Cô Nàng Cá Tính

Chương 39




Hôm nay vui thật đấy, vở kịch thành công rực rỡ luôn!!! Đã thế còn được cô Vi bao ăn tới no căng cả bụng. Mà phải công nhận tụi lớp tôi có sức ăn trâu bò thật, đặc biệt là tụi con trai. Nghe đâu là bọn họ bị bắt phải lao động khổ sai gì gì đó nên giờ phải ăn lại cho có sức. Nghe đám con trai nói mà bọn tôi chả hiểu gì hết ráo, chỉ có mỗi Hạ Thảo là mỉm cười tủm tỉm. Cả đám vừa ngồi ăn vừa “ tám “ chuyện thế gian nên tới giờ tôi mới có thể về tới nhà. Haizzz

Ahehe, có một chuyện làm tôi còn hạnh phúc hơn cả đó là sau lễ hội thì nhà trường cho học sinh nghỉ tận hai ngày để ăn chơi giáng sinh thay cho tháng ngày vất vả vừa qua. WOHOOO, TUYỆT VỜI ỚI ÔNG MẶT TRỜI!!! Tối nay phải thức khuya một trận để cày tiểu thuyết mới được. Ôi tiểu thuyết, niềm đam mê lớn của tôi!!

Phân vân mất một lúc trước kho tàng tiểu thuyết đồ sộ trước mặt, tôi cũng đã chọn được cho mình một cuốn như ý!! Nào, ngồi xuống và thưởng thức thôi!!

” ....

Anh tỏ tình với cô, với mong muốn sẽ được cô chấp nhận tình cảm này. Anh đơn phương cô đã lâu nhưng giờ đây mới dám thổ lộ, anh hứa với lòng mình, không thể kéo dài thời gian này hơn nữa, anh không muốn mất cô. Giờ đây, sau khi đã nói ra điều mình chôn giấu bấy lâu, anh hồi hộp chờ đợi phản ứng của cô... Bất chợt, một tiếng cười đầy khinh bỉ cất lên khiến anh bàng hoàng. Cô nhìn anh với ánh mắt giễu cợt và chậm rãi nhả từng chữ như muốn xé nát trái tim anh:

- Một con người nghèo hèn như anh mà cũng đòi làm bạn trai tôi sao??? Anh đang mơ đấy à? Tỉnh lại đi chàng trai ngu ngốc ạ!

Dứt lời, cô lạnh lùng quay mặt bước đi, để lại anh đứng bần thần trước những lời mình vừa nghe. Uất hận và đau đớn tột cùng, người con gái anh yêu suốt bao năm qua... tại sao có thể??

...... 2 năm trôi qua, sau bao nỗ lực và cố gắng, anh đã đạt được một vị trí đỉnh cao trong sự nghiệp khiến cho bất kì ai cũng ngưỡng mộ. Trong một bài phỏng vấn, khi được hỏi về động lực nào giúp anh phấn đấu đạt được thành công như ngày hôm nay, anh đã nhếch môi trả lời:

- Ngày xưa, có một cô gái đã từng chê bai tôi, nói tôi là một tên nghèo hèn và không xứng với cô ấy và cô ta không cần tôi. Và giờ các bạn hãy nhìn xem, bây giờ ai mới là người cần ai? Chính những lời ấy của cô ta năm xưa chính là điều khiến tôi đã phải nỗ lực suốt bao năm nay!

- Thế bây giờ, anh có biết cô gái ấy như thế nào không? - Người phỏng vấn hào hứng đặt câu hỏi

- Không! Từ lúc đó tới nay tôi đã không gặp lại cô ta và tôi cũng chẳng mong ngày đó xảy ra!

Trong bệnh viện, người y tá ngạc nhiên nhìn ti vi đang phát chương trình phỏng vấn anh rồi quay sang nữ bệnh nhân của mình:

- Kia chẳng phải là người đàn ông trong tấm hình mà tôi hay thấy cô đặt dưới gối đó sao? Cô đã giữ tấm hình đó suốt hai năm nay rồi, chẳng nhẽ anh ta không biết căn bệnh nan y của cô ......?

Cô ôm chặt lấy tấm hình mà nước mắt rơi.... “

Sad ending! Một cái kết quá đau lòng và trái ngang. Cớ sao tình yêu có thể khiến cho nữ chính phải chịu nhiều nỗi đau đến như vậy. Cô ấy đã chấp nhận chịu đựng nó một mình. Không chỉ bị căn bệnh nan y dày vò, cô còn phải hy sinh cả tình yêu của riêng mình. Không biết trên đời có một tình yêu nào như thế không? Một tình yêu khiến cho ta phải đánh đổi tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Một tình yêu cảm động như thế, kiếm đâu ra...? Tôi buông cuốn sách xuống, ngửa mặt lên nhìn trần nhà để tránh mình quá xúc động mà rơi nước mắt. Thật tình, bình thường cười cười nói nói là vậy, thế mà chỉ có một câu chuyện thôi cũng khiến trái tim tôi nặng trĩu. Có chăng là tôi đã quá đa sầu đa cảm?

Chợt, tiếng chuông điện thoại reng, cắt đứt mạch cảm xúc đang dâng trào trong tôi. Số điện thoại của ai mà lạ quá, tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Nghĩ ngợi một chút, tôi cũng nhấn nút nghe:

- Alo, cho hỏi ai đang gọi đấy ạ? - Tôi thận trọng hỏi

-.....

- Alo, ai đấy ạ? - nhận thấy sự im lặng bất thường bên kia đầu dây, tôi kiên nhẫn hỏi lại

-....

Cái quái gì thế này?? Gọi cho đã rồi im lặng. Bộ trên đời có nhiều người giàu tới nỗi không biết làm gì nên “ cúng “ tiền cho tổng đài hả??? Đùa gì cũng vừa phải thôi chứ, đây rõ ràng là lũ quấy rối ngưòi vô tội đây!! Được, đã thế ta đây không khách khí đâu nhé!!!

- NÀY, NẾU NHƯ CHỈ GỌI ĐẾN ĐỂ IM LẶNG NHƯ THẾ THÌ MAI MỐT MUA MỘT CON CÚN VỀ RỒI NGỒI NÓI CHUYỆN VỚI NÓ ĐI CHO BỚT NHÀM NHÉ!!! BỘ KHÔNG HIỂU TIẾNG NGƯỜI HAY SAO??? CẢM THẤY BẢN THÂN QUÁ RẢNH RỖI THÌ BỨT TÓC RA ĐẾM ĐI, KHÔNG THÌ RA NGOÀI KIA LÀM VIỆC GÌ CÓ ÍCH CHO XÃ HỘI ĐI, ĐỪNG CÓ MÀ LÀM PHIỀN NGƯỜI KHÁC!

- Cậu nói đủ chưa?

- Tất nhiên là rồi, bộ ... ơ mà khoan - Tôi ngẩn người, cái giọng này sao nghe quen quen

- Minh Khôi đây - đầu giây bên kia ơ hờ đáp lại

Hể?? Minh Khôi?? Cậu ta làm sao mà có số điện thoại tôi vậy trời? Đưa máy ra xa một chút, thở liên tiếp ba cái liền để lấy lại bình tĩnh, tôi áp điện thoại vào tai, nghiến răng hỏi:

- Là cậu đấy à? Thế mà tôi cứ tưởng là một tên biến thái nào đó đang quấy rối con gái nhà lành chứ, tự dưng gọi tới rồi im re.

- Biến thái? Tôi sao? - Hắn chậm rãi hỏi lại, giọng điệu có hơi trầm xuống

- Đó là cậu nói! Tôi vô tội - tôi cố nén cười, bèn quay về chủ đề chính - Rồi sao? Rốt cuộc cậu gọi tôi có chuyện gì?

Tôi nghe có tiếng thở dài ở đầu giây bên kia mà chợt thắc mắc! Cái tên này sao thế? Uống nhầm thuốc? Hay là mới té giếng xong?

- Chỉ là... - hắn dịu giọng - đang rảnh, kiếm người nói chuyện thôi

- Nếu vậy thì cậu tìm sai người rồi, tôi bận lắm, không rảnh như cậu đâu! - tôi nhếch mép cười - Sao cậu không kiếm fan hâm mộ của cậu mà nói chuyện đi? Tôi bảo đảm chỉ cần cậu nói một tiếng thôi thì khối cô tự nguyện xếp hàng dài từ đây đến Cà Mau để tiếp chuyện với cậu .....

- Nhưng tôi không cần họ! - hắn ngắt lời tôi

Hình như, có cái gì đó không bình thường ở đây thì phải. Giọng của cậu ta nghe hơi kì kì, cứ giống như mấy người có hơi men trong người ấy. Không lẽ cậu ta...

- Này, cậu uống rượu đấy à? - tôi nheo mắt hỏi

- Có uống... nhưng không say..

- ĐỒ ĐIÊN! - Tôi gào lên, thật đến là không thể hiểu nổi cậu ta nữa - Cậu có điên hay không hả?? Uống mấy cái đó thì tốt lành gì chứ?? Lại còn bảo không say, trên đời có ai uống rượu mà không say hả?

Đầu giây bên kia im lặng một chút, rồi cũng chậm rãi cất lời:

- Cậu lo cho tôi?

Tôi bất giác sững người. Đúng thật, tại sao tôi lại phản ứng thái quá như vậy chứ?? Lo cho hắn sao? Không, không thể nào!

- Ai thèm lo cho cậu chứ! Thôi, tôi cúp máy đây!

Ngón tay sắp chạm vào nút tắt, tôi chợt nghe thấy giọng người bên kia nhẹ nhàng cất lên:

- Nguyên, đừng tắt máy!

- .....

- Tôi... chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi!

- .....

- Nếu không thích, cậu cứ giữ im lặng, nhưng hãy nghe tôi nói...

Thoáng chút ngỡ ngàng, cuối cùng tôi cũng không cúp máy. Bất chợt, tôi nghe thấy rõ tiếng tim mình đập đều đều trong màn đêm tĩnh lặng, lòng dâng lên một sự hồi hộp đến khó hiểu

- Nếu có kiếp sau... cậu hãy là con gái của tôi nhé!?

Tút tút tút.....!!!! ( tác giả: Vâng! Anh ấy đã cúp máy = _ =** )

Cái - quái - gì - vậy - trời?????

Còn tiếp....

Đôi lời tác giả: chap này không biết có hay không ta? Hơi ngắn nhưng mong mọi người thông cảm!! Như biết mình đã trễ hẹn với mọi người quá lâu nhưng thật sự khoảng thời gian này bài vở ngập đầu! Thời gian ra chap không còn được như trước nữa. Thành thật xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này!