Cô Nàng Hai Tính Cách

Chương 4




Khi ổn định được chỗ ngồi.Vy Anh như được truyền thêm sức sống, nói chuyện với Saoran nhiều đến mức mà bị cô giáo nhắc nhở, cả lớp thì thôi rồi, ngạc nhiên hết mức cô học sinh mẫu mực của lớp nói chuyện không ngừng nghỉ với học sinh mới chuyển, hẳn trong chuyện này có gì đó bí mật.Biết làm sao được rất nhiều chuyện Vy Anh muốn kể cho Saoran nghe mà.Saoran khẽ cười, đúng là sau bằng đấy thời gian cô bạn thanh mai trúc mã này chẳng thanh đổi gì cả.Và dường như sự xuất của Saoran làm cho Vy Anh cười nhiều.Ngẫm nghĩ lại thời gian thiếu vắng Vy Anh, thật sự thời gian ấy rất khó khăn đối với Saoran.Có lẽ từ lúc ấy Saoran có vẻ lạnh lùng hơn,Saoran chỉ biết lao đầu vào học để mong được về Việt Nam,nhưng thời gian ranh rỗi cậu lại tìm đến những thú vui khác như đua moto để ngăn lại nỗi nhớ đến cô nàng thanh mai trúc mã.Đương nhiên Saoran là tay lái rất cừ.Saoran vẫn thỉnh thoảng lén về Việt Nam những lúc bố cậu đi công tác.Nhưng chỉ ở đươc mấy tiếng là phải đi luôn,nên Saoran không muốn làm gián đoạn cuộc sống của Vy Anh.Lặng lẽ ngắm nhìn cô gái mà mình hằng nhớ thương,cái ánh mắt to tròn hồn nhiên,nụ cười thiên thần,...tất cả đều khiến cho Saoran như được sưởi ấm trái tim lạnh lẽo.Thế rồi cái điều mà Saoran hằng mong ước đã đến,Saoran được phép về nước.Saoran vội đến trường Vy Anh học(Saoran đã cho người điều tra trước và nhập học). Khi bước vào lớp khuôn mặt dễ thương đến quyến rũ đang ngắm nhìn cửa sổ.Điều thú vị nhất đó chính là ngắm nhìn khuân mặt băn khoan lẫ thắc mắc của Vy Anh,điều đó thật sự đã khiến khuân mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười.Ghen,ghen cậu ghen thật rồi, tại sao lũ con trai lại vây sung quanh Vy Anh của cậu chứ, tức giận, cậu đã lên tiếng trước ngay cả lí trí kịp hành động,vì...Saoran ghen mà.Nỗi xúc động xen sự đau lòng,xúc động vì Vy Anh đã nhận ra mình,đau lòng vì mình đã khiến cho Vy Anh khóc,ôm cô ấy trong vòng tay,người Vy Anh không ngừng run run,giọt nước mắt như nhưng viên pha lê lăn dài trên khuân mặt Vy Anh,đó không khác gì nhưng vết dao đâm từng nhát vào con tim cậu.Cậu thề sẽ không bao giờ để Vy Anh khóc vì mình nữa.Giờ,...,ổn rồi Vy Anh đã ở đây,mỉn cười với cậu,điều đó thôi đủ để sưởi ấm trái tim lạnh giá này.

Còn về Vy Anh, từ lúc Saoran đi cô không ngừng nhớ về cậu,mặc dù lúc Saoran ở đây cô luôn mỉn cười và động viên cậu...nhưng...thật ra đó là nói dối,nói dối để cậu yên tâm để đi, không phải gì cho mình.Một thời gian sau, Vy Anh bị trầm cảm, không vui vẻ nhí nhảnh như xưa,luôn luôn nhớ về Saoran.May mắn là Vy Anh đã thoát được trầm cảm nhờ Trúc Yến,con nhóc ấy đã khiến cho cô vui vẻ trở lại,Vy Anh thật sự rất biết ơn Trúc Yến.Nói là vơi đi được nỗi nhớ cậu, nhưng mỗi đêm buông xuống cô luôn sợ cậu đã quên cô,và không bao giờ về đây nữa, mỗi lần như vậy đôi mắt lại nhòa đi vì nước nước mắt.Cho đến cái ngày mà cô gặp lại cậu,đến giờ phút này Vy Anh cứ tưởng đây là giấc mơ,nhưng nếu là mơ thì cô mong đừng bao giờ tỉnh.

Khẽ đưa bàn tay chạm thật nhẹ nhàng vào mặt Saoran như cảm nhận hơi ấm,may quá đây không phải mơ.Mỉn cườn thật tươi,giọt nước mắt lại nhẹ nhàng lăn trên má.

-Saoran!Chào mừng cậu...đã về.