Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 147: Tiểu Quỷ Uống Cà Phê






Phụt!

Tôi không tin vào lỗ tai mình, Lăng Vũ Dương là con quỷ chẳng biết sống bao nhiêu năm rồi mà lại còn có thể chơi thủ đoạn ngây thơ như vậy, không ngờ là bỏ thuốc xổ vào cả phê của Liên Quân Thành.

Lấy năng lực của Lăng Vũ Dương thì khi muốn cảnh cáo một người thì tuyệt đối không cần phải dùng thủ đoạn như trẻ con là bỏ thuốc xổ.

Cũng có thể thấy được dường như Lăng Vũ Dương cũng không muốn thật sự làm tổn thương Liên Quân Thành, chỉ là muốn mượn cơ hội đùa giỡn Liên Quân Thành một cái, thuận tiên buộc anh ta phải đi. Mà Liên Quân Thành này căn bản là đã sớm biết mình sẽ bị Lăng Vũ Dương đùa giỡn, nhưng chính mình vẫn muốn "đưa mặt cho người ta đánh" uống cà phê bị hạ độc.

Trong mơ hồ, tôi cảm thấy quan hệ giữa hai anh em cũng không có xấu như trong tưởng tượng, chỉ là hình như có khúc mắc gì đó không giải quyết được.

“Lần này anh ta không có chạy đi vệ sinh, khó trách, đúng là tôi bỏ thuốc xổ thiếu rồi nhỉ? Tôi... Nghe nói người sống uống một loại thuốc nhiều thì sẽ sinh ra kháng thể..." Họa hồn nói xong không nén nổi lấy một cái chai thuốc nhỏ từ trong lồng ngực, nhìn viên thuốc tròn bên trong rồi suy tư.

Tuy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ả trắng bệch nhưng khó che đi vẻ xinh xắn.

Dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ lộ ra hết sức đáng yêu. Đại khái là thay đổi cách nhìn nên trong mắt của tôi những con ma quỷ này cũng không còn khủng bố và dơ bẩn như trong tưởng tượng lúc trước nữa, từ từ có thể thưởng thức được ưu điểm trên người ma quỷ.

Lăng Vũ Dương nhíu mày, có chút tính trẻ con nói: "Quan tâm nguyên nhân của anh ta làm gì, Liên Quân Thành dám ỷ là tôi ở trong phạm vi này nên không đi. Tôi sẽ khiến cho anh ta hối hận vì tới nơi này!"

“Ông chủ, ông tính để họa hồn làm gì? Hay là để tôi xuống dưới mê hoặc anh ta thần hồn điên đảo rồi hút khô máu của anh ta. Chậc chậc, quyết định vậy đi, đã rất lâu không uống máu người rồi." Trong đôi mắt ánh lên hình ảnh chúng tôi của Họa hồn tràn đầy chờ mong, giống như đặc biệt ngứa tay, dáng vẻ rất kích động.

Trên người họa hồn có một loại lực hấp dẫn lạnh buốt tràn ngập ma quỷ, thật sự có thể làm cho mỗi một người đàn ông thần hồn điên đảo.

Thật giống như Họa Bì bên trong liêu trai, có một loại năng lực kỳ lạ có thể mê hoặc được thư sinh không thể tự kìm chế.


Nếu như họa hồn đi sắc dụ Liên Quân Thành, vậy Liên Quân Thành kia có làm bằng sắt thì cũng chịu không nổi mê hoặc. Nhưng anh ta lại là thân nhân của Lăng Vũ Dương, chắc chắn là không thể thật sự ra tay độc ác giết anh ta được.

Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được đề nghị: "Để họa hồn đi, vậy không phải là làm không công cho cho Liên Quân Thành chiếm lợi? Tôi cảm thấy không được thích hợp, không bằng bảo một con tiểu quỷ nào đó hù dọa anh ta chút đi, dọa anh ta chạy là được rồi."

"Đúng, không thể cho con quỷ phong lưu đáng ghét kia có lợi được, anh ta còn chưa xứng để cho họa hồn đối phó." Ánh mắt Lăng Vũ Dương lạnh lẽo, từ chối thẳng thừng. Anh nhìn lướt qua Đào Đào trong lòng tôi, khóe miệng đột nhiên cong lên: "Hay là để cho con tiểu quỷ nước này đi hù dọa cậu cả của nhà họ Liên đi."

Để cho Đào Đào đi dọa người sao?

Nhớ tới dáng vẻ trong tủ chén, con mắt giống như đèn lồng màu đỏ, hàm răng giống như những cây gai sắc bén kia, dáng vẻ này trái lại là thật sự rất dọa người. Nếu như Liên Quân Thành không có kinh nghiệm, nhất định sẽ bị dáng vẻ này dọa sợ ăn đủ mệt đấy.

Tôi theo bản năng nhẹ gật đầu, vỗ vỗ cái ót của Đào Đào: "Đào Đào, em có đồng ý xuống dưới đó dọa chú ấy không?"

“Đồng ý ạ, chị ơi, Đào Đào cũng không thích ông ấy. Ông quấy rầy chị và anh làm chuyện xấu hổ.” Hai bàn tay nhỏ của Đào Đào vỗ tay, dáng vẻ cực kỳ phấn khích, sau khi thân thể nhẹ lên thì bay ra từ trong lòng tôi.

Nghe Đào Đào gọi anh với chị, tuy rằng bối phận có chút kỳ kỳ nhưng vẫn bị tiếng hô này khiến cho người ta nghe ngọt ngào, và ấm áp không nói nên lời, suy nghĩ muốn nhận Đào Đào làm con gái nuôi đã nhạt đi nhiều rồi, thật ra Đào Đào cũng có ba mẹ của mình, không cần phải nhận người khác làm ba mẹ.

Thân thể nhỏ bé xinh xắn của cô bé bay ra, trên người còn mặc cái váy có hoa nhỏ mà tôi và Tống Tâm đốt cho bé hồi đó, lảo đảo bay xuyên qua cửa phòng, bay thẳng ra ngoài.

Đợi một lát, sau khi Đào Đào đi rồi Lăng Vũ Dương bèn ôm tôi từ đằng sau: "Đói bụng không? Để xử lý xong con quỷ đáng ghét đó rồi anh sẽ dẫn em đi ăn cơm.”

Vừa nghe đến ăn cơm, tôi cũng cảm thấy đói rồi, bụng kêu lên òng ọc.

Vừa nãy tôi còn tưởng rằng trang điểm long trọng như vậy là định đi gặp Liên Quân Thành, không nghĩ tới chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Tôi gật đầu, chống cằm nhìn bản thân trong gương, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện ăn cơm mà thôi.


Cái gì mà gà nướng, thịt vịt nướng, vịt quay, bây giờ chỉ cần liên quan tới thịt thì đều là đối tượng mà tôi tưởng tượng.

Tôi cảm thấy mình đói tới mức có thể ăn một cái đầu voi rồi, nhưng cứ chờ mãi chờ mãi, mà lúc này dưới lầu truyền đến tiếng khóc oa oa của cô bé.

Nghe khá quen tai, hình như là tiếng khóc của Đào Đào.

Tôi có chút ngồi không yên, ban đầu tưởng rằng Đào Đào có thể dọa Liên Quân Thành chạy nhưng ai ngờ Liên Quân Thành còn chưa bị dọa tè ra quần thì bé đẹp nũng nịu Đào Đào này đã bị trêu khóc, không biết tình huống dưới lầu bây giờ thế nào.

Tôi và Lăng Vũ Dương đồng thời đi xuống lầu, nhìn kết quả.

Lập tức nhìn thấy Liên Quân Thành ngồi trên ghế sa lon dưới lầu, bắt chéo hai chân, trong tay cầm lấy một tờ báo, chậm rãi xem. Thần thái và động tác kia, giống y chang động tác ngày thường của Lăng Vũ Dương.

Thấy chúng tôi xuống, tầm mắt của anh ta dời ra từ tờ báo, liếc nhìn chúng tôi.

Giống như đã quên béng đi chuyện xảy ra ở năm phút trước rồi, bình tĩnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Ra rồi à? Nếu như ra rồi thì về nhà cùng anh đi, người một nhà chứ có phải thù sâu dày gì đâu."

Tôi nhìn thấy Liên Quân Thành bình tĩnh đến mức này lại càng hoảng sợ, người này không phải nói uống mười ly cà phê có thuốc xổ sao? Đã uống nhiều thuốc xổ như vậy mà còn không bị Tào Tháo rượt à? Chẳng lẽ anh ta thật sự hình thành kháng thể rồi hả?

Nhìn nhìn ly cà phê đã uống một nửa trên mặt bàn, vẫn còn tỏa ra khỏi trắng nhàn nhạt. Liên Quân Thành nói xong, còn cúi đầu uống một ngụm cà phê một chút cũng không giống như đang giả bộ uống.

Cả lỵ đã uống cạn sạch rồi, bên trong ly một giọt cũng không thừa.


Tôi nghĩ mãi mà không rõ, chỉ có thể theo Lăng Vũ Dương cùng đi đến bên cạnh Liên Quân Thành, nhìn xem rốt cuộc cơn đau bụng của người này tới lúc nào mới có thể phát tác.

Lăng Vũ Dương trong phòng, vốn là có rất nhiều đồ vật quỷ quái. Nhưng lần này đoàn khí đen xuất hiện ở ghế sô pha đối diện ở bàn trà trước mặt lại làm cho tôi cảm thấy rất lạ lẫm, giống như tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua vậy. Chỉ là ánh mắt của tôi không thể khác xuyên qua mặt bàn để nhìn xem phía dưới rốt cuộc là cái gì.

Trong phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng Đào Đào, nhưng bên tai vẫn có tiếng khóc lóc của trẻ con. Tới mức khiến cho người ta cảm thấy đáng thương, và cũng làm cho lòng người xót xa.

Nhưng sau khi ngồi xuống cũng không thấy đồ vật không sạch sẽ nào, có lẽ là thấy chúng tôi tới nên đã trốn đi rồi, không biết bây giờ Đào Đào thế nào nữa.

“Anh hai, em vừa kết hôn, anh muốn dùng gậy đánh uyên ương à? Em cũng không muốn về nhà, em muốn ở bên cạnh vợ em.” Lăng Vũ Dương nghe thấy tiếng khóc, vẻ không vui chợt lóe lên giữa lông mày.

Trong ánh mắt của anh có chút khiến cho người khác đoán không được, vẫn cười mỉm cười và lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi rút ra.

Cậu cả nhà họ Liên, Liên Quân Thành nhìn biểu cảm của Lăng Vũ Dương, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh đó, nói: “Đã nhiều năm không về nhà rồi, dẫn em dâu về nhà cũng là việc nên làm, và hút thuốc đối với em bé trong bụng cũng không tốt, nghe nói em dâu mang thai rồi, em vẫn nên cai đi."

“Cô bé, anh phải cai thuốc sao?" Lăng Vũ Dương choàng vai của tôi rồi cười ấm áp hỏi tôi, cặp mắt kia thật giống như có ma lực, hút tôi vào thật sâu. Tôi gần như bị anh mê hoặc đồng ý để cho anh hút thuốc rồi, nhưng cuối cùng đầu vẫn giữ vững sự thanh tỉnh, lắc đầu: “Anh hai nói đúng, anh không nên hút thuốc."

Ba của tôi chính là một kẻ nghiện thuốc, ông hút thuốc. nhiều năm rồi, người trong nhà cũng chịu không nổi. Ngược lại là Lăng Vũ Dương, anh hút thuốc lá có loại mùi thơm nhàn nhạt, không biết là thuốc lá hiệu gì. Hơn nữa, động tác thu nhã, làm cho người ta không tự chủ được bị dáng vẻ anh hút thuốc hấp dẫn. Lăng Vũ Dương cười. ấn tắt thuốc lá.

Vẻ mặt Liên Quân Thành kinh ngạc, cực kỳ ngạc nhiên mà nhìn tôi, nói: "Thời buổi này không ngờ còn có một người nói mà nó chịu nghe. Em ở bên cạnh nó đúng là khô cho em rồi. Con người của nó cố chấp, tính khí còn kém, anh còn tưởng rằng nó phải độc thân cả đời."

Anh trai nói xấu em trai tới vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy:

| Tôi cúi thấp đầu: “Thật ra anh ấy rất tốt."

"Anh ơi... Cứu em, chị ơi... cứu em..." Phía dưới ghế sopha đột nhiên truyền đến tiếng cầu cứu yếu ớt của cô bé Đào Đào, tôi một cái cúi đầu liền nhìn thấy một ánh mắt đỏ rực, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Cái loại ánh mắt mang theo oán độc và lạnh lùng này khiến tôi sợ hãi kêu lên một cái, tôi phản xạ có điều kiện dời ánh mắt. Rồi lại cảm thấy bên cạnh lỗ tai có người thổi khí lạnh vào tai tôi, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại. Là một cậu nhóc vành mắt màu đen, trộng cậu lớn hơn Đào Đào, cậu đang ngồi xổm dưới ghế sa lon trước mặt.


Trên người cậu mặc quần yếm rách rưới, ấn tượng của tôi được khắc rất sâu, chính là tiểu quỷ mặc quần do gã đàn ông cao to vạm vỡ trọc đầu trong quán rượu nuôi. Hơn nữa đứa bé này cũng giống y hệt con quỷ mà gã đàn ông cao to vạm vỡ trọc đầu nuôi, tôi gần như đã có thể khẳng định cậu nhóc này chính là con tiểu quỷ ngày đó.

Cái tay lạnh như băng của tiểu quỷ kéo cái dây chỉ đỏ trên chân Đào Đào, mặc kệ Đào Đào có khóc rống giãy giụa như thế nào cũng không chịu buông ra. Khóe miệng nó còn có một tia dấu vết chất lỏng màu cà phê, hình như là vừa lên uống thức uống màu đậm.

Trong đầu tôi liền hiểu ra, chắc hẳn là nhờ tên tiểu quỷ mà Liên Quân Thành mang đến rồi, bên trong ly cà phê của Liên Quân Thành có bỏ thuốc xổ, có lẽ là đưa cho tiểu quỷ này uống nên Liên Quân Thành mới không có tiêu chảy.

Không thể tưởng tượng được người bình thường như Liên Quân Thành mà cũng có thể sử dụng tiểu quỷ được, quả thật là làm cho tôi có cái nhìn khác về Liên Quân Thành.

“Buông em ấy ra!” Tôi nhìn thấy cơ thể Đào Đào bị thương ra nỗng nỗi này, xuất phát từ tính tình bao che khuyết điểm, bèn lớn tiếng quát lớn một tiếng với tiểu quỷ quần yếm.

Ai ngờ tiểu quỷ quay đầu lại, âm u liếc nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị. Nó vỗ tay hưng phấn nói: "Ngã một cái, ngã một cái!"

Cho đến tận bây giờ, lần ngã thảm nhất trong đời tôi chính là bị con tiểu quỷ này dùng chỉ đỏ làm trượt chân trong quán rượu, dường như nó vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày đó. Chỉ là linh trí còn chưa mở ra hoàn toàn nên lời nói và cách làm còn khá gượng gạo.

“Anh, anh thế này là có ý gì?" Giọng nói Lăng Vũ Dương trở nên rất lạnh, anh cúi đầu xuống trực túm lỗ tai tên tiểu quỷ ra.

Khí thế đó hết sức cường ngạnh và uy nghiêm, khiến cho tiểu quỷ dưới ghế sa lon trước mặt sợ quá khóc lên.

Tiểu quỷ bị kéo lỗ tại, thân thể liều mạng giãy giụa, khóc kêu la một cái tê tâm liệt phế.

Tôi tìm được cơ hội, vội vàng ôm Đào Đào đáng thương từ ghế sô pha phía dưới ra, Đào Đào nhận lấy kinh hãi, ngón tay không ngừng run rẩy, ôm thật chặt cổ của tôi.

Cá tính Liên Quân Thành quả thực giống như Lăng Vũ Dương, cũng là một bộ dạng giấy dầu không thấm muối, giang tay ra: "Anh không quan tâm em ở nước Anh học cái tà thuật gì, trận lửa lớn năm đó chính xác là một trận ngoài ý muốn, hy vọng em đừng mãi canh cánh trong lòng. Anh đã mời người nhà họ Nam Cung tới giúp anh, lần này nhất định phải mang em về nhà."