Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 107: Trùng Đồng






Thực ra lúc tôi đi vào phòng đã nhìn thấy một con dao rọc giấy trên bàn sách.

Nhưng vì khi cầm quả bóng rổ lạnh ngắt trên tay, dây thần kinh trong não của tôi rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, bàn tay không thể rời khỏi quả bóng như đinh đóng cột.

Tôi sợ nếu tôi bỏ tay ra thì quả bóng rổ sẽ tiếp tục tự di chuyển đi.

Tuy rằng Lý Hồng rất thông minh, nhưng dưới tình huống như vậy cô ta cũng không suy nghĩ được gì mà chỉ nghe theo lời tôi một cách máy móc, cầm lấy một cây kéo có cán nhựa cùn đưa cho tôi. Cây kéo này hiển nhiên là không thể cắt được quả bóng rổ cứng như vậy, tôi cầm cây kéo cắt thử và sau đó trả lại cho cô ta.

"Kéo này không cắt được sao?" Lý Hồng hỏi tôi.

Tôi nhìn sang con dao rọc giấy nằm trên bàn: "Đưa con dao rọc giấy kia cho tôi."

Lý Hồng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lấy con dao rọc giấy trên bàn đưa cho tôi, tôi ngồi xổm dưới đất cả buổi đã có cảm giác choáng váng. Lòng bàn tay cầm dao rọc giấy cũng ướt đẫm mồ hôi cho nên tôi cầm chặt chuôi dao.

Tôi luôn sợ mình sẽ làm sai, nhưng mũi dao sắc bén đã đâm vào quả bóng rổ, chỗ rách có một dòng chất lỏng trong suốt kỳ lạ chảy ra. Theo hướng lưỡi dao cắt xuống, dòng nước trong suốt càng chảy xuống nhiều hơn.

Loại nước này dường như không có mùi vị, nhưng tôi cũng không dám chạm vào.

Cho nên động tác vẫn luôn rất cẩn thận, ngộ nhỡ có độc hay tổn hại gì khác thì cái mạng nhỏ này của tôi sợ là sẽ kết thúc.

Cho đến khi con dao cắt được hai phần ba vòng trên bề mặt quả bóng rổ, có thể trực tiếp mở lớp da bên trên ra để xem thử bên trong. Nhưng động tác của tôi bắt đầu chậm lại, để con dao rọc giấy lên ghế bên cạnh.

Hai cô gái bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt một cách nặng nề, Trần Giai Linh tò mò hỏi: “Đàn chị, mở ra xem xem thứ bên trong là gì."

Thực ra tôi cũng tò mò thứ bên trong là gì, ngay từ đầu tôi đã phán đoán có thể sẽ là tro cốt hoặc đầu người. Bây giờ xem ra, khả năng là hai thứ đó rất nhỏ.


Vì kích thước của đầu người tương tự như quả bóng rổ, căn cứ vào nguyên tắc vật lý, bên trong bóng rổ không thể có quá nhiều nước thừa. Ngoài ra nhìn nước có hơi sền sệt, không biết rốt cuộc là cái gì.

Tôi lấy hết can đảm nhấc cái vỏ của quả bóng rổ lên, suýt chút nữa cẳng chân mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.

Ở giữa nửa dưới vỏ bóng rổ chứa đầy nước suối trong suốt, trong suốt đến mức có thể phản chiếu bóng của tất cả chúng tôi, nhưng bên trong lại có một đứa bé và có nước nhỏ giọt phía trên nó.

Thay vì nói là đứa bé thì nó càng giống như một bào thai chưa phát triển hoàn toàn trong bụng mẹ.

Mỏng và nhỏ, có rất nhiều bộ phận chưa phát triển tốt, hai tròng mắt nhắm chặt, bàn tay nhỏ tự nhiên uốn thành nắm tay nhỏ. Chỗ ngón tay và da khá mỏng và trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu và tế bào màu xanh biếc.

Ngay cả các cơ quan nội tạng mới hình thành trong bụng cũng có thể nhìn thấy kỹ càng.

Bào thai này nhìn như một miếng ngọc đã được điêu khắc, nhìn bề mặt da nhẵn mịn trong nước, sáng bóng gần giống như ngọc Lam Điền được ngâm trong suối nước nóng ẩm.

Hơn nữa chất lượng của nó còn cao hơn nhiều so với ngọc Lam Điền.

Trong suốt như pha lê, không có chút tì vết nào hình thành tự nhiên trong khoáng thạch, hình dạng quả thực khéo léo tuyệt vời.

Cảm giác sống động như thật khiến cho người ta hoàn toàn không thể phân biệt rõ thứ này cuối cùng là vật còn sống hay vật đã chết. Vì miếng ngọc được bàn tay của con người điêu khắc hoặc là mài giũa, không thể nào bên trong miếng ngọc lại có thể khớp với các bộ phận của cơ thể người một cách hoàn hảo như thế.

Cho dù thủ công mỹ nghệ của loài người tinh vi như thế nào thì đại khái chỉ có thể dùng những thứ như nhựa cây và thủy tinh để mô phỏng ra, nhưng rất khó để làm cho nó trở nên tinh xảo và toàn diện.

Tôi nhìn chằm chằm bào thai một lúc lâu, trong bụng có cảm giác buồn nôn. Bảo bối trong bụng tôi có vẻ rất khó chịu, tôi dường như nghe thấy nó sợ hãi nói: "Mẹ ơi...Mẹ ơi, anh trai kia... Anh trai kia thật đáng thương."


Nghe thấy bảo bối của tôi kêu miếng ngọc là anh trai, tôi lập tức hiểu rõ, thứ đó chắc chắn là một sinh mệnh sống. Bảo bối nói nó đáng thương, có lẽ linh hồn của đứa bé này cũng đã bị nhốt trong miếng ngọc.

Con của tôi và Lăng Vũ Dương có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

"Sao chị Tống Tâm lại mang thứ đáng sợ như thế về chứ, chị Tô Mộng, em sợ." Bàn tay nhỏ bé của Lý Hồng nắm chặt lấy quần áo của tôi, tôi có thể cảm giác được dây thần kinh trong đầu cô ta đã bị kéo căng đến cực hạn.

Một khi có chuyện gì đó bất thường xảy ra, rất có thể khiến cho hai nữ sinh mới tới này sụp đổ.

Tuy rằng chính tôi cũng rất sợ, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng. Vừa vuốt ve cái bụng lạnh lẽo của mình để an ủi bảo bối đang sợ hãi, vừa nói lời an ủi hai cô gái Lý Hồng và Trần Giai Linh: “Chỉ là một miếng ngọc được điêu khắc tinh xảo thôi, có lẽ là dùng nước suối ấm để ngâm mới có thể sáng bóng và ẩm ướt như vậy."

"Cái này là ngọc thạch được ngâm trong nước suối ẩm sao? Sao em nhìn thế nào. Cũng nhìn ra là đứa bé, giống như Trùng Đồng ở trong sông Hương của chúng em." Trần Giai Linh dường như không tin, bộ móng tay có gắn móng giả làm bằng Rhinestone màu tím không hề đề phòng chọc vào trong dòng nước trong suốt kia.

Trong phút chốc, nước đã bị ô nhiễm biến thành màu đen.

Đứa bé ướt át màu xanh biếc bên trong, tôi không biết có phải là Trùng Đồng như lời Trần Giai Linh nói không, cũng tức là Hà Đồng được tạo ra từ sự tập hợp của những oan hồn chết đi. Nhưng lúc này cơ thể của nó lập tức trở nên khô héo, giống như xác ướp Kumanthong của Thái Lan vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo chỉ một chốc đã trở nên khô héo thành màu nâu đen, rất gớm ghiếc.

Hơn nữa trong tầm mắt của tôi có thể nhìn thấy vô số con trùng nhỏ dài trực tiếp theo móng tay của Trần Giai Linh, chui vào ngón tay của cô ta. Những đường gân xanh trên trán của cô ta nổi lên dữ dội, nắm lấy cổ tay của chính mình, giống như đột nhiên chịu đựng sự kích thích rất lớn, điên cuồng hét lên: "A..."

Kiểu hét đau khổ này khiến da đầu người ta tê dại, trơ mắt nhìn cô ấy chịu đựng đau khổ.

Lý Hồng sợ ngây người, các cơ trên mặt cứng lại.


Nếu Trần Giai Linh cứ thế này, tôi lo lắng cái mạng nhỏ của cô ấy sẽ kết thúc.

Cô nữ sinh nhát gan Lý Hồng này, có thể cũng không có nhiều kiến thức về những chuyện quỷ dị khác thường, chắc không thể trông cậy vào được.

Bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy, trong đầu tôi không kịp nghĩ ra bất kỳ cách gì. Tất cả đều thuộc phản xạ có điều kiện, tôi nhanh chóng cầm lấy cây kéo trong tay Lý Hồng, một tay khống chế cánh tay của Trần Giai Linh, một tay cắt đứt móng tay dính trong chất lỏng của quả bóng rổ của cô ta.

Khi móng tay rơi xuống đất, thứ giống như sinh vật sống hung hăng giãy giụa trên mặt đất một lúc mới dừng lại và nằm yên dưới đất.

Trần Giai Linh ngừng hét, nhưng có vẻ như cô ta lại hoảng sợ, cả người run bần bật. Đồng tử không có bất kỳ tiêu cự nào, trong miệng lẩm bẩm nói mê sảng: "Nó trốn trong ngăn tủ, nó trốn trong ngăn tủ!...Nó trốn trong ngăn tủ, cứu tôi... Cứu tôi với!"

Tiếng kêu cứu như vậy khiến người ta thương xót, nhưng không biết làm cách nào để giúp đỡ cho cô ta.

Là... Là ai trốn trong ngăn tủ?

Trong làn nước mà Trần Giai Linh vừa chạm vào, có phải có oan hồn nào đó, mới có thể dẫn tới cô ta thấy hoặc là nghe được cái gì mà chúng tôi không nhìn thấy không?

Trong đầu tôi rất rối loạn, thậm chí không dám đánh thức Tống Tâm đang ngủ dưới "Quan tài” màu trắng kia, tất cả chuyện này giống như một âm mưu đã được tính toán trước.

Ngộ nhỡ đi nhầm một bước thì tôi và Tống Tâm đều có thể muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Tôi đã từng trải qua một âm mưu rắc rối phức tạp, bây giờ tôi không thể lỗ mãng như trước kia, dễ dàng bị người ta dẫn tới U Đô.

Cuối cùng tôi còn nguyên vẹn, nhưng lại liên lụy đến Lăng Vũ Dương.

Khi suy nghĩ của tôi đang rơi vào hỗn loạn thì bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Lý Hồng ôm lấy cánh tay của tôi và sợ hãi hỏi tôi: "Chị Tô Mộng, chúng ta nên làm sao đây? Trần Giai Linh hình như... Hình như bị quỷ nhập rồi, chị biết không? Ở quê của em có người không cẩn thận chạm vào bức tượng của Hồ Tiên gia gia, cuối cùng... Cuối cùng bị quấn theo, cả ngày nói mê sảng. Nước kia... Nước kia có vấn đề."

Nói đến đây, Trần Giai Linh kia ở trước mặt chúng tôi, nghiêng người về phía trước và “Ầm" một tiếng.

Tôi hoàn toàn không kịp đỡ lấy cô ta, khuôn mặt của cô ta rơi vào trong quả bóng rổ nửa kín nửa hở chính xác đến không nói nên lời. Cả khuôn mặt đều ngâm trong làn nước đen trong quả bóng rổ, tóc con bên tại còn dựng đứng lên.


Hai mắt tôi có thể nhìn thấy rõ, vô số con côn trùng nhỏ dài màu đen theo tóc con đen nhánh của cô ta chui vào trong da đầu của Trần Giai Linh.

Lần này tôi cảm thấy da đầu của mình như bị con côn trùng đen chui vào, toàn thân nổi da gà, ngứa ran hết cả da đầu.

Tôi chần chờ ba giây, nói lớn một câu: “Đừng chạm vào cô ấy!”

Lý Hồng gật đầu như gà mổ thóc, dựa theo suy đoán của tôi, bây giờ mặc kệ là ai chạm vào Trần Giai Linh. Những con sâu đen đó có thể tìm đến người đó.

Nửa móng tay dưới đất lại di chuyển, giờ phút này phía trên nó quấn đầy các cơ thể màu đen xoắn khác nhau.

Nó giống như dấu tay bẩn được nuôi cấy trong môi trường, nháy mắt làm cho rất nhiều vi khuẩn không nhìn thấy lớn lên.

Nghĩ đến đây, tôi run rẩy cả người, đầu óc sáng bừng lên, nói: “Lý Hồng, cô có cảm nhận được không, có phải trong làn nước đen này sinh sản đầy trứng côn trùng đen, trứng đó gặp dương khí sẽ nở ra!"

“Hình như là…." Có lẽ Lý Hồng không còn thừa tinh lực suy nghĩ lời nói của tôi, đôi mắt to linh động của cô ta đều đặt trên khuôn mặt nằm trong quả bóng rổ của Trần Giai Linh.

Cô ta đột nhiên hét to một tiếng: “Đàn chị, chị mau nhìn kìa! Chị mau nhìn kìa!"

Những lời này nhấn mạnh hai trọng tâm, làm cho tôi lập tức cảnh giác và nhìn đến con côn trùng màu đen theo làn nước đen từ từ bò vào trong thân thể của Trần Giai Linh, nước trở lại trong veo.

Cả người tôi cũng đã chịu sự khiếp sợ rất lớn, lùi về phía sau một bước.

Suy đoán vừa rồi của tôi không sai, trên mặt nước nhìn như trong veo đều là trứng côn trùng. Sở dĩ nước biến thành màu đen, có lẽ là vì những con côn trùng đó nở ra, một lượng lớn hòa vào trong nước.

Chờ đến khi côn trùng đen bò đi hết thì nước tự nhiên sạch sẽ trở lại.

Cổ của Trần Giai Linh đột nhiên giống như không có khớp xương, cứng ngắc ngẩng lên, một giọng nói quỷ dị mang theo sự quái đản truyền đến bên tại chúng tôi: “Tô Mộng... Cô muốn cứu Tống Tâm à? Ha ha... Trừ khi cô chết! Dùng mạng của cô để đổi mạng của cô ta."