Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 130: Luyện Tiểu Quỷ






: Luyện tiểu quỷ

Cái tủ bát này có ít nhất phải mấy chục đôi đũa, đại khái mấy chiếc đũa này là món đồ chơi của con quỷ kia.

Tủ bát chia làm hai tầng, tầng dưới có rất nhiều bát sứ thanh hoa, nghĩ chủ nhân trước đây của căn phòng này cũng rất chú ý về phương diện ăn uống, chỉ là không biết tại sao lại cho thuê căn phòng này.

Tầng trên là tầng để những chiếc đũa kia, dường như khoảng cách mấy chiếc đũa đều giống nhau. Cái này chứng minh trong tủ này có ẩn dấu một con quỷ nhỏ rất ham chơi, những nó tràn ngập địch ý và đề phòng với tôi và Tống Tâm.

Tống Tâm đã bị dọa đến từng bước lui ra phía sau, mở lòng bàn tay đang cầm hạt sen quỷ kia, dường như là đang trao đổi với thủy quỷ bên trong. Sau đó, biến sắc, lôi kéo tôi lui ra phía sau: "Tô nha đầu, trốn xa một chút, cẩn thận bị đâm thành con nhím bây giờ! Hạt sen quỷ nói, thứ trong tủ bát này muốn đối phó với cậu."

Bị mấy chiếc đũa này đâm thành con nhím thì chết rất khó xem, nhưng tôi kết luận Quỷ Hồn bên trong tủ bát này vừa mới chết không bao lâu, hẳn là không tức giận đến vậy đâu.

Tôi bỏ tay Tống Tâm ra, ngoài dự đoán của cô ấy đi tới từng bước. Mấy chiếc đũa này đã trôi nổi trước mặt của tôi, phía trên chiếc đũa có khói đen nhè nhẹ bốc lên, nhưng lại chậm chạp không tập kích về phía tôi. Cho dù thật sự tập kích lại đây, tôi cũng sẽ lập tức niệm Phật kinh để tự bảo vệ mình.

Tôi không biết nguyên nhân tại sao nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn mấy chiếc đũa đó. Mấy thứ đồ đạc quỷ quái này là bắt nạt kẻ yếu, tôi đứng ở đây đối mặt với nó, trông có vẻ nó cũng không quá mức kiêu ngạo.

Chuyện có thể sử dụng miệng giải quyết, thì hãy cố gắng hết sức không sử dụng vũ lực. Nếu không thì thật đúng là dễ dàng làm tổn thương đến quan hệ của Trương Hiểu Đào và tôi. Phải biết rằng chúng tôi tới nơi này, không phải diệt quỷ, là giúp này con quỷ nhỏ này đi vào chính đạo.

Trương Hiểu Đào Đã muốn khóc, giọng nói khàn khàn cầu xin bên trong tủ bát: "Đừng như vậy, đừng như vậy... hai cô ấy là khách của chị, đừng làm các cô ấy bị thương!"

Con bé trốn ở bên trong tủ tính cách có chút bất thường, giọng nói vặn vẹo chói tai: "Tôi sẽ không! Tôi sẽ không! Chị Tiểu Đào cũng là người xấu, về sau em không bao giờ... để ý đến chị Tiểu Đào nữa! Em hận chị ta, kêu hai người đó đi đi, mau để cho hai người đó đi, em không muốn thấy hai người đó!"


Ha, con nhóc này còn thật cá tính. Lúc này mới lần đầu tiên gặp mặt, lại hận tôi và Tống Tâm đến mức như vậy. Đại khái là lúc chết rất oan uổng, mới có oán khí khó tiêu. Nhưng mà, nếu đã chết, vậy phải bình ổn phẫn uất trong lòng nó, ngoan ngoãn đi U Đô. Mà không phải ở đây làm hại Trương Hiểu Đào tốt bụng.

"Tiểu quỷ, đi ra cho tôi, bằng không chị đây sẽ niệm kinh Phật đấy." Một tay tôi chạm vào cái tủ bát cũ kĩ, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.

Tiểu quỷ bên trong hình như rất chán ghét tôi, nó hét lên một tiếng, sau đó một chiếc bán lớn bằng sứ thanh hoa bay ra từ tủ bátz: "Không! Tôi chán ghét chị, chị cút ngay!"

Chiếc bát đó đang bay về phía tôi, nếu như bị ném trúng, mũi của tôi phải lệch đi một đoạn. Cô bé này không phải dễ chọc, tôi nhẹ nhàng đọc mấy câu kinh phật, chiếc bát lớn vốn mang theo quỷ khí liền bay trở lại.

Bát to đụng vào vách tủ bát, rơi xuống đất nát tươm.

Tôi dùng giọng nói lạnh lẽo, ra lệnh nói: "Lăn ra đây."

Phải biết rằng loại tiểu quỷ này tuy rằng hung ác quái đản, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ, lá gan cũng không lớn. Hơi chút uy hiếp một chút, thì nó sẽ biết sợ, cuộn mình lại rồi đi ra khỏi tủ bát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khác với những đứa trẻ bình thường, trên mặt đều là bọt nước và da thịt bị thối rữa. Ánh mắt mang màu xanh lam không có tiêu cự, miệng rộng tới tận mang tai. Trên gương mặt như có một vết nứt không thể khép lại, lộ ra răng nanh hình tam giác nhọn hoắt bên trong, không ngừng có nước dãi theo hàm răng giữa chảy ra.

Mặt nó trợn ngược lên, dưới lớp thịt thối rữa là giòi bọ lúc nhúc. Sau khi nhìn thấy tôi, cô bé dữ tợn giơ bàn tay có móng vuốt nhọn hoắt ra, muốn ôm lấy mặt của tôi. Tôi cũng không khách khí với nó nữa, bắt lấy cổ tay của nó, trong lòng mặc niệm nội dung tâm kinh.

Cô bé này đã chết không được vài ngày, căn bản không có bao nhiêu sức.


Lòng tôi niệm tâm kinh, nó ngay cả sức giãy dụa cũng không có, mắt chảy ra huyết lệ: "Chị xấu xa, buông ra, chị xấu xa buông ra..."

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang liều mạng giãy dụa của nó, tôi nhíu mày, cô nhóc này chẳng qua chỉ là một linh hồn, sao lại nặng đến như vậy?

Thế này phải nặng ít nhất hai mươi cân.

Đợi đến khi túm được người nó từ trong tủ bát ra, mới phát hiện nơi mắt cá chân của cô nhóc chảy đầy huyết lệ này có một quả cân sắt đã rỉ. Cái quả cân kia có màu đen, trên đó có khắc mấy họa tiết loang lổ. Mấy cái họa tiết này rất giống với hồn họa trên mấy quan tài cổ, tinh tế mà lại chẳng quá rõ ràng, phải cẩn thận nhìn thì mới có thể thấy rõ.

Cô bé khóc nấc lên nhìn rất đáng thương.

Tôi cũng không cậy lớn bắt nạt nhỏ, thật cẩn thận để cô bé kia ở trên mặt đất, vậy mà nó không cảm kích, hai chân vừa chạm đất, còn hung hăng làm một mặt quỷ khủng bố về phía tôi.

Tôi bị mặt quỷ đáng sợ này dọa sợ, lại phát hiện ra cục cưng trong bụng, đột nhiên chuyển động. Hình như nó rất sốt ruột, linh hồn rời khỏi cơ thể tôi, hóa thành một ánh sáng màu trắng, ánh sáng kia chỉ nhỏ bằng nắm tay, nó lập tức ôm lấy quả cân đang trói nơi chân của cô bé.

Cục cưng khóc, nước mắt mang theo ánh sáng trắng chảy xuống từ gò má: "Chị ơi, chắc chị rất đau đúng không? Cục cưng... cục cưng giúp chị bỏ ra... Là ai dám làm thế này với chị, cục cưng giúp chị đánh người đó."

Cục cưng dùng bàn tay mập mạp của nó, giúp cô bé kia cởi quả cân trên mắt cá chân ra. Nhưng quả cân đó hình như là một đồ chơi rất lợi hại, bàn tay nhỏ bé của cục cưng kéo đến tái nhợt, nó tội nghiệp ngẩng đầu nhìn tôi: "Mẹ, cục cưng không cởi được. Mẹ giúp cục cưng đi, bằng không chị ấy sẽ rất khó chịu."

Chính xác, một linh thể nhẹ như lông hồng, bị lại bị một quả cân cột lấy, không khó chịu mới là lạ. Không chỉ đau đớn, linh thể sẽ bị khống chế, mất đi tất cả tự do.


Tôi nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn của cô bẻ có một vết bầm xanh tím rõ ràng. Quả cân này dùng để buộc tiểu quỷ, không phải là thứ cục cưng của tôi tùy hứng nói cởi bỏ thì cởi bỏ, bây giờ tôi còn muốn hỏi ý kiến của Tống Tâm. Tôi không nói chuyện, nhìn thoáng qua Tống Tâm, chờ cô ấy nói.

"Tô nha đầu, cậu xem quả cân này, trên đó có phù chủ để áp chế tiểu quỷ." Tống Tâm ngồi xổm xuống, đưa tay sờ quả cân màu đen kia, ngay lập tức thu tay về: "Lạnh thật! Tiểu quỷ này sợ là không thể quay về U Đô, nó bị người ta luyện hóa rồi. Đại khái là trong quá trình luyện hóa, để cho nó không chạy, cho nên vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn. Hiện tại trên người nó tất cả đều là oán khí, cậu xem gương mặt nó bây giờ là biết."

Tôi thấy cục cưng đang buồn bã, ngón tay sờ sờ lưng run rẩy của nó, có chút đau lòng cục cưng. Nhưng lại không thể không đối mặt với sự thật: “Vậy... nên làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể đánh tan linh thể, nếu không nếu không biến thành lệ quỷ, thì chính là... bị những người khác luyện hóa làm tiểu quỷ." Tống Tâm nói rất nghiêm túc, giống như không còn con đường nào nữa.

Nhìn thấy cô bé nhỏ như vậy mà đã bị đánh tan linh thể, trong lòng tôi có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Bây giờ bởi vì tôi có cục cưng, nên đều trở nên mềm lòng với mấy đứa nhỏ. Hận không thể đem tất cả những đứa trẻ đang phải chịu khổ, đều đưa bên người để bảo vệ, huống chỉ cô bé nhỏ này đang ở trước mắt tôi?

Tôi hiểu ý của Tống Tâm, nghe nói nuôi tiểu quỷ có một loại biện pháp cực kỳ tàn nhẫn. Chính là đem tiểu quỷ luyện hóa bằng lửa, cả quá trình tiểu quỷ cực kì đau khổ, vì vậy cả người mới tràn ngập oán khí.

Đến cuối cùng là thông qua oán khí và hận thù nhất định, năng lực lợi hại hơn so với người bình thường. Nhưng mà, chủ nhân luyện quỷ này sẽ bị tiểu quỷ hận, hàng đêm sẽ sống trong rủi ro sẽ con quỷ mình nuôi quay lại phản phê. Nguyên nhân chính là như thế, nên những con quỷ luyện hóa có oán khí rất nặng, dùng Kinh Phật cũng không có cách nào siêu độ. Cho nên Tống Tâm mới có thể đưa ra đề nghị đánh tan linh thể, cũng chỉ có như vậy mới sẽ không làm cho tiểu quỷ làm nguy hiểm đến những người khác.

Người có số mệnh thì quỷ cũng có số mệnh. Cô bé này thật sự rất xui xẻo, gặp phải một tên khốn luyện quỷ.

Tôi có chút tiếc hận nhìn quả cân trên mắt cá chân của cô bé, trong lòng rất là bất đắc dĩ. Cục cưng của tôi mặc dù là không cởi bỏ được quả cân, nhưng bàn tay nho nhỏ kia vẫn không từ bỏ.

Cô bé đại khái là bị hành động của cục cưng làm cảm động rồi, cũng không có làm bị thương nó, nhưng cứ dùng ánh mắt vô thần không có tiêu cự nhìn hành động ngốc nghếch của cục cưng.

Nghe thấy Tống Tâm nói muốn đánh tan linh thể của cô bé, cục cưng của tôi nóng nảy. Cơ thể nho nhỏ của nó bay đến trước ngực của Tống Tâm, tay nhỏ bé ôm cổ của Tống Tâm: "Chị Tống Tâm đừng thương tổn đến chị Đào Đào được không? Chị ấy đã rất đáng thương, có người xấu bắt chị ấy đi luyện hóa, nên chị ấy mới biến thành như vậy..."


Đào Đào!

Cô bé có bộ mặt đáng sợ như vậy, cư nhiên là mỹ nữ Đào Đào buổi tối ngày hôm đó. Tôi thật không dám tưởng tượng, hóa ra quỷ hồn không có ngoại hình cố định, trong vòng vài ngày ngắn ngủi lại biến thành như bây giờ. Tôi đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện

Khó trách nó lại hận tôi và Tống Tâm như vậy, thấy chúng tôi lại trốn vào tủ bát. Nếu ngày đó tôi và Tống Tâm không để cho nó một mình quay về U Đô, có lẽ nó sẽ không gặp phải người xấu muốn luyện hóa nó như vậy. Cũng khó trách Trương Hiểu Đào lại thu nhận Đào Đào, sau khi Đào Đào biến thành quỷ, đại khái cũng chỉ biết được chúng tôi là ai.

Tôi có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống, ôm đầu của cô bé: "Em... em thật sự là Đào Đào sao?"

Đào Đào đã có không ít oán niệm, nó không trả lời câu hỏi của tôi, mà dùng răng nanh hung hăng cắn lên cổ của tôi. Răng nanh nhọn hoắt của nó mà cắn người thật sự là rất đau, nhưng giờ cô bé đã thay đổi biết bao nhiêu, trong lòng tôi tràn ngập áy náy và lo lắng: "Nói cho chị, là ai đã luyện hóa em?"

Nó hung hăng cắn tôi, tôi vẫn không nhúc nhích.

Tống Tâm cũng nhịn không được nhắc nhở tôi: "Tô Mộng, cậu... cậu đừng như vậy, nó sẽ cắn chết chết cậu đấy."

"Sẽ không, Đào Đào sẽ không, về sau tớ sẽ bảo vệ Đào Đào. Đúng hay không, cục cưng, mẹ sau này sẽ bảo vệ Đào Đào, các con phải tin tưởng mẹ..." Tôi gắt gao ôm Đào Đào, trong lòng vô cùng đau đớn.

Tôi không ngờ đến, một cô bé nhỏ nhắn như vậy lại gặp phải sự tra tấn thế này, sớm biết rằng như vậy lúc trước tôi đã không để con bé đi. Tôi nhất định phải giữ cô bé bên cạnh, sẽ không để cô bé bị người ta hại như thế. Mà nếu có sự sớm biết trước, thì con người đã không có tiếc nuối!

"Mẹ tốt nhất..." Cục cưng của tôi cũng đi đến cạnh tôi, hôn lên sườn mặt của tôi, sau đó nói với Đào Đào: "Chị, chị cũng đừng cắn cổ mẹ em. Về sau mẹ em sẽ bảo vệ chị, chị mà cắn mẹ, thì sau này em không chơi với chị nữa."

Đào Đào hình như rất để ý chuyện cục cưng không chơi với cô bé, hàm răng sắc bén rời khỏi cổ của tôi, cằm tựa vào trên vai của tôi: "Chị, thật sự sẽ không bỏ lại Đào Đào chứ?"

- ---------------------------