Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 203: Hình Nhân Dẫn Hồn






“Biết thì sao?” Lăng Vũ Dương đáp lại Liên Quân Thành bằng một giọng điệu rất tà mị, trên mặt là biểu cảm không chọc tức người liền không đền mạng, anh cười lạnh nói: “Tôi biết hai người có hôn ước, nhưng bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của tôi.”
Tôi khẽ run lên trong lồng ngực Lăng Vũ Dương, bất ngờ lại có cảm giác muốn giãy ra.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ động cơ Lăng Vũ Dương ở bên tôi, nhưng ngay bây giờ tôi lại cảm giác có một mục đích khác từ cách nói chuyện của anh.
Không còn thuần túy như trước.
Nhưng anh ấy không nhàm chán đến mức đó, anh ấy không có khả năng lấy chuyện liên quan đến tình cảm để nói giỡn như vậy.

Anh tốt với tôi, cho dù tôi có dốc hết sức lực cả đời cũng không cách nào đến đáp được những sự hy sinh và tình yêu anh dành cho tôi.
Anh từ bỏ trái tim mình, từ bỏ thân thể đều là vì tôi!
Liên Quân Thành có lẽ không ngờ rằng Lăng Vũ Dương được anh ấy hoàn dương cho chẳng những không có nói lời biết ơn ngược lại còn trả đũa, sắc mặt so với đáy nồi còn đen hơn.
Anh ấy dường như thực sự tức giận đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng hết sức kiềm chế, trong giọng nói như có thể phả ra hơi lạnh: “Em đã sớm biết em ấy là con của bác Đường mà em… em còn gạt anh không chịu nói ra! Em cố ý gạt anh… rốt cục là em tính làm gì? Muốn trả thù anh à?”
Lăng Vũ Dương nhếch khóe miệng cười như một tên yêu nghiệt: “Em cần thiết phải nói với một con rệp như anh à? Trả thù? Anh xứng để em trả thù sao!”
Điệu cười này, cách nói này đúng là không làm người ta giận sôi thì không chịu, cho dù là người chết nằm trong nhà xác cũng có thể bị anh làm cho tức giận phải sống dậy.
Liên Quân Thành bị anh kích thích như vậy, nhưng ngược lại lại tỉnh táo hơn, không tiếp tục đấu võ mồm với Lăng Vũ Dương nữa.

Anh chắp ta sau lưng, thản nhiên nói với tôi: “Em dầu, mau dìu em ấy ra ngoài quan tài đi, nhìn xem có thể đi đường được không.

Cũng đã như vậy rồi mà vẫn còn có sức đấu võ mồm.”
Thân thể Lăng Vũ Dương đúng thật là cực kỳ suy yếu, vừa mới nâng anh ra khỏi linh cữu thì thân thể đã bắt đầu run rẩy.

Năm ngón tay như năm cái đũa ngọc bấu chặt vào ngực, sắc mặt tái nhợt thật sự không còn chút máu.
Tôi đỡ người anh, vô cùng lo lắng cho anh: “Quân Dương, không sao chứ?”
“Không sao, anh… anh sẽ không chết trước con rệp đó đâu.” Anh đã ho khan đến mức như sắp ho ra cả phổi mà khóe miệng vẫn cười tà mị kinh người, như có một tầng không khí quỷ dị đang bao quanh người anh.
Anh ho khan kịch liệt nhưng ngón tay vẫn đùa giỡn vành tai tôi.
Liên Quân Thành đứng ở một bên nhìn thấy thế trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí, anh ấy lạnh lùng hừ một tiếng: “Rồi sẽ có ngày anh sẽ làm cho Tô Mộng biết, em… Vì muốn trả thù anh mới cưới em ấy.

Em ấy là người phụ nữ của anh…”
“Có thể xảy ra sao? Cô gái nhỏ.” Lăng Vũ Dương nhăn mũi ủy khuất hỏi tôi.
Tôi còn chưa từng thấy qua một mặt tính cách kiêu ngạo như vậy của Lăng Vũ Dương, tuy rằng tính cách anh vốn đã biến đổi thất thường, nửa chính nửa tà.

Nhưng kiêu ngạo như vậy lại có cảm giác không đúng, Lăng Vũ Dương này thực sự quá âm trầm, mạch não khác người, muốn làm cho anh kiêu ngạo còn khó hơn trèo lên trời.
Cái cảm giác làm nũng bằng phong cách tà mị như thế này tôi vẫn luôn cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu đó.

Nhưng trước mắt tôi không thể nhớ ra nổi.


Chẳng lẽ là đi đến Quỷ Vực một lần thì đầu óc anh lại bị những thứ trong đó ăn mất luôn rồi sao?
Trong đầu tôi còn đang miên man suy nghĩ, tôi vẫn luôn cảm thấy từ sau khi Lăng Vũ Dương tỉnh lại thì hơi kì lạ nên thuận miệng trả lời cho có lệ: “Không đâu, chuyện đã qua em cũng không muốn nghĩ lại.

Cho dù có nhớ tới thì ván đã đóng thuyền, em đã sớm gả cho anh rồi.

Không, không thể đứng núi này trông núi nọ.”
Trong mắt tôi ngoài những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Lăng Vũ Dương thì ngay cả tính cách của anh cũng trở nên lạnh lùng và bất cần hơn.

Mặc dù anh ấy đã từng luôn tranh cãi với Liên Quân Thành nhưng thực ra trong lòng anh vẫn cực kỳ coi trọng tình cảm anh em.
Một mình anh ấy đến Quỷ Vực không phải chỉ vì một mình tôi.
Nguyên nhân còn là bởi vì ngay cả Liên Quân Thành cũng bị Cẩu Sát kéo chân nên anh mới đi đến Quỷ Vực để cứu hai người chúng tôi.

Mặc dù Lưu Vũ Năng tình cờ bị liên lụy nhưng chỉ cần Lăng Vũ Dương hoàn thành chuyện này thì anh ta cũng sẽ theo đó mà chuyển nguy thành an.
Chỗ trên mông bị chó cắn chảy mủ cũng sẽ từ từ khỏi hắn.

Nếu không, tuy rằng loại vết thương do bị cắn này sẽ không gây tử vong ngay lập tức nhưng để lâu sẽ khiến cơ thể bị viêm nhiễm, cuối cùng từ từ lấy đi sinh mạng của con người.
Hiện giờ Lăng Vũ Dương đã trở lại, chuyện nhà họ Liên bị Cẩu Sát quấy rầy chắc hẳn qua một đoạn thời gian nữa sẽ chấm dứt.
Lăng Vũ Dương nghe thấy câu trả lời của tôi thì có vẻ như cực kỳ đắc ý, anh hôn lên đỉnh đầu tôi, trong giọng nói còn mang theo cảm giác mê hoặc: “Cô gái nhỏ, cho dù em muốn chần chừ do dự thì anh cũng không cho phép.

Em và Mặc Mặc đời đời kiếp kiếp… đều thuộc về anh, em hiểu không?”
Anh làm cho tôi cảm thấy rất lạ nhưng lại không thể nói ra là lạ ở chỗ nào.
Khó khăn lắm anh mới có thể chết đi sống lại nên tôi cũng chỉ có thể tạm thời đè nén suy nghĩ miên man trong lòng cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.”
Lập tức Lăng Vũ Dương lại kiêu ngạo nói với Liên Quân Thanh: “Đồ con rệp, quên nhắc anh, anh mang em về từ… từ cõi U Minh thì khả năng… sẽ gặp phải phiền phức đấy.”
“Phiền phức, phiền phức gì?” Liên Quân Thành nhăn mày, hơi có thái độ thù địch nhìn Lăng Vũ Dương.
Không chỉ có Liên Quân Thành cảnh giác với Lăng Vũ Dương mà ngay cả tôi cũng cảm thấy giờ phút này anh trở nên hơi kỳ lạ, không phải tối nay anh ấy muốn lấy oán trả ơn, xuống tay với Liên Quân Thành chứ.
Cơ thể Lăng Vũ Dương thiếu nước, cổ họng khô khốc nói không nên lời.
Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rồi chậm rãi dùng giọng khàn khàn nói: “Cũng chỉ nhắc nhở anh vì hôm nay anh đã cứu em mà thôi.

Các người đưa em ra náo động như vậy thì tất nhiên những thứ muốn thoát ra cũng sẽ đi theo em.”
Lời còn chưa dứt thì nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm mạnh xuống đến mức đông lạnh.
Cái lạnh buốt giá bao trùm lấy chúng tôi ngay lập tức, bên tai tôi là những tiếng kêu quái dị.

Tiếng khóc này giống như đang có cả trăm người cùng khóc, tiếng khóc cực kỳ bị ai, như một đám người cùng khóc tang.


Nghe thấy thứ tiếng đó làm cho cả người tôi dựng hết cả lông măng.
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không kịp chuẩn bị, ngơ ngác quay đầu nhìn qua chỗ phát ra âm thanh, nơi đó là một khoảng mênh mông tối tăm.
Thật ra khi mới nhìn qua tôi thật sự không nhìn rõ ra được thứ gì.

Nhưng khi liếc mắt nhìn lại thì dường như có vô số học khí đang tràn ra từ dưới lòng đường, có điều những đám hắc khí này thật sự quá mờ ảo.

Tuy rằng tôi mang âm thai nên có thể nhìn đến một số thứ không sạch sẽ nhưng dù sao cũng không phải là mắt âm dương thật sự..
Đám sương mù màu đen đó rốt cuộc là cái quỷ gì thì thật ra tôi còn chưa nhìn ra được.
Chức năng mới của Bắc Đẩu Huyền Ngư tôi mới khám phá ra lúc vừa rồi bây giờ đã có thể vận dụng nhuần nhuyễn.

Nó bơi lượn thoải mái như con cá vàng trong lòng bàn tay tôi, trong tầm mắt của tôi hiện giờ không chỉ có thể nhìn.

thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, mà còn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống cụ thể trong đám hắc khí.
Đám hắc khí đó được hình thành bởi sự cộng hưởng của các loại quỷ vật tà ác, mỗi một khuôn mặt đều cực kỳ khủng bố dữ tợn.

Môn toán của tôi không giỏi lắm, cố gắng căng mắt lên nhìn một lúc đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tôi cảm thấy phải có ít nhất mấy trăm con quỷ đang đuổi theo hai hình nhân.
Nhưng tình huống thật sự có lẽ không đến nỗi nhiều như vậy.

Có thể là … Có thể là hơn một trăm con chăng?!.
Trong lòng tôi còn đang phán đoán số lượng quỷ thì những con quỷ xấu xí đó chẳng khác gì mèo nhìn thấy cá, chúng nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ trên người hình nhân mà đuổi tới.
Tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ chốc lát đã đuổi đến gần kề.
Khi bóng đen xẹt qua trước mắt, ngoài tiếng ma kêu quỷ khóc của đám quỷ vật tôi còn nghe thấy một âm thanh thảm thiết như truyền đến từ khắp phía.
Nhìn theo âm thanh đó tôi suýt bị dọa sợ vỡ mật.
Một bàn tay gầy gò xanh xao chỉ còn da bọc xương vươn ra từ dưới nền đất, bàn tay đó gắt gao nắm lấy mắt cá chân của đạo sĩ.
Theo lý thuyết, nếu gặp phải quỷ túm chân chỉ cần múa kiếm tiền đồng là có thể chặt đứt nó.

Nhưng người đàn ông đó quá xui xẻo, ông ta đã cất thanh kiếm tiền đồng ra sau lưng.

Động tác của con quỷ chỉ diễn ra trong giây lát, chớp mắt nó đã kéo cả người ông ta vào trong lòng đất.
Chết tiệt, là tốc độ quá nhanh, không có thời gian để mọi người kịp phản ứng.
Ai cũng biết lòng đường như thế nào, không học qua vật lý thì cũng hiểu được những nguyên tắc cơ bản thường ngày, dù có dùng bao nhiêu sức lực thì da thịt của người sống cũng rất yếu ớt không thể nào chui vào lòng đường được.


Nhưng chuyện ở chốn U Minh vốn không thể dùng khoa học để giải thích.
Tôi chỉ biết rằng khi bàn tay con quỷ kéo người vẫn còn sống xuống thì phần thân dưới của người đó có lẽ đã biến thành thịt vụn nát bét dưới nền đất rồi.

Dù có được cứu đi chăng nữa thì ông ta cũng đã tàn phế rồi.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn chạy tới giữ chặt lấy cánh tay người đó, muốn cứu ông ta ra: “Đạo trưởng, đạo trưởng, ông không sao chứ.

Các người… Các người mau dùng kiếm tiền đồng chặt tay con quỷ đi!”
Do trong tình huống cấp bách nên tôi nói hơi nhiều điều vô nghĩa, làm chậm trễ thời gian.
Chờ đến lúc đám đạo sĩ nghe được lời nhắc của tôi lấy kiếm tiền đồng ra, nhìn sang cổ tay con quỷ thì ngực người đạo sĩ nọ đã gần bị lôi vào trong nền đất.
Trước mắt là cái miệng há ra thật to, trên mặt còn đọng lại biểu cảm dữ tợn.

Khóe miệng chảy ra toàn là máu, hai tròng mắt vốn đã đỏ ngầu lồi ra, bộ dạng thống khổ chết không nhắm mắt.
Rất nhiều người nghĩ rằng chỉ cần nền đất không che kín miệng, còn có thể giữ được hỗ hấp thì người sẽ không chết.

Quan niệm này là sai, giống như cát lún và bùn lầy trong tự nhiên, một khi đã sa vào thì càng vùng vẫy lại càng sa xuống sâu hơn.

Khi nước bùn hoặc cát dâng đến ngực sẽ chèn ép phổi và gây ngạt thở.

Khi rơi vào trạng thái thiếu oxy người ta sẽ chết ngay lập tức, vì vậy không cần chờ đến lúc cổ hoặc đầu chìm xuống thì chắc chắn người này đã chết không thể qua khỏi.
Mắt tôi nhìn thấy cái chết của người đàn ông này, tay tôi còn lôi kéo bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo của ông ta.

Tôi cảm giác đùi mình hơi mệt mỏi, hơn nữa cảm giác yếu ớt này đang từ từ lan xuống bắp chân.

Bắp chân nhanh chóng có cảm giác bị chuột rút.
Lúc này, một đôi tay lạnh lẽo chậm rãi tách tay tôi ra khỏi ngón tay người đạo sĩ kia, kéo tôi lui về phía sau nửa bước, trầm giọng nói: “Đi thôi, ông ta chết rồi, đứng ở đây em cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Là Lăng Vũ Dương!
Trong lòng tôi bỗng như trút được gánh nặng, cảm thấy thực sự rất uể oải.
Nếu tôi có thể có thuật Âm Dương mạnh mẽ thì có lẽ với tốc độ vừa rồi tôi có thể cứu được đạo sĩ này.

Nhưng cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể sử dụng sức mạnh của người khác.

Mà người khác, có lẽ vào lúc này họ cũng không phản ứng như tôi.
Trong lòng tôi khó chịu, lẩm bẩm nói: “Lại chết một người nữa… lại chết một người nữa, Quân Dương, vì sao? Chẳng lẽ em thật sự là Tai Tinh sao? Đi đến đâu đều khiến cho người ta mất mạng đến đó.”
“Em không phải là Tai Tinh, tất cả đều do Liên Quân Thành gây ra.

Dùng phương pháp gọi hồn như của anh ta thì kết cục như vậy là không thể tránh khỏi.” Lăng Vũ Dương ôm tôi, nhẹ giọng an ủi.
Tôi đột nhiên cảm giác được so với trước kia nội tâm của anh hình như là… Hình như là càng lạnh lùng hơn.
“Chúng tôi sẽ bọc lót, cậu Liên, và cả thiếu tông chủ, mọi người đi trước đi.

Dùng hình nhân gọi hồn khó tránh khỏi dẫn theo một ít tại họa, nếu không chém tận giết tuyệt thì sợ là sẽ reo xuống tai họa ở thành phố Ngọc Lan.” Vị đạo sĩ hơn bốn mươi tuổi này có vẻ đã sớm đoán được hậu quả của việc hoàn dương cho Lăng Vũ Dương, ông ta vung kiếm tiền đồng lên, dẫn theo những đạo sĩ khác xông lên đánh nhau với đám quỷ vật.

Đây mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đạo sĩ và quỷ vật đánh nhau, các loại thiên phú bay lượn trong đêm đen làm cho tôi được mở mang tầm mắt.

Cảnh tượng này cũng khiến cho tôi cũng cực kỳ hâm mộ, nếu tôi có thể vận dụng được bùa chú có lẽ tôi có thể ở lại và giúp đỡ họ.
Liên Quân Thành nói: “Được, đạo trưởng cẩn thận, Tô Mộng, Liên Quân Dương, còn cả Lưu Vũ Năng.

Ba người… đi theo tôi.”
Liên Quân Thành kéo tay tôi bước nhanh về phía biệt thự, trong khi tay còn lại của tôi vẫn đang nắm lấy lòng bàn tay lạnh ngắt của Lăng Vũ Dương.

Anh nằm trong quan tài không ăn không uống bảy ngày, thân thể vô cùng yếu ớt, mới chạy được vài bước đã quỳ một gối xuống đất, cả người run rẩy.
Một ngụm máu trào ra khỏi miệng anh mà không hề báo trước, cả người anh dường như càng thêm héo mòn vì phun ra một ngụm máu ở tim này.
Tôi lập tức bỏ tay Liên Quân Thành ra, ôm lấy thân thể suy yếu lạnh như băng của Lăng Vũ Dương, lông mày đã sớm cau chặt lại: “Anh cả, anh đi trước đi, thân thể Quân Dương không tốt.

Anh ấy… anh ấy không thể vận động kịch liệt, em ngồi cùng anh ấy ở đây nghỉ ngơi một chút.”
Nhìn thấy anh tiều tụy lòng tôi đau như dao cắt, tôi ước gì mình có thể thay thế anh chịu đựng những cơn đau đớn.
“Không sao… chắc là mới tiếp nhận trái tim nên còn chưa kịp thích ứng, cô gái nhỏ, anh không sao, em mau đi cùng đồ con rệp kia đi, đừng lo cho anh.” Tay anh thuận thế xoa nhẹ tóc tôi.
Cái vuốt ve nhẹ nhàng ấy đã gợi lên vô số kỷ niệm đẹp.
Cảm giác mất đi rồi lấy lại này khiến tim tôi như bị ong đốt, cảm giác đau đớn hơn rất nhiều.
Tôi thấp giọng nói: “Em không đi, em không thể lại mất anh lần nữa.

Quân Dương, em đã bỏ qua anh một lần, lần này cho dù có chết em cũng sẽ không tách ra khỏi anh.”
Giọng nói của Liên Quân Thành vẫn đầy dủng dựng như cũ: “Lưu Vũ Năng, cõng em ấy, nếu không chúng ta đều phải chết ở đây.”
Lưu Vũ Năng thật sự đã phải chịu nhiều mệt nhọc, mông của anh ta dọc theo đường đi vốn đã đau đến nhe răng trợn mắt, ngay khi Liên Quân Thành ra lệnh anh ta lại lập tức đặt Lăng Vũ Dương lên lưng và chạy chậm về phía biệt thự.
Khi chúng tôi đến biệt thự thì đã hơn bốn giờ sáng.
Tống Tâm ngủ gật trên sô pha đợi tôi, thấy tôi dìu Lăng Vũ Dương đi vào cô ấy có vẻ đã yên tâm.

Cô ấy cũng không nói thêm lời nào, lẳng lặng trở về phòng khách đã chuẩn bị cho mình để nghỉ ngơi.
Tôi đỡ Lăng Vũ Dương lên lầu hai, trước tiên rót cho anh ly nước.
Cơ thể anh mất nước trầm trọng nhưng không thể bổ sung lượng nước lớn trong một lần nên trước tiên chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.
Anh cũng cần phải đúng giờ uống thuốc ổn định tim do bác sĩ riêng của nhà họ Liên điều chế, uống thuốc này có thể giảm bớt đau đớn, cũng có thể làm cho anh thích ứng với trái tim hiện tại.
Anh cũng đã lâu không được ăn cơm, tôi liền nhân tiện nấu cho anh bát cháo, cho anh ăn trước nửa bát làm ấm dạ dày đã nhiều ngày chịu lạnh.

Cả quá trình anh vẫn luôn mỉm cười, lặng lẽ ngắm nhìn tôi bận trước bận sau.
Tôi vừa đút cháo cho anh vừa hỏi chuyện: “Chuyện ở Quỷ Vực giải quyết xong rồi chứ.”
“Bảo bối à, đương nhiên là mọi chuyện đã được giải quyết xong, nếu không thì sao anh lại ở đây được chứ.” Anh liếc nhìn ánh trăng xiên nghiêng ngoài cửa sổ, hình ảnh mang lại cảm giác quyến rũ mê hoặc, ánh trăng sáng cũng bị không khí yêu dị trên người anh làm lu mờ.
Bảo… Bảo bối!
Ôi chúa tôi, Lăng Vũ Dương và tôi ở bên nhau lâu như vậy mà chưa bao giờ anh gọi tôi là bảo bối, giờ gọi vậy làm da gà của tôi nổi hết cả lên.

Lúc này tôi lại bắt đầu nghi ngờ thân phận của Lăng Vũ Dương, tôi cảm thấy anh ấy… Anh ấy hình như không phải là anh ấy!.