Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 22




“Cái này chơi hay!” Hoa Tiểu Ngũ phá tan trùng trùng điệp điệp trở ngại chen đến phía trước, “Ta cũng muốn ta cũng muốn!”

Ngân Tiểu Tứ dùng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Hoa Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, ngươi đã quên rồi sao? Trừ Tiểu Tiểu, chúng ta không có một con rắn nào có thể hoàn toàn duỗi thẳng thân mình.”

“…” biểm cảm của Hoa Tiểu Ngũ cứng ngắc lại, đành phải phẫn nộ lui xuống.

Nhưng con rắn khác cũng không cười nhạo Hoa Tiểu Ngũ, ngay cả Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch, bởi vì mọi người vốn cũng muốn làm như thế, nhưng động tác của Hoa Tiểu Ngũ chỉ nhanh hơn chúng nó một giây đồng hồ mà thôi. Đợi cho Ngân Tiểu Tứ nói một câu như vậy, mọi người nháy mắt đều nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước, một đám cười ha ha liền lập tức giải tán.

Vì thế, một ngày tốt đẹp lại trôi qua.



Ngày hôm sau đợi cho cả nhà đều thức dậy, Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch lấy lý do đi tìm trứng cho Ngân Tiểu Tiểu mà lại chạy, Ngân Tiểu Tiểu khinh bỉ nhìn chằm chằm bóng lưng vội vàng của hai con rắn, nghĩ thầm, cái gì mà đi tìm trứng chim cho ta, thật ra là chạy đến chỗ nào đó đi đánh dã chiến chứ gì! Các ngươi đừng hòng lừa được ta!

Ừ, đúng vậy, Ngân Tiểu Tiểu mang thù, mặc dù mình không để ý vấn đề chiều dài độ thô, nhưng vẫn thực để ý Hoa Tiểu Hoa chọc mình xấu hổ!

Trong quá trình Ngân Tiểu Tiểu ngẩn người, chúng ấu xà đã sắp xếp xong xuôi việc cần phải làm ngày hôm nay, cho nên lúc Ngân Tiểu Tiểu phục hồi lại tinh thần, phát hiện trong tầm mắt của mình hơn bốn cái bóng lưng đang đi ra ngoài sơn động, Hoa Tiểu Ngũ đang vòng quanh Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, đi thôi.”

“Đi đâu?” Ngân Tiểu Tiểu ngây ngốc hỏi.

“Đi tìm bọn Lam Nhất Nhất đó.” Hoa Tiểu Ngũ đáp, thì ra vừa rồi Tiểu Tiểu ngẩn người thật nha, “Vừa rồi Tứ ca nói, mọi người đều đồng ý.”

Ngân Tiểu Tiểu “À” một tiếng, bắt đầu đi ra bên ngoài.

“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, chờ ta một chút!” Hoa Tiểu Ngũ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý liền thấy Ngân Tiểu Tiểu đã đi rồi, vội vàng đuổi theo sau vừa nỗ lực hô, nhưng Hoa Tiểu Ngũ à, chỉ cái chuyện cong người bò về phía trước này, ngươi cần chuẩn bị tâm lý làm gì!

Ngân Tiểu Tiểu cho rằng không nghe thấy Hoa Tiểu Ngũ kêu, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mặc dù Ngân Tiểu Tiểu chiếm trước thời cơ, nhưng chương trên đã nói như thế? À, đúng rồi, Ngân Tiểu Tiểu nhỏ hơn những ấu xà khác, đúng vậy, còn nhỏ hơn cả Hoa Tiểu Ngũ, cho nên trong dự liệu, Hoa Tiểu Ngũ đuổi theo bò lên trước Ngân Tiểu Tiểu một bước.

Hoa Tiểu Ngũ vốn đang muốn khoe nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua đã xảy ra, vì thế Hoa Tiểu Ngũ lập tức nuốt lời ở miệng trở về, bởi vậy một hồi sau, Hoa Tiểu Ngũ phát hiện mình sặc… Đây là một chuyện bi thảm bao nhiêu.

Rốt cục Ngân Tiểu Tiểu cho Hoa Tiểu Ngũ bị mình bỏ qua một ánh mắt, đây là một ánh mắt khinh bỉ, ta nói Hoa Tiểu Ngũ, ngươi ngốc đến cái trình độ gì a, chỉ động tác đi đơn giản mà ngươi còn bị sặc!

… Ngân Tiểu Tiểu vốn không nghĩ đầu sỏ tạo ra chuyện này chính là nó, nhưng mà, nhưng mà nếu Ngân Tiểu Tiểu biết tất cả ngóc ngách sự tình cũng sẽ hoàn toàn không cảm thấy mình phải có trách nhiệm, nhiều nhất chỉ mắng Hoa Tiểu Ngũ một câu “Xứng đáng!”

Cho nên Ngân Tiểu Tiểu chỉ cho Hoa Tiểu Ngũ một ánh mắt khinh bỉ rồi tiếp tục đi phía trước.

Hoa Tiểu Ngũ bị sặc đỏ bừng cả mặt, ngoài chuyện Hoa Tiểu Ngũ bị sặc còn là vì Ngân Tiểu Tiểu thế mà lại không quan tâm mình chút nào! Hoa Tiểu Ngũ cảm thấy thực uất ức.

Tóm lại, mặc kệ Hoa Tiểu Ngũ uất ức hay không uất ức, chúng ấu xà vẫn thuận thuận lợi lợi đến nhà Lam Nhất Nhất.

Hôm nay Hồng Lam Hồng và Lam Nhị Lam đều ở nhà, bọn ấu xà Lam Nhất Nhất đang nhàm chán ở trong nhà, thấy bọn Ngân Tiểu Nhất đến đều rất vui vẻ, vì thế khi Hồng Lam Hồng dặn dò “Trước khi trời tối phải về nhà”, chúng ấu xà thật vui vẻ đi ra ngoài chơi.

“Còn muốn đến chỗ cũ nữa không?” Lam Nhất Nhất tiến đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu hỏi.

Ngân Tiểu Tiểu kỳ quái liếc Lam Nhất Nhất một cái: “Ta không sao cả.”

“Vậy đi chỗ cũ đi, Nhất Nhất ngươi dẫn đường phía trước đi.” Ngân Tiểu Nhất cướp lời mở miệng trước Lam Nhất Nhất, sau đó bò tới bên người Ngân Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, ngươi đi theo Tiểu Tứ.”

Một khắc này, Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên cảm giác được trên người Ngân Tiểu Nhất tản mát ra một cỗ khí gọi là vương khí bát phương, dưới trận vương khí bát phương này, Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng liền đáp một câu “Được.”

Ngân Tiểu Nhất hài lòng, thấy Ngân Tiểu Tiểu ì à bò tới bên người Ngân Tiểu Tứ mới đem ánh mắt tập trung đến trên người Lam Nhất Nhất một lần nữa: “Đi thôi.”

Sắc mặt Lam Nhất Nhất rất khó nhìn, nhưng cũng không phản bác được gì, đành phải đi trước dẫn đường. Ngân Tiểu Nhất đi theo sau Lam Nhất Nhất, cười đắc ý .

Ngân Tiểu Tứ kỳ quái liếc nhìn Ngân Tiểu Tiểu thành thành thật thật đi bên người.

Hoa Tiểu Ngũ như cũ đi theo sau Ngân Tiểu Tiểu, nhưng lần này nó không dám siêu việt hơn Ngân Tiểu Tiểu .

Tới nơi lần trước đến, một đám xà liền chơi đùa. Ngân Tiểu Tiểu thực không có gì để nói, bởi vì đám xà trước mặt vẫn chơi cái trò ngươi cắn ta ta đánh ngươi lần trước.

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu từ chối Lam Nhất Nhất nhiệt tình tiến đến mời mình tham gia trò chơi, đẩy ra Tiểu Ngũ muốn xông lên trước cắn mình, dưới sự giám thị của Ngân Tiểu Tứ, Ngân Tiểu Tiểu lại đi xuống nước,

Nhưng không bao lâu, Ngân Tiểu Tiểu liền nhàm chán.

Đương nhiên sẽ nhàm chán , ai có thể ngâm trong nước mỗi ngày chẳng làm chuyện gì, mặc dù Ngân Tiểu Tiểu không có chí hướng gì lớn, nhất là khi biến thành một con rắn có 200 năm sống lại càng không có chí hướng lớn, nhưng Ngân Tiểu Tiểu cũng sẽ không muốn trở thành một con rắn không có việc gì làm! Mỗi ngày trừ ăn trứng chim lại đi ngâm sông nhỏ! Cuộc sống như vậy nếu trải qua 200 năm, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy mình nhất định sẽ đi tự sát!

Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, thời tiết vẫn rất lạnh, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy bây giờ nếu mình kiếm gì đó chơi cũng thích hợp, do dự ra khỏi sông nhỏ, đi qua Ngân Tiểu Tứ một mực giám thị mình.

“Tứ ca, ta muốn đi nơi khác tản bộ một chút.” Trên mặt Ngân Tiểu Tiểu mang theo ý cười.

“Ta đi với ngươi.” Ngân Tiểu Tứ đáp.

“… Không cần đâu Tứ ca, ta muốn tự đi.” Ngân Tiểu Tiểu trừng hai mắt thật to, làm nũng với Ngân Tiểu Tứ, “Ta cam đoan sẽ không đi xa.” Ai muốn lúc đi ra ngoài chơi còn có một cái giám thị phía sau đâu, huống chi nếu Ngân Tiểu Tứ đi theo mình… Vậy còn chơi cái gì! Nó rất nghiêm túc được chứ!

Nói thật, Ngân Tiểu Tứ vốn lo lắng Ngân Tiểu Tiểu chạy loạn chung quanh, bộ dạng nhỏ không nói, còn không có trí nhớ truyền thừa, nếu chạy đến nơi không nên đi… Nghĩ đến đây, Ngân Tiểu Tứ kiên quyết nói: “Không được, nếu ngươi thật sự muốn đi, ta đi với ngươi.”

“Tứ ca, nếu ngươi không cho ta tự đi, ta sẽ trộm trốn đi!” Ngân Tiểu Tiểu nói, “Ta chỉ đi dọc theo con sông nhỏ này thôi được không? Trước khi trời tối ta nhất định sẽ trở về!”