Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 127: Xà Ngang Đè Người






: Xà ngang đè người

Tôi nhìn gương mặt càng nhìn càng thấy nữ tính kia của Ác Nguyệt, miệng nói không được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.

Lúc trước là tôi mù mắt chó, mới chọn tin một tên ẻo lả hiểm độc như vậy, đây mới là chuyện tôi hối hận nhất. Chỉ tiếc những lời này không thể mắng thẳng mặt anh ta, nếu không tôi đã mắng chết anh ta rồi, ngoài việc châm ngòi ly gián thì chắc chắn anh ta chẳng nói ra chuyện tốt lành gì.

Lấy mưu trí và năng lực của Lăng Vũ Dương, tôi không tin anh ấy sẽ gặp chuyện không may ở U Đô.

Anh ta nói Lăng Vũ Dương có việc, thì tôi sẽ tin à?

Như vậy cũng quá coi thường tôi rồi đấy!

Ác Nguyệt giống như nổi giận, ánh mắt mở lớn hơn nữa, thật giống như mắt cá vậy: "Em không hối hận? Tên Lăng Vũ Dương kia rốt cuộc có gì tốt? Nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng thấy anh ta coi trọng người phụ nữ nào, huống hồ còn là người. Em bị anh ta lợi dụng, thật là ngu ngốc!"

Nhìn thấy Ác Nguyệt bắt đầu táo bạo thô lỗ, có thể biết, tao nhã ôn hòa bình thường là cái mà anh ta giả tạo.

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, không thèm nhìn anh ta, tùy ý để anh ta nói hươu nói vượn bên tai, anh ta có bản lĩnh thì cứ việc để tôi mãi mãi ở trong mộng. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tỉnh lại, chỉ cần tôi không thèm để ý tới Ác Nguyệt là được.

Trên cổ lại đột nhiên có một loại cảm giác hít thở không thông, dường như là có một đôi lạnh như băng mà lại cứng rắn như gọng kìm siết lấy cổ tôi. Anh ta xuống tay thật quá độc ác, cổ tôi như sắp bị siết đứt, gân cốt bên trong như sắp bị bóp nát.

Tôi đang trong tình trạng thiếu oxy, cảm giác rất đau khổ, phổi và khí quản của tôi nóng lên như muốn nổ tung. Lại bởi vì cơ thể không thể giã dụa, chỉ có thể lẳng lặng chờ đón tử vong.


Bên tại còn vang lên tiếng gầm gừ phẫn nộ của Ác Nguyệt: "Cô có phải bị ngốc hay không? Lăng Vũ Dương đã chết! Anh ta ở bên cạnh cô, chính là bởi vì cô trời sinh đã có thể tinh thông Phật pháp..."

Tôi bị anh ta bóp cổ căn bản không thể suy nghĩ gì, gân xanh trên trán nổi lên, ngực cũng có cảm giác như bị một tảng đá đè nặng. Cái loại cảm giác hít thở không được này, làm cho tôi cảm thấy mình như một quả khinh khí cầu sắp nổ mạnh, lồng ngực có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Trong đầu những cảnh tượng khác nhau liên tục xuất hiện như đèn kéo quân. Nhưng cảnh tượng này đều là những hình ảnh trước đây của tôi, có hình ảnh bố tôi đưa tôi đi học, cũng có hình ảnh tôi ngồi sau xe đạp của Giản Dương, còn có... Còn có những cái ôm chặt cùng với Lăng Vũ Dương, anh ấy dịu dàng vuốt tóc tôi.

Nhưng cố tình những trí nhớ trước năm bảy tuổi kia của tôi, thậm chí cho đến lúc tôi sắp tắt thở, vẫn chưa một giây quay lại đại não của tôi.

Đột nhiên, chiếc đèn đang quay nhanh bỗng dừng lại. Giống như bộ phim điện ảnh kiểu cũ giữa chừng bị kẹt lại. Đèn kéo quân trong đầu tôi không hoạt động nữa, ngược lại là âm thanh của thế giới bên ngoài càng ngày càng rõ ràng. Dường như bên ngoài có người đang gọi tôi: "Tô Mộng, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại..."

Đột nhiên tôi mở to mắt, ý thức của tôi vẫn đang mơ hồ mờ mịt, dại ra nhìn trần nhà trắng bệch. Trên trần nhà đột nhiên có một bộ phận dài nhô ra, tôi nghĩ lung tung hẳn đây là xà ngang linh tinh gì đó.

Trước kia xà nhà đều được làm bằng gỗ. Hiện tại xà ngang xi măng cốt thép sẽ xây chìm trong trần nhà hoặc là trở thành một bộ phận nhô ra trên trần nhà. Hiện tại cái bộ phận nhô ra này chắc có tác dụng như xà ngang.

Trong đầu tôi mơ mơ màng màng, lại mơ hồ nghĩ đến điển cố: "Xà ngang đè người".

Mới trước đây, tôi còn nhớ rõ ông nội của Tống Tâm đến nhà của tôi hỗ trợ xem phong thuỷ đã nói, phía trên giường ngủ không được có xà nhà. Cụ thể là nguyên nhân gì thì tôi không nhớ rõ, chỉ biết là, buổi tối ngủ dưới xà nhà là chuyện không may mắn. Hoặc là mình sẽ va phải tình huống không may mắn, hoặc là nửa đêm bị bóng đè mà tỉnh.

Thật không may tôi lại trong trường hợp này, bị xà ngang đè lên những vị trí quan trọng, sẽ xuất hiện vạn quỷ áp giường. Thậm chí lúc ở trong mộng có thể bị chết trong đó, mà bên ngoài người ta giả dối gọi là đột tử.

Trong đầu chậm chạp, làm cả người tôi cũng trở nên chậm nửa nhịp. Nửa ngày mới phát hiện giường của tôi dường như được người nào đó chuyển đi, cái xà ngang trên trần nhà kia cũng cách tôi càng ngày càng xa. Cách cái xà ngang đó càng xa, tôi càng cảm giác hô hấp thêm thông thuận hơn.


Hình như là vào lúc tôi nguy hiểm nhất, có người liều lĩnh chuyển vị trí giường của tôi, phá giải cái gọi là xà ngang đè người này.

Phải biết rằng này giường này không dễ di chuyển, vì có đến hai tầng. Tôi ngủ ở giường dưới, giường trên không có ai, như vậy cái giường này phải tám mươi cân. Trên đó còn có người ngủ như lợn chết là tôi, muốn di chuyển thật sự chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Sau khi tỉnh táo một chút, tôi xoa xoa cái ót, gian nan đứng lên từ chiếc giường.

Người đang kéo giường kia phát hiện tôi đã tỉnh, tuy rằng người đang đổ mồ hôi đầm đìa, lại ôm chặt lấy cơ thể cứng ngắc như máy móc mấy trăm năm chưa tra dầu của tôi: "Tô nha đầu, cái đồ đáng ghét nhà cậu, cậu làm tớ sợ muốn chết. Hu hu hu hu... Tớ tưởng rằng cậu chết chắc rồi, cậu không thở gì hết..."

Là giọng nói của Tống Tâm, cô ấy khóc như một đứa trẻ. Dùng sức ôm lấy tôi thật lâu, thật giống như phải gắt gao giữ tôi lại trong cuộc sống đáng yêu này.

Tình cảm thật tình như vậy đang chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, đáy lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua làm tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tôi vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của cô ấy, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Tâm, sao cậu lại gọi tớ là Tô nha đầu tiếp rồi? Không phải tớ đã quay lại rồi à? Là cậu đã cứu tớ... Nhưng mà, tớ thật sự rất tò mò, cái giường này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Đúng vậy, rốt cuộc cái giường này đã xảy ra chuyện gì?

Tôi cảm giác như mình đã lâm vào một âm mưu nào đó do người khác bày ra, tôi và Tống Tâm mới vừa tiến vào, lại gặp được phòng ngủ có phong thuỷ không tốt. Gương trong này vừa sắp xếp thành một cái tụ âm trận, nhưng may mắn Tống Tâm đã phá giải.

Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy, gương để loạn, chính là chuyện nhầm lẫn tình cờ.

Dù sao sinh viên cũng vụng về, nhưng không phải ai cũng biết nên đặt gương thế nào mới đúng. Nhưng hiện tại, ngay cả giường của tôi cũng đối diện với xà ngang, chuyện này có nghĩa là có người đang ngầm cố ý chỉnh tôi.


Là Trương Hiểu Đào sao?

Cô ấy tốt bụng như vậy, ít nhất tôi không tin cô ấy là người như thế. Nếu ngay cả người hiền lành như Trương Hiểu Đào cũng đi hại người, tôi cũng không biết nên tin tưởng ai.

Tôi đang phân tích chuyện này trong đầu, Tống Tâm dường như đã khóc mệt, cằm dựa vào bả vai của tôi hỏi tôi: "Tô nha đầu, cậu có biết trong phòng ngủ này còn một người khác, là ai không?"

Ở trường học chúng tôi, ký túc xá được sắp xếp rất có tính nhân văn. Một phòng ký túc xá có thể ở bốn người, sẽ không có vẻ trống rỗng, cũng không chật hẹp.

Đã biết chuyển vào vào có tôi và Tống Tâm, còn có Trương Hiểu Đào, vậy tổng cộng mới ba người. Tôi nghĩ Tống Tâm nói hắn là người thứ tư, tôi mới vừa bước ra khỏi quỷ môn quan, thật sự lười lười suy nghĩ, liền hỏi: "Là ai?"

"Chu Hà!" Tống Tâm cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói.

Tôi sửng sốt, tất cả những suy nghĩ trong đầu đều gián đoạn, chuyên chú suy nghĩ đến chuyện của Chu Hà. Chu Hà không phải đã bị đưa vào cục cảnh sát rồi sao? Sao cô ta có thể ra khỏi đó và trở thành bạn cùng phòng của chúng tôi?

Không, tôi không thể suy nghĩ theo phương hướng này, Chu Hà giết người theo phương pháp búp bê có bùa chú. Cũng chính là cổ thuật, không có sử dụng hung khí gì cả, chỉ dùng nguyền rủa giết người.

Theo pháp luật hiện hành, còn chưa từng có luật cho việc nguyền rủa giết người này. Cho nên, nếu bối cảnh và thực lực của gia đình Chu Hà cũng không tệ lắm, rất có có thể cô ta bị giam hai ngày là đã có thể được thả ra, thậm chí chỉ bị đưa đi thẩm vẫn một phen, liền chẳng còn quan hệ gì với cái án tử kia nữa.

Tôi hơi hơi nhíu mày hỏi Tống Tâm: "Sao cậu lại phát hiện ra?"

"Trước khi đi ngủ, tớ đã biết là Chu Hà làm." Tống Tâm đứng dậy đi đến trước một tập chồng giáo trình trên cái bàn, ánh mắt tỉnh táo nhìn tôi: "Gương trận này được bố trí quá tốt. Trương Hiểu Đào không có cái lá gan kia. Tớ liền hoài nghi, là do một người bạn cùng phòng mới của chúng ta làm. Tớ liền mở một quyền sách, mở ra nhìn lướt qua giáo trình trên bàn." Tống Tâm nói xong, mở quyển ngữ văn đại học trên bàn ra, để đối diện với tôi.

Chỉ thấy đến trang đầu tiên của quyển sách kia, viết tên chủ nhân của quyển sách: Chu Hà.


Tôi trách cứ sao cô ấy không sớm nói cho tôi chuyện này, hiện tại Chu Hà cùng ở chung một phòng với tôi, về sau còn có ngày lành gì nữa? Tống Tâm ngược lại cười tôi là heo, đầu đặt xuống gối cái là ngủ, cô ấy nào có thời cơ nói cho tôi biết chứ.

Tôi nghĩ nghĩ từ lúc tôi mang thai cục cưng thì đã ham ngủ hơn. Người bình thường một ngày ngủ tám giờ là đủ rồi, nhưng tôi ngủ một ngày mười hai mười ba giờ có khi không đủ.

"Chuyện đó. Sao cậu phát hiện ra tớ bị ác mộng đè nặng?" Tôi nhìn mồ hôi trên người cô ấy, cả người ướt sũng như vừa mới dội nước.

Lúc này, chúng tôi cũng đã bình tâm hơn, tôi lấy một cái khăn, giúp cô ấy lau mồ hôi trên người.

Tống Tâm đột nhiên nhìn chằm chằm cái xà ngang kia, trầm giọng nói: "Xà ngang đè lên ngực tớ, tim đập nhanh hơn, tớ đã bị bừng tỉnh. Tỉnh lại mới phát hiện trên đầu còn có một cái xà ngang, tớ muốn đánh thức cậu, nhưng cậu..."

Chần chờ một chút, Tống Tâm mới chậm rãi nói: "Tô nha đầu, khi đó cậu đã không còn thở nữa, tớ... Tớ thật sự là bị dọa chết khiếp, căn bản là gọi cậu... cậu đang bất tỉnh. Tớ thật sự nghĩ rằng cậu đã chết!"

Nói xong, sắc mặt Tống Tâm càng ngày càng tái nhợt, cô ấy cúi đầu nói: "Tớ không gạt cậu, phản ứng đầu tiên của tớ chính là gọi 120, sau đó... Gọi điện thoại cho ba mẹ cậu."

Tôi hiểu được, Tống Tâm phát hiện tôi không thở nữa, đã tuyệt vọng, muốn gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ tôi. Tôi không nói chuyện, trên người đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chuyện này là đang muốn giết chết tôi và Tống Tâm.

Tống Tâm ở giường trên, tôi ở giường dưới, thật sự là một mũi tên trúng hai con chim. Nếu không có Tống Tâm thông minh, có thể ngay tại trong mộng tôi đã bị Ác Nguyệt bóp chết.

Tôi nói: "Nếu không phải cậu thông minh, di chuyển cái giường, tớ sẽ chết. Tiểu Tâm, hiện tại không có việc gì nữa, chuyện này qua rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Chúng ta vẫn nên ngẫm xem buổi tối ăn cái gì thì được...

"Không phải." Tống Tâm đột nhiên trở nên thực kích động, cô ấy chần chờ nửa ngày, mới lại đè thấp giọng nói: "Lúc tớ lấy di động ra muốn gọi 120, bên tai đột nhiên có một giọng nói rất nhẹ, có một cô gái nói chuyện cùng với tớ, nói tớ nghĩ cách để cậu rời xa cái xà ngang kia. Cô ấy nói chỉ cần cậu rời xa xà ngang này, thì sẽ tỉnh lại, sẽ... Sẽ không chết! Cho nên tớ mới... Tớ mới nghĩ cách để di chuyển cái giường!"

- ---------------------------