Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 29




“Ngươi làm gì vậy? Đây cũng không phải ở thời đại kia của ngươi, ngươi vừa muốn làm cái gì mà truyền hình trực tiếp ở ngay hiện trường tháo gỡ sao, đây là lăng mộ của Đông Đế, ngươi sẽ không cam lòng đến khi nhìn thấy bản thân bị Đông Đế phanh thây đi.”

Viên Dã ngăn lại hành động của Bách Lý Giang, tức giận nói. Thấy hắn cuối cùng vì biết nghe lời mà thu lại sự cuồng nhiệt, liền buông hắn ra, chính mình ở trong mộ thất từ từ xem xét, tìm kiếm yên vân khấu trừ trong truyền thuyết.

Bách Lý Giang tựa như thoáng cái bị nhét vào cả một đống thịt, liếm môi chép miệng ở trong mộ thất di chuyển, mộ thất xa hoa hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn, lại lần nữa thu hút hắn chặt chẽ.

Hai người cứ như vậy theo hai hướng trái ngược di chuyển với tốc độ thật chậm, trong mộ thất nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Qua hồi lâu, Bách Lý Giang đột nhiên lại kêu to một tiếng, làm Viên Dã đang hết sức chăm chú tìm kiếm yên vân khấu trừ sợ tới mức suýt nữa nhảy lên, hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bách Lý Giang đang ở đấy hưng phấn đến hoa chân múa tay, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, đi vài bước qua vỗ lên đầu y một cái, lớn tiếng nói: “Bách Lý, ngươi rốt cuộc có biết đây là nơi nào hay không a, động một tý liền kêu ma quỷ, sẽ dọa người chết luôn đấy.”

Bách Lý Giang sờ sờ đầu, bất mãn nhìn Viên Dã: “Uy, nơi này toàn là quỷ, ngươi tuy không phải quỷ, nhưng cũng tính là nhân vật nửa chiến thần đi, sao mới thế mà đã bị ta hù chết, khắp cả đất nước này đâu thiếu trò vui chứ.(ta chém, chém tiếp câu này á =3=) Hơn nữa hành vi của ta là quá phận sao?Đội viên chúng ta ở trong cổ mộ khi phát hiện thứ gì hay, đều sẽ như vậy a, ta không ở trong này ca hát, đã là muốn suy nghĩ vẹn toàn cho ngươi cùng các vị quỷ hồn đại ca rồi, ngươi có hiểu hay không?”

Viên Dã trợn mắt há hốc mồm, lần đầu được mở mang kiến thức về năng lực cưỡng từ đoạt lý(già mồm át lẽ phải^^) của Bách Lý Giang, bất quá hắn nghĩ đối phương nói vậy cũng đúng, hắn đã cố gắng khống chế ham muốn được ca hát, thật ra cũng vì mình cùng đám quỷ hồn quả là sự hi sinh không nhỏ, bằng không nếu tại nơi đây, hắn hát thứ giọng như tiếng sói tru kia, bản thân đại khái sẽ lập tức bị hù chết thành quỷ hồn luôn quá, mà quỷ hồn vốn cũng có thể lập tức lầm lỡ mà rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không bao giờ … thoát ra được nữa.

Nghĩ đến đây, liền nhịn không được vỗ vỗ Bách Lý Giang: “Đúng là vậy, ngươi nói rất đúng, ta đại diện cho đám quỷ hồn gửi tới ngươi mười vạn phần lòng biết ơn, hiện tại, có thể thỉnh ngài Bách Lý ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là tìm thấy cái gì, lại làm cho ngươi hưng phấn như thế?”

Bách Lý Giang như đối với kẻ điên mà nhìn hắn, sau mới vươn tay sờ sờ đầu Viên Dã, trong giọng nói của hắn còn bao hàm một chút thương cảm: “Viên Dã, ngươi không phải đang phát sốt không? Tại đây vào thời khắc mấu chốt, ngươi nếu phát sốt, mình ta sao đủ a, ta đối với việc này. . . . . .” Không đợi nói xong, Viên Dã liền một phen chụp lấy tay hắn, tức giận nói: “Nói nhảm, ta đương nhiên không phát sốt, ngươi mới phát sốt đấy.”

“Ngươi nếu không phát sốt, sao lại nhìn không thấy khối quan tài trước mắt ta đây, quan tài này cho dù là bệnh về mắt cũng có thể thấy a.” Bách Lý Giang thu tay về, chỉ xuống dưới thân mình, Viên Dã trông theo ánh mắt hắn, quả nhiên, trên mặt đất đặt chiếc quan tài nhỏ chỉ dùng để chứa một người, cao ngang đầu gối, lóe lên một loại ánh sáng cùng hương khí kỳ lạ.

“Đây là cái gì?” Viên Dã ngồi xổm xuống, ở mặt ngoài quan tài sờ sờ, rồi hắn bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Là nguyệt tư mộc, trời ạ, nơi này sao lại xuất hiện quan tài làm bằng nguyệt tư mộc chứ? Nơi này. . . . . . Nơi này, ai sẽ là người được đặt vào đây? Là ai mà có thể được đặt trong loại quan tài này.”

“Nguyệt tư mộc? Đó là thứ đồ vật gì vậy?” Bách Lý Giang kỳ quái hỏi, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua một thuật ngữ như thế.

Viên Dã bình ổn cảm xúc một chút, sau hồi lâu trầm ngâm, đứng thẳng trịnh trọng nói: “Nguyệt tư mộc là loại cây chỉ sinh trưởng trên thánh sơn nước ta, truyền thuyết kể rằng nó là thần mộc từ trên trời một dịp ngẫu nhiên mà rơi vào trong nhân gian, khi nó rơi xuống trên vùng đất thuộc núi đá không thể sinh trưởng, chưa đến trăm năm, toàn bộ cây trầm hương ở vùng đấy trên núi đá trở nên cao lên, kỳ quái là cây này vào mỗi đêm trăng tròn, sẽ phát ra tiếng thở dài phiền muộn, hơn nữa tiếng động của lá cây cực kỳ giống thanh âm ‘tương tư’, cho nên người ta gọi là nguyệt tư mộc, nó vì được cây trầm hương vây quanh, mà hương khí cây trầm hương kia dần dần xâm nhập vào trong thân thể nó, cùng hương khí từ chính thân nó dung hợp, hình thành một loại hương khí kỳ dị khiến cho người ta trầm túy(say mê), tương truyền rằng dùng nguyệt tư mộc làm thành quan tài, người nào được đưa vào quan tài thì bách tà bất xâm, có thể đắc đạo thăng tiên, thế nhưng thần thú bảo vệ nguyệt tư mộc thật sự rất nhiều, cũng rất lợi hại, không ai dám có ý định đánh chúng, cũng chỉ có ba ngàn năm trước, sau khi vua Lam Nhậm vị vua anh minh nhân từ của Yêu Dĩ quốc qua đời, thần thú bảo hộ nguyệt tư mộc mới dâng lên một đoạn nguyệt tư mộc, sau đó không còn ai nghe qua về loại thần mộc này.”

Viên Dã nói xong, Bách Lý Giang không khỏi lẩm bẩm nói: “Oa, thần mộc mị lực tràn ngập kỳ quái như thế, thật muốn chính mắt nhìn thấy a.” Ánh mắt hắn kính nể cùng hoài nghi hướng về quan tài kia nhìn lại lần nữa, lẩm bẩm nói: “Một khi đã như vậy, chiếc quan tài nguyệt tư mộc này sao lại chạy đến nơi đây chứ? Chẳng lẽ không gian ở một thời điểm nào đó không rõ lại thay đổi, làm cho quan tài cũng xuyên qua sao?” Hắn đột nhiên hướng tới Viên Dã: “Đúng rồi, nếu nguyệt tư mộc thần bí khó có được như thế, ngươi làm sao chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là nguyệt tư mộc ?”