang Tứ sang bên cạnh mà ôm, ngăn cản tầm mắt của Hà Anh Phương.

Phó cục trưởng Đường yêu cầu những nhân viên không liên quan rời khỏi văn phòng, chỉ để lại ba đương sự là Hà Anh Phương, Bạc Hoài và Giang Tứ, ngay cả Bạch Ngộ cũng cho ra ngoài cửa đứng chờ, Phó cục trưởng Đường liên hệ với quản lý cấp cao của Cục quản lý quỷ dị, mở một cuộc họp video ngay tại đây, bàn về vấn đề quyền sở hữu của trường kiếm Linh Khí.

Giang Tứ vẫn còn chưa nguôi giận, hiện tại không muốn nói chuyện, Phó cục trưởng Đường tự mình thuật lại câu chuyện một lần, cũng nói tới việc Giang Tứ đưa ra 10 linh hồn thú cưng cấp bốn để đổi lấy trường kiếm Linh Khí, ông cũng nhấn mạnh rằng, Giang Tứ đổi trường kiếm là cho Bạc Hoài sử dụng, không phải để lại cho chính mình.

Chuyện này nhất định phải được nhấn mạnh nhiều lần, trên người Giang Tứ đã có hai món Quỷ Khí đặc biệt, nếu như lại giữ luôn món Linh Khí này, thì dù có nói gì thì cấp trên cũng không đồng ý.

Các vị lãnh đạo cấp cao vừa nghe trường kiếm Linh Khí có thể tự chọn chủ nhân, trước mắt chủ nhân được chọn là Bạc Hoài, mặc dù rất động lòng với điều kiện mà Giang Tứ đưa ra, nhưng vẫn có người đưa ra vấn đề con quỷ trong cơ thể của Bạc Hoài, con quỷ đó còn tồn tại một ngày, Bạc Hoài sẽ không thể bước qua rào cản cấp S, có được trường kiếm Linh Khí trong tay thì đúng thật là lãng phí, không bằng để cho Linh Giả khác thử xem xem, để xem có Linh Giả nào được trường kiếm Linh Khí lựa chọn không.

Giang Tứ quả thực không chịu nổi nữa, cậu ngắt lời, "Con quỷ trong cơ thể của đội trưởng Bạc rất nhanh sẽ khống chế được, sẽ không là trở ngại để đột phá cấp S, chư vị không cần nhọc lòng, không ai ngu ngốc tới mức vì sức mạnh mà tìm đến cái chết cả, nếu không phải là vì nắm chắc được sức mạnh này, chúng tôi cũng sẽ không chiến đấu vì nó."

Giang Tứ bực mình nhìn về phía Bạc Hoài, "Tôi có chút hối hận rồi, 10 linh hồn thú cưng cấp bốn là quá nhiều, cái món Linh Khí chó này không đáng giá đến mức đó, nhiều nhất cũng đáng giá......5 con, đúng vậy, nhiều hơn một con cũng không được!"

Lãnh đạo cấp cao đang tham dự cuộc họp video: "......"

Không phải, chuyện này còn chưa giải quyết xong mà, sao mà lại đột nhiên giảm giá như vậy chứ? Mà còn là giảm giá đến một nửa lận!

Bạc Hoài bật cười, ánh mắt nhìn về phía video lại không có độ ấm, "Chư vị lãnh đạo, nếu không quyết định nhanh lên, bằng không lát nữa ngay cả 5 con cũng không còn đâu."

Sau lời nói của Bạc Hoài, các quản lý cấp cao lại bắt đầu xào xáo, Phó cục trưởng Đường đúng lúc phụ họa vài câu, Giang Tứ và Bạc Hoài cũng không nghe bọn họ cãi nhau, chỉ chờ kết quả cuối cùng được.

Ánh mắt Hà Anh Phương thỉnh thoảng lại nhìn về phía Giang Tứ, trong mắt đều là sự dò xét và suy đoán, mỗi lần nhìn chằm chằm Giang Tứ, hắn đều bị Bạc Hoài chắn ngang.

Giang Tứ bất giác tiếp xúc với ánh mắt của Hà Anh Phương, như là rốt cuộc nhớ tới cái gì, "Đúng rồi tôi đã quên nói, lý do ông không vẽ được hoa văn ngự quỷ ngoại trừ do chất liệu, còn có thể chính là vấn đề của ông."

Hà Anh Phương: "......"

Tại sao lại có thể có một đứa nhỏ đáng ghét như vậy chứ!

Giang Tứ lộ ra một nụ cười vô hại, "Tôi thì ngoại trừ việc vẽ linh hồn thú cưng, thực ra cũng tương đối am hiểu vẽ Linh Văn, nếu ông vẽ không tốt, không bằng để tôi thử xem, nói không chừng Linh Văn ngự quỷ mà tôi vẽ ra phẩm chất còn tốt hơn đó?"

Hà Anh Phương: "......"

Vật liệu không có được, ngay cả trường kiếm Linh Khí cũng gần như không tới tay, bây giờ ngay cả bát cơm của hắn cũng muốn đoạt đi sao?!

Hà Anh Phương ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Không cần phiền như thế đâu, chế tác hoa văn ngự quỷ là chuyện thuộc bổn phận của tôi."

Hà Anh Phương thật sự không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa, vừa có kết quả thì hắn đã đứng dậy rời đi.

Rõ ràng là Giang Tứ cũng phe với Bạc Hoài, vốn dĩ quản lý cấp cao của phòng Linh Giả đều ủng hộ Bạc Hoài nhiều hơn, nếu như không phải trong cơ thể hắn có một con quỷ, như vậy trường kiếm Linh Khí căn bản cũng không cần suy xét gì, chắc chắn là của Bạc Hoài, bọn họ cũng đều biết Bạc Hoài đang áp chế giá trị tinh thần của mình, giá trị tinh thần mà tăng vọt thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, bọn họ cũng không mong chờ gì vào việc Bạc Hoài tiến vào cấp S, chỉ mong rằng hắn có thể sống là được, lúc này mới cam chịu đổi trường kiếm Linh Khí cho người khác.

Nếu như hai người đã muốn, Giang Tứ cũng nói con quỷ trong cơ thể Bạc Hoài rất nhanh sẽ được khống chế, hơn nữa có Giang Tứ giúp Bạc Hoài áp chế quỷ khí trước đây, bọn họ tạm thời tin tưởng hai người này thực sự có thể vượt qua rào cản này, trở thành một Linh Giả cấp S.

Thực lực của Bạc Hoài các quản lý cấp cao đều rõ như ban ngày, nếu như Bạc Hoài thực sự có thể trở thành Linh Giả cấp S, hơn nữa cộng thêm sự hỗ trợ của trường kiếm Linh Khí, muốn cạnh tranh với Linh Giả số một thế giới cũng không phải là không có khả năng, nghĩ như vậy, các quản lý cấp cao cũng không gây trở ngại gì nữa, quyết định đổi trường kiếm Linh Khí cho Bạc Hoài, chỉ là...... Phương thức chém giá này tuyệt đối không được!

Trả giá đến mức cuối cùng, Giang Tứ lấy 8 linh hồn thú cưng để đổi lấy trường kiếm Linh Khí, thú cưng phù hợp với điều kiện được bên Cục quản lý quỷ dị cung cấp, tốt nhất là chó quân sự hay chó cảnh sát, những chủng loại thú cưng khác thì Giang Tứ không thể cam đoan độ lệch của giá trị tinh thần lớn đến mức nào.


Có rất nhiều chó quân sự và chó cảnh sát đã chết tại nhà hoặc hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, 8 con cũng không phải là nhiều, không những là không nhiều mà bọn họ còn chê ít, cho dù là mười mấy hay mấy chục con thì họ cũng có thể lấy ra được.

Hiện tại điều khiến họ hối hận nhất chính là đã không đồng ý ngay khi Giang Tứ lấy ra 10 linh hồn thú cưng, giằng co qua lại giờ từ 10 con xuống thành 8 con, thiếu đi hai con cũng tương đương với việc thiếu hai Linh Giả cấp A, sao bọn họ có thể không đau lòng cho được, chỉ trích đổ lỗi cho nhau đến cùng, mọi ngón tay đều chỉ vào Phó cục trưởng Đường, nếu như lúc trước ông sống chết túm chặt 10 con không buông, thì sau đó sẽ đâu có mất đi hai con đâu.

Phó cục trưởng Đường cảm thấy mình oan quá oan đi, thế nhưng cuối cùng cũng định đoạt được trường kiếm Linh Khí, dù bị trách tội hai câu thì ông cũng ráng nhận.

Sự việc đã được giải quyết xong, Phó cục trưởng Đường yêu cầu Bạc Hoài mang theo trường kiếm Linh Khí chạy lấy người đi, lần này những món đồ mà bọn họ mang về không ít, mỏ Linh quặng và Cây Bách Quỷ quả thực rất quan trọng, nhưng thứ có giá trị nhất chính là hai chiếc hộp gỗ lớn kia, thứ được phong ấn bên trong chính là hai quyển sách, sách giấy được bảo tồn rất tốt, là cuốn sách được bảo quản tốt nhất được tìm được cho tới này, chữ viết bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, có giá trị nghiên cứu rất cao.

Phó cục trưởng Đường bảo họ gần đây đừng vào Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến này nữa, ông cần phải mang đồ trở về Long thị, không biết ngày nào mới về, gần đây khắp nơi trên thế giới đều xảy ra những chuyện kỳ lạ, có thể Quỷ Dị Tràng mới sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bọn họ không thể bị nhốt trong Quỷ Dị Tràng được, cần thiết tùy thời đợi mệnh lệnh, để phòng ngừa những tình huống khẩn cấp.

Tâm nguyện được đi vào Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến của Giang Tứ vẫn luôn mong ngóng đã được thực hiện xong, bây giờ có cần vào đó hay không cũng đều không sao cả, cậu có thể không cần vào, nhưng phỏng chừng Cục quản lý quỷ dị sẽ không buông bỏ những thứ bên trong.

Bạc Hoài mang theo chiếc hộp gỗ dài cùng nhau rời đi, để tránh cho một người một kiếm cứ nhìn nhau là không thuận mắt, khiêu khích lần thứ hai hoặc lại đánh nhau lần thứ hai.

Trọng lượng của chiếc hộp gỗ chứa thanh trường kiếm Linh Khí không nhẹ, Bạch Ngộ biết được cuối cùng cũng thanh trường kiếm Linh Khí này cũng đã đổi được tới tay, rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ngộ: "Muốn tìm người chế tạo vỏ kiếm sao?"

Cứ mang theo một chiếc hộp gỗ dài như vậy, dù muốn mang đi đâu cũng cảm thấy bất tiện.

Giang Tứ: "Chắc là không cần dùng đến vỏ kiếm đâu, chờ đến khi trường kiếm Linh Khí thực sự nhận chủ, hẳn là có thể thu vào trong cơ thể, nếu không anh cho rằng cái thứ Linh Khí chó này vì cái gì đã ăn linh huyết rồi mà còn không muốn nhận chủ? Còn không phải là không muốn sống chung với Quỷ Diện Đằng dưới một mái nhà sao? Làm ra vẻ! Hừ!"

Bạch Ngộ: "......"

Bạc Hoài bật cười, "Nghe em ấy, không cần chuẩn bị vỏ kiếm."

Bạch Ngộ: "......"

Từ lúc trở về cho tới giờ, Bạch Ngộ đã thấy hắn cười rất nhiều lần, trước kia ai có thể biết được đội trưởng Bạc Bạc Hoài băng giá lạnh lùng cười lên là dáng vẻ như thế nào chứ? Đây là sức mạnh của tình yêu sao?

Giang Tứ ôm sáu chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa một bàn tay ra, "Đưa tay cho em."

Bạc Hoài đưa tay ra, nắm lấy tay Giang Tứ.

Bạch Ngộ: "......"

Các người là học sinh tiểu học à? Cùng nhau trở về ký túc xá còn muốn tay trong tay?!

Bạch Ngộ không chịu nổi mùi yêu đương chua chát này nữa rồi, hắn không nên đi cùng đường với họ mới phải!

Giang Tứ nhìn khung thoại trước mặt Bạc Hoài.

【 Giá trị tinh thần: 24.699, cấp bậc giá trị tinh thần: A, cấp bậc Linh Vực: A, muốn trở thành Linh Thể thuần khiết khó như vậy sao? 】

【 Quỷ Diện Đằng, giá trị quỷ dị: 13.000, Quỷ Linh hoàn thành 6%, Quỷ Diện Đằng cảm thấy cuộc sống gần đây tương đối thoải mái, có phải thời đại sắp thuộc về nó đã sắp đến rồi không? Không cần phải ràng buộc đại sát tứ phương nữa, đây mới là cuộc sống mà quỷ dị nên có, thật là mong chờ ngày đó sớm đến mà. 】

Giang Tứ: "......"

Gần đây không có hấp thu quỷ khí, khó trách Quỷ Diện Đằng cảm thấy cuộc sống quá thoải mái, cậu không có tới hãm hại Quỷ Diện Đằng, Quỷ Diện Đằng cũng không biết cố gắng, độ hoàn thành Quỷ Linh cứ như rùa bò, còn có kho linh lượng của Bạc Hoài vẫn đang cung ứng, sao độ hoàn thành Quỷ Linh vẫn chậm như vậy chứ!

Giang Tứ buông tay ra, miệng lẩm bẩm, "Quá chậm, với tốc độ này, nó muốn bò tới địa lão thiên hoang sao?"

Cái giới quỷ dị này quá không được rồi, điều kiện tốt như vậy cũng không cố gắng biến thành Quỷ Linh, nếu như không cho ăn gậy thì sẽ không biết tiến tới mà?


Bạc Hoài nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng bất đắc dĩ.

Đi đến trước cửa ký túc xá, Giang Tứ vẫy tay với Bạc Hoài, "Đợi chút nữa em sẽ đến tìm anh, em muốn nói chuyện kỹ lưỡng với người anh em này cái đã, xem thử khi nào nó mới hoàn thành quá trình tiến hóa."

Bạc Hoài: "......"

Bạch Ngộ: "???"

Bạch Ngộ không hiểu những gì mà Giang Tứ nói, Bạc Hoài vừa nghe đã hiểu, vừa xử lý xong chuyện quỷ dị thì lập tức gấp gáp chạy về, mặc dù quần áo không dơ, nhưng khí vị quỷ dị cũng theo đó mà trở về, nhu cầu cấp bách hiện tại của hắn là cần phải sửa sang lại một phen.

Giang Tứ đem sáu chiếc hộp gỗ nhỏ vào phòng ký túc xá, cẩn thận cất vào ba lô cá nhân, rồi quay người muốn đi tìm Bạc Hoài, nhưng điện thoại vang lên, Giang Tứ lấy điện thoại ra thì cuộc gọi đã ngắt, là một số điện thoại lạ.

Giang Tứ vô cùng nghi ngờ số điện thoại của mình có phải bị bán rồi không, nếu không thì tại sao lại có nhiều số lạ gọi tới như vậy chứ? Mới đổ hai lần chuông đã tắt máy, đây là muốn thử nghiệm độ nhẫn nại của cậu à?!

Giang Tứ mở điện thoại lên, những cuộc gọi lạ này cũng không giống như lần trước, những dãy số cũng không trùng lặp, cậu bấm vào những tin nhắn chưa đọc, có tổng cộng ba tin:

【 Cậu không phải là con người đúng không? 】

【 Cậu không phải là con người. 】

【 Tôi biết cậu không phải là con người. 】

Giang Tứ: "......"

Này mẹ nó đây là những lời tâm thần gì vậy?!

Giang Tứ bấm vào ô nhập liệu, chuẩn bị nả đạn từng phát một, để xem đứa bệnh tâm thần nào tới quấy rầy cậu như vậy!

Tin nhắn còn chưa được soạn xong thì lại nhận được một tin nhắn khác.

Giang Tứ mở ra nhìn vào, vẫn là cái câu: 【 Tôi biết cậu không phải là con người. 】

Lửa giận của Giang Tứ bốc lên đến đỉnh đầu, cậu nhanh chóng đánh chữ trả lời: 【 Mày mới không phải là con người! Cả nhà mày đều không phải là con người! Có bệnh thì phải uống thuốc đi! Đừng có mà tới quấy rối dân chúng vô tội! 】

Giang Tứ vừa định tắt màn hình và kết thúc cuộc đối đầu, lại có một tin nhắn khác lại đến: 【 Giang Tứ, cậu thật sự là con người sao? 】

Giang Tứ dừng lại, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng nhiều cuộc gọi và những tin nhắn không thể giải thích được này là do bị ai đó ác ý quấy rối, không ngờ đối phương vậy mà biết tên cậu, nếu như đối phương biết cậu là ai, vậy thì những lời "Không phải con người" không chỉ đơn giản là một lời mắng chửi rồi.

Giang Tứ gần như biết được mục tiêu ngay lập tức, chỉ có hai người biết rằng cậu có thể không phải là con người, Giang Tứ chắc chắn không phải là Bạc Hoài, vậy thì chỉ còn một đối tượng duy nhất —— Cố Mậu Sinh!

Cố Mậu Sinh có thể chạy trốn cho tới bây giờ mà không bị bắt lấy, cũng coi như rất có bản lĩnh, Giang Tứ vẫn luôn nghi ngờ rằng ông ta đã thấy dáng vẻ của cậu khi giải phóng quỷ khí ra, hiện tại xem ra suy đoán của cậu quả nhiên không sai.

Giang Tứ lập tức gửi tin nhắn: 【 Ông là Cố Mậu Sinh? 】

Tin nhắn lạ trả lời: 【 Tới đây gặp tôi, có việc muốn nói với cậu, chỉ một mình cậu tới đây thôi, tôi không hy vọng sẽ có người thứ ba biết về sự liên hệ của chúng ta, nếu không thì tin tức cậu không phải là con người sẽ lan truyền khắp cả nước ngay lập tức. 】

Giang Tứ cạch cạch đánh chữ: 【 Đừng nói những lời rỗng tuếch, ông nói tôi không phải con người thì tôi không phải là con người sao? Ông có thể thử xem dân chúng tin tưởng tôi hay là sẽ tin tưởng một kẻ đang lẩn trốn như ông! 】

Tin nhắn lạ: 【 Có phải cậu đã khiến hạt giống quỷ của tôi trở về trạng thái ban đầu không? Thiệt cho cậu giấu kỹ đến như vậy, tôi không ngại truyền bá ra đâu, toàn bộ quá trình đã được tôi ghi chép lại tỉ mỉ rồi, có thể tung ra bất cứ lúc nào. Nếu như cậu không tới, hoặc là dẫn theo người khác đến đây, tin tức này cũng sẽ được tung ra. 】


Phía bên kia ném tới một địa chỉ, yêu cầu Giang Tứ đến địa điểm này vào thời gian đã định.

Giang Tứ: "......"

Ông ta đây là tự biên tự diễn luôn vậy đó hả?

Giang Tứ kiểm tra vị trí của địa chỉ này, là một thị trấn nhỏ cách xa Thanh thị, Cố Mậu Sinh sẽ không trốn ở nơi này đó chứ? Với sự xảo quyệt và thận trọng của Cố Mậu Sinh, không có khả năng ông ta sẽ dễ dàng nói cho cậu nơi mà ông ta đang ẩn nấp.

Giang Tứ nghĩ không ra ông ta có điều gì muốn nói với mình, nếu như nhất định phải tìm một lý do để Cố Mậu Sinh gặp cậu, chắc chừng giá trị trưởng thành của hạt giống quỷ đã đi đến bờ vực nguy hiểm rồi, cần phải có cậu giúp đỡ, nên lúc này mới nóng lòng muốn gặp cậu, lúc trước vì muốn sống sót, ông ta đã giết hai người giám sát rồi đến tìm cậu, Giang Tứ không hề nghi ngờ, có lẽ Cố Mậu Sinh thực sự vì giá trị trưởng thành mà mạo hiểm tìm đến cậu, hãy nhìn vào những cuộc gọi không được bắt máy trong khoảng thời gian này là biết.

Đây có thể là cơ hội tốt nhất để bắt lấy Cố Mậu Sinh, Giang Tứ không có ý định từ bỏ.

Giang Tứ cất điện thoại đi tìm Bạc Hoài, sau khi gõ cửa một lúc lâu thì cửa ký túc xá mới mở ra từ bên trong, Bạc Hoài mặc trang phục thường ngày mang theo một thân hơi nước đứng ở cửa, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, tay trái bị thương của hắn được quấn băng chống thấm, không biết miệng vết thương có bị thấm nước hay không.

Giang Tứ ngạc nhiên, "Sao anh lại tắm rửa vào lúc này? Miệng vết thương thấm nước sẽ bị nhiễm trùng thì sao."

Bạc Hoài mở cửa, để cậu vào trong, "Hai ngày nay đi sang thành phố bên cạnh xử lý một vụ thi thể thối rữa, mùi hôi quá nồng rồi."

Giang Tứ nhìn chằm chằm mái tóc nhỏ giọt của hắn vài giây, cầm lấy khăn lông trong tay hắn, ấn người ngồi xuống ghế, dùng khăn lông phủ lên đầu hắn, lau qua lau lại không hề có tổ chức, nếu như không biết là đang lau tóc, người không biết còn tưởng rằng hai người đang kết thù với nhau.

Bạc Hoài không tránh không né, mặc cho Giang Tứ muốn làm gì làm, Giang Tứ lau vô cùng nghiêm túc, chỉ là sau khi lấy khăn lông ra, cậu có chút không duy trì được biểu cảm, một trưởng quan Bạc từ trước tới nay không một chút cẩu thả lại bị cậu lau cho rối tung lên rồi.

Giang Tứ vội vàng dùng tay vuốt thẳng tóc cho hắn, "Xin lỗi, em chưa bao giờ lau tóc cho người khác, nghiệp vụ có chút không thành thạo rồi."

Người đàn ông hiếm khi lười nhác ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, khóe miệng cong lên, trong mắt đều là dáng vẻ của cậu.

Mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt như vậy của Bạc Hoài, Giang Tứ đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, thấy tóc hắn không còn nhỏ nước nữa, cậu cầm lấy hộp y tế, nhẹ nhàng mở lớp băng vải không thấm nước ra, rồi khử trùng cho miệng vết thương một lần nữa.

Trường kiếm Linh Khí quá độc ác, nó chém một vết thật dài và chéo vào lòng bàn tay trái của Bạc Hoài, xét vào lượng máu chảy ra thì miệng vết thương chắc chắn là khá sâu, một vết thương lớn như vậy nếu như không khâu thì không biết đến khi nào mới lành lại.

Bàn tay này của Bạc Hoài thật sự là lắm tai nạn mà, vết thương chém ra ở Quỷ Dị Tràng vẫn còn chưa khép lại, giờ lại thêm một vết thương mới.

Giang Tứ đang chuẩn bị giúp hắn băng bó thì động tác đột nhiên dừng lại, cậu nhìn bàn tay trái của mình, lại nhìn miệng vết thương trên bàn tay trái của Bạc Hoài, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

Bạc Hoài thấy cậu dừng lại bất động, lên tiếng hỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Tứ nói: "Em đang nghĩ, Quỷ Diện Đằng có phải là Quỷ Linh hay không cũng không sao cả, có thể để nó dời tổ trước, nhường vị trí cho trường kiếm Linh Khí, trước khi Quỷ Diện Đằng trở thành Quỷ Linh sẽ không dễ giao lưu, kêu nó chuyển nhà nó cũng sẽ không nghe hiểu đâu, em có thể dẫn đường, kéo Quỷ Diện Đằng sang bên tay trái của anh......"

Giang Tứ thấy Bạc Hoài bình tĩnh nhìn cậu, có chút không nói được nữa, nói thật cậu cũng không muốn để lộ mặt không phải là con người của mình trước mặt Bạc Hoài, nếu có thể, cậu hy vọng Bạc Hoài vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ mặt kia của cậu.

Giang Tứ lập tức sửa miệng, "Đây chỉ là một ý tưởng của em thôi, có thể hay không thành công còn chưa biết......"

Bạc Hoài: "Không sao cả, em muốn làm gì cũng được, tôi không phản đối, em cứ việc thử xem."

Ý tưởng của Giang Tứ rất đơn giản, cậu muốn dùng quỷ khí xâm nhập vào miệng vết thương ở tay trái của Bạc Hoài, thẩm thấu xâm nhập vào cơ thể hắn, khi quỷ khí tìm được Quỷ Diện Đằng ẩn giấu trong cơ thể của Bạc Hoài thì sẽ kéo nó vào cánh tay trái của hắn, như vậy thì các bộ phận trong cơ thể sẽ trống đi.

Linh Thể và linh lượng có tác dụng trấn áp quỷ khí, ý tưởng của Giang Tứ khá tốt, nhưng có thể thành công hay không thì chưa biết.

Giang Tứ: "Vậy, vậy để em thử xem, anh nhắm mắt lại đi, không được nhìn."

Bạc Hoài phối hợp nhắm mắt lại, "Được, tôi không nhìn, em có thể bắt đầu rồi."

Giang Tứ lấy chiếc kéo trong hộp y tế, đâm thủng lòng bàn tay trái của mình, cậu nắm lấy bàn tay trái bị thương của Bạc Hoài, cẩn thận giải phóng quỷ khí ra, xâm nhập vào vết thương trên tay trái của Bạc Hoài, hai vết thương được nối với nhau bằng làn quỷ khí màu đen nhè nhẹ.

Bị quỷ khí xâm nhập tuyệt đối sẽ không dễ chịu, Bạc Hoài ngồi không nhúc nhích, cũng không mở mắt, chỉ là khẽ cau mày.

Giang Tứ trấn an hắn, "Sẽ có hơi khó chịu, anh cố chịu một chút, sẽ ổn hơn nhanh thôi."

Thanh âm của Bạc Hoài vững vàng, "Không sao đâu, em cứ làm đi."

Mặc dù Bạc Hoài không mở mắt, như Linh Thể của hắn cảm nhận rất rõ ràng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng quỷ khí lạnh lẽo đang dọc theo vết thương xâm nhập vào cánh tay trái của hắn, sau đọ tiến vào tứ chi và thân thể của hắn dọc theo cánh tay trái, làn quỷ khí lang thang kia dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dừng lại ở vị trí gần trái tim, như là đã phát hiện ra vị trí của Quỷ Diện Đằng, quỷ khí bao bọc lấy Quỷ Diện Đằng, kéo nó về cánh tay trái.


Quỷ Diện Đằng từ khi tiến vào cơ thể của Bạc Hoài vẫn luôn ở vị trí đó, cho dù trưởng thành thì cũng là dây leo phát triển ra, bản thể Quỷ Diện Đằng vẫn chưa từng di chuyển, đột ngột bị rút ra khỏi cơ th ể như thế này, sự đau đớn này có thể ví như kéo theo một bụi gai ở trong cơ thể hắn, lục phủ ngũ tạng đều bị huyết nhục mơ hồ, thống khổ không thể chịu đựng được.

Giang Tứ vẫn luôn chú ý tới trạng thái của Bạc Hoài, thấy rằng cậu mới vừa kéo bản thể Quỷ Diện Đằng ra thì sắc mặt của Bạc Hoài đã đau đến mức tái nhợt, toát hết mồ hôi lạnh, nhưng vẫn luôn không rên một tiếng.

Giang Tứ dừng lại việc kéo đi, không dám động nữa, "Nếu không thì...... Hay là thôi đi, cứ để nó từ từ di chuyển......"

Hơi thở Bạc Hoài run rẩy, "Tiếp tục đi, đừng do dự, cho tôi thống khoái đi."

Giang Tứ: "......"

Anh đã đau đến như vậy rồi sao có thể tiếp tục nữa chứ?

Giang Tứ đang giúp Bạc Hoài di chuyển Quỷ Diện Đằng, Bạc Hoài đau, Giang Tứ cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình cũng đau đớn theo, sắc mặt cậu cũng trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, Bạc Hoài có thể chịu được, nhưng bản thân Giang Tứ lại không chịu nổi.

Đại não của Giang Tứ di chuyển rất nhanh, bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp, "Chờ một chút, để tôi rút quỷ khí ra đã."

Hiện tại Quỷ Diện Đằng có hơn một vạn điểm giá trị quỷ dị, những gai nhọn của Quỷ Diện Đằng đã mọc đầy trong cơ thể Bạc Hoài, nếu như cậu cưỡng ép kéo nó ra, hình ảnh đó khó có thể tưởng tượng được, cậu trước tiên hẳn là nên rút sạch Quỷ Diện Đằng, để nó trở về trạng thái cây non, như vậy muốn di chuyển nó đến cánh tay trái sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Giang Tứ thật sự một đập não mình một trận mà, sao lúc trước lại không nghĩ tới chứ, tới bây giờ mới nhớ ra?!

Giang Tứ nghĩ như vậy, nhanh chóng rút giá trị quỷ dị của Quỷ Diện Đằng ra, Quỷ Diện Đằng nhanh chóng nhỏ đi, tất cả dây leo đều đang co lại, mãi đến khi nó biến thành một khối nho nhỏ, Giang Tứ mới dừng lại việc rút ra, quỷ khí bao lấy Quỷ Diện Đằng nho nhỏ đó kéo về cánh tay trái, kéo như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, Bạc Hoài cũng sẽ không đau đến mức không thể chịu đựng nữa.

Chờ đến khi thu xếp Quỷ Diện Đằng xong xuôi, quỷ khí của Giang Tứ lại du tẩu trong cơ thể của Bạc Hoài một lần nữa, cố gắng lấy đi những vật chất quỷ dị còn sót lại trong cơ thể của Bạc Hoài, giúp cho Bạc Hoài nhanh chóng trở thành một Linh Thể thuần khiết.

Chờ đến khi xong hết tất cả, trạng thái của Giang Tứ cũng không tốt hơn Bạc Hoài bao nhiêu, miệng vết thương trên bàn tay trái của cậu đã khép lại, cậu băng bó vết thương cho Bạc Hoài một lần nữa, "Sau này mặc kệ Quỷ Diện Đằng lăn lộn như thế nào đi chăng nữa, thì cứ để nó lăn lộn trong cánh tay trái đi."

Bạc Hoài nhìn sắc mặt tái nhợt và đầu đầy mồ hôi lạnh của cậu, hắn không khỏi đau lòng, "Em sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?"

Giang Tứ lắc đầu, tự mình lau mồ hôi lạnh trên trái, "Em không sao cả, nhìn thấy anh đau em cũng đau theo, anh không đau nữa thì em sẽ không sao cả."

Bạc Hoài ngơ ngẩn, nhìn cậu một cái thật sâu, gần như buột miệng thốt ra, "Giang Tứ, tôi......"

"À thì, em......"

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng.

Bạc Hoài nhìn chằm chằm vào cậu, thanh âm khàn khàn, "Lời này vẫn là nghe tôi nói trước......"

Giang Tứ lắc lắc đầu, "Không không, vẫn là nghe em nói trước đi."

Hầu kết Bạc Hoài lăn lăn, "Được, em nói trước đi."

Giang Tứ hít sâu một hơi, nhìn Bạc Hoài, "Cố Mậu Sinh hẹn gặp em, em có nên đi hay không?"

Bạc Hoài: "......"

Thiếu chút nữa Bạc Hoài cho rằng mình gặp ảo giác rồi, "Ai? Cố Mậu Sinh?!"

Giang Tứ gật đầu, "Gần đây ông ta vẫn luôn liên lạc với em, mới vừa rồi, cuối cùng ông ta cũng đã nói chuyện được với em rồi, tụi em đã trao đổi với nhau mấy câu."

Bạc Hoài: "......"

Bạc Hoài: "............"

Bạc Hoài: "...... Những gì em muốn nói với tôi chính là điều này sao?"

Giang Tứ gật đầu, "Ông ta uy hiếp em, không cho em nói với người thứ ba, không phải em đã đồng ý với anh là sẽ không giấu anh điều gì nữa sao, cho nên muốn nói với anh một tiếng...... À đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói gì?"

Bạc Hoài: "......"

Không, hiện tại hắn không muốn nói điều gì nữa cả.