Có Một Thằng Đực Rựa Tên Trang

Quyển 1 - Chương 39: (4-END)"Tớ không thích tiền của Ngọc. Tớ chỉ thích Ngọc."




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu Ngọc trả lời."

Y như rằng tao lại ngơ ngác đứng dậy chịu trận.

Vẫn như cũ, thằng Chun Quần bên cạnh định nhắc tao thì tao nhanh miệng hơn, hiên ngang nói.

"Em nói sai mà cô không phạt thì em mới nói!"

Cả lớp cười rộ lên, tao chắc chắn chúng nó đang mường tưởng ra cảnh tì nữ Ngọc cùng hoàng đế Linh đối thoại.

"Được rồi. Trả lời đi."

Chỉ chờ có vậy, tao ưỡn ngực nói chắc nịch.

"Em không biết!"

"Ngồi xuống!"

Tao ngồi xuống, gạt phăng bàn tay đang định chạm lên cánh tay tao ra.

"Ngọc sao vậy?"

Nó hỏi gì tao cũng quăng bơ.

Ra chơi có đứa gọi nó ra lại tỉnh tò, vì cuối cấp rồi nên nhiều đứa tranh thủ lắm. Riêng tao thì cũng có mấy em thầm mến đấy, cơ mà tao đuổi thẳng cổ không gặp gỡ gì hết.

Căn bản chỉ cần thò mặt ra là lũ cờ hó đằng sau sẽ quay video lại phát tán lên facebook của bố, khiến thanh danh cao quý của bố tan nát.

Tay đút túi quần, tao đi ngang qua cả đôi chúng nó, túc tắc đi xuống căng tin.

"Ngọc!

Thằng Chun Quần gọi tên tao nhưng tao không thèm quay lại. Vừa mua được miếng bánh gato thì nó đuổi đến.

Trong khi nó cứ nói thì tao chỉ nhàn nhã bóc vỏ nhựa ra, bóc sao cho bánh không bị nát.

"Nói xong chưa?" - Tao hỏi.

Khoảnh khắc nó định hé mồm nói tiếp thì tao phóng khoáng ụp mẹ cả cái bánh vào mặt nó.

Chính nó cũng không ngờ tao sẽ làm thế nên cứ thẫn thờ đứng như trời trồng.

Thằng Trang ngay đấy chạy đến hỏi tao có chuyện gì, tao nhếch môi nhướng mày khinh bỉ rồi rút tờ 500k mới cứng ném xuống chân thằng Chun Quần.

"Mày thích tiền của tao phải không? Muốn nữa không?"

Lúc này thằng Chun Quần mới có phản ứng, nó xin tờ giấy rồi lau chỗ bánh kem dính đầy mặt.

"Đau thật đấy." - Nói xong, nó quay đi rửa mặt.

Tờ 500k vẫn dưới đất, thằng Trang cúi xuống nhặt rồi chạy mẹ mất.

Tao mím môi nhìn nó rời đi rồi hít một hơi sâu. Cảm giác nhức nhối ở lồng ngực khiến tao khó thở.

Nhưng. Tao không hối hận, tuyệt đối không hối hận.

Trống vào lớp vang đã lên từ 10 phút trước vậy mà vẫn không thấy mặt mũi thằng Chun Quần đâu. Giáo viên định đích thân đi tìm thì bọn trong lớp đùn đẩy trách nhiệm sang cho tao.

"Cậu Ngọc đi tìm, tìm không thấy thì đừng về lớp."

Tao: o(╯□╰)o. Ệch kiu sờ mí??

Thay vì đi tìm nó thì tao lại lết ra căng-tin ăn uống no say. Có chết tao cũng đéo muốn đi tìm nó.

Chợt thấy bóng dáng nó, tao đứng dậy định gọi thì kiềm chế lại, bực dọc ngồi xuống.

Tiền, tiền là thứ tao không thiếu nhất vậy mà lại là thứ khiến tao bị bông đùa.

"Chúng ta nói chuyện đi."

May cho nó là tao ăn hết cái bánh kem trên bàn rồi, chứ không nó lại được ăn free lần nữa.

Nó kéo tao vào phòng tiếp dân để nói chuyện.

Bình thường phòng này chuyên để mấy ông bà giáo viên chướng mắt đứa nào là đạp đứa đấy cút xuống đây để chép phạt. Tao với thằng Trang là khách quen của phòng này luôn.

Vừa vặn hôm nay phòng này không có ai ngoài tao với nó.

"Thái độ của Ngọc là sao? Tớ làm sai cái gì?"

Tao tạch lưỡi.

"Mày muốn giả nai đến bao giờ? Mày tưởng bố mày không biết mày chơi cá cược lên bố à?"

Tao đã mong rằng thằng Chun Quần phản bác lại, nhưng, không, nó im lặng.

Nó im lặng tức là ngầm xác định đấy là sự thật.

Ngửa mặt lên, một lần nữa hít một hơi sâu rồi nặng nề thở ra.

"Xin lỗi Ngọc."

"Tổ cụ mày!" - Tao đạp văng cái ghế ra rồi lao vào đánh nó.

Ngay bên cạnh là phòng chờ của giáo viên, nghe thấy tiếng xô xát thì vội chạy sang xem.

Kết quả giáo viên vừa đến thì thằng Chun Quần quật ngã tao xuống rồi ngồi đè lên. Tay nó giơ cao làm bộ đánh tao.

"Dừng tay lại, tôi sẽ gọi cho phụ huynh hai cậu!"

Gọi cho mẹ tao không được, gọi cho bố tao cũng chả được, thế là bà giáo tính gọi cho anh tao. Tao hảo tâm nhắc nhở cô đừng có gọi còn tốt hơn.

Hai thằng ngồi trong văn phòng hiệu trưởng để tra khảo.

Tao biết là lần này là tao sai, tao sai không phải vì tao đánh nó, tao sai vì tao không chọn đúng địa điểm để đánh.

Định nhận tội luôn cho xong thì thằng Chun Quần nói trước.

"Bạn ấy gọi em về lớp, em không nghe mà cứ gọi. Em đánh bạn ấy trước."

Bà giáo viên mới bị gọi xuống đối chất cũng gật đầu.

"Em kêu có Ngọc đi tìm bạn này. Ngọc là học sinh tuy không ngoan nhưng không có tiền sử bạo lực."

Tao đứng dậy bảo.

"Không phải, là em đánh nó trước nó không có đánh em!!"

"Cậu không cần nhận, tớ không tìm cậu tính sổ nữa đâu."

Đã nói cho giáo viên là đừng báo cho anh tao, thế mà vẫn gọi. Kết quả anh tao làm tới bến, kéo cả bố mẹ tao đến.

Bố mẹ rồi anh tao thì làm căng lên cùng với thằng Chun Quần tự nhận tội, nên, cuối cùng bản án cao nhất được đưa ra.

Trần Hồng Quân bị đuổi học.

Nhà tao ai nấy cũng đòi được công bằng cho con trai nên vui mừng ra mặt. Trong khi tao lại không thấy vui chỗ nào.

Cảm xúc trong tao trở nên lẫn lộn.

Thứ bảy tuần sau là buổi cuối cùng nó đi học.

Thằng này học cùng với lớp nửa năm trời (không tính cái hồi học cùng năm ngoái). Nó giao tiếp tốt nên chơi được với cả lớp, lần này lớp lại mở tiệc tiễn nó ra đi.

Tan học, nó nói với lớp lần này sẽ lại đi du học luôn.

"Đéo hiểu sao, chắc nó là dân "bay"* đây mà." - Thằng Trang ngồi xa xa bảo với tao.

Tao chưa nói gì thì thằng chồng nó lại kề cập kề cập đến gần.

"Trang đừng quan tâm nó nữa, Quân đau lòng."

Cảm thấy quá buồn nôn, tao quyết định đi đến túm cổ thằng Chun Quần kéo đi.

Nó đi nhanh hơn, vặn ngược lại nắm lấy cổ tay tao dẫn đi.

Nó dẫn tao đến tiệm cầm đồ hôm nào. Nó đưa cho ông chủ tờ giấy gì đó rồi ổng giao lại cho nó cái hộp là lạ.

Thằng Chun Quần mở hộp lấy ra sợi dây chuyền vàng hôm nào tao cắm mua đồng phục cho nó.

"Trả Ngọc." - Xong, nó đi đến đeo lên cổ tao.

Rồi nó đưa tao đi dạo trên con đường về nhà mới năm nào tao theo dõi nó. Từ đầu đến cuối tao im lặng không nói gì.

"Quả thật tớ là một thằng rất khốn nạn."

"Thú vui của tớ chỉ đơn giản là tìm lấy một người để trêu đùa."

"Ban đầu tớ định trêu Trang nhưng không được. Và tớ phát hiện ra Ngọc."

"Ấn tượng ban đầu của tớ là Ngọc có cá tính khá giống Trang. Trêu cũng rất vui."

"Nhưng tiếp xúc lâu lại thấy Ngọc bình ổn hơn, có chút kiêu ngạo chứ không đanh đá."

"Nhiều khi rất đáng yêu nhưng không bao giờ nhận."

"Ở bên Ngọc lâu, tớ hoàn toàn quên mất mục đích tiếp cận ban đầu của mình."

"Tớ biết giờ nói gì cũng chả đáng tin, vì tớ đã sai ngay từ đầu."

"Nhưng tớ muốn nói điều này mong Ngọc hãy tin dù chỉ một chút."

"Tớ không thích tiền của Ngọc. Tớ chỉ thích Ngọc."

".... Tạm biệt."

Cái hôn tạm biệt nó đặt trên trán tao tưởng như đến tối vẫn chưa hết cảm giác. Sờ lên trán, tim tao nhói lên.

Tao tắt hết điện đi rồi ngồi thu mình trong góc phòng.

Ở trong căn phòng trống vì tao đau quá man.

Khổ sở sụt sịt vài tiếng rồi ngốc nghếch lau đi nước mắt lăn dài trên má. Tao thấy tao thảm hại đến như nào.

Tao thấy buồn vãi, cái cảm giác tức ngực cứ giày vò tao.

Sau tất cả là nó sai, nhưng tại sao tao lại phải gánh chịu cảm giác này.

Tao tháo sợi dây chuyền ra rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Tao chắc chắn nó cũng chả thiếu tiền nên mới đi chuộc lại cái sợi này.

Nhưng mẹ nó! Tại sao nó... Rồi tại sao lại...

"Hức... Hức..."

Mím môi rồi nhận ra phòng mình có cách âm, thế là tao bật khóc. Khóc cho khuây khỏa đầu óc.

Để rồi sáng hôm sau tao nghỉ học vì đéo dám vác cặp mắt sưng húp đi.

Đây là câu chuyện về tao, cám ơn các mày đã dõi theo.

Waittttt!!

Má nó!! Tại sao 3 năm sau tao vẫn phải gặp cái mặt lòn của nó vậy??!

___________________ ___________

[Kết thúc "Có một thằng đực rựa tên Ngọc"]

1 phút PR trá hình từ 1 bạn reader:v



* Ý tứ vừa là cơ trưởng ngáo ngáo trong vũ trường =)) vừa là bay khỏi trường =)) vừa là bay đi du học =)))

Sơ: Dù sao thì thuyền vẫn chưa chìm hẳn mà nhỉ:v Nam Ngọc hay Quần Ngọc ღゝ◡╹)ノ♡