Cô Nàng Hổ Báo

Chương 28




Rawat hơi nhướn mày rồi nở một nụ cười thật tươi, cậu hi vọng Parani sẽ nói một câu ngọt ngào gì đó, hoặc không cũng cảm ơn theo kiểu phương Tây, đó là thơm một cái lên má.

"Tôi không định lo cho anh". Parani nói chậm rãi, rõ ràng từng tiếng một. Hết câu, cô quay người đi thẳng vào trong, bỏ mặc Rawat đứng đó sững sờ.

"Con gái gì mà... cứng như đá. Người ta tốt đến thế mà không nói cảm ơn được à? Thật là lòng dạ đen tối. Cứ cẩn thận đấy. Lần sau còn lâu đây mới làm. Đừng có mơ". Rawat lầm bầm hậm hực rồi vùng vằng bước lên xe, tức tối lái ra khỏi bệnh viện.

Xe vừa ra khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Rawat vang lên. Cậu liếc qua chiếc điện thoại mà thấy hồi hộp lạ, Parani chắc đang hối hận khi đã cư xử với cậu một cách phũ phàng nên gọi lại xin lỗi. Rawat để mặc cho điện thoại kêu một lúc, hi vọng phía bên kia sẽ thấy sốt ruột, đến khi hài lòng mới chịu nhận máy.

"Sao?" Rawat kiêu ngạo hỏi.

"Anh Wat, Jess gọi điện lâu thế, sao anh không nhấc máy?". Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Rawat xịu mặt thất vọng khi đó không phải là giọng nói mình mong muốn: "Anh đang có việc bận".

"Hôm nay Jess rỗi, anh Wat có rảnh không?" Người ở đầu dây bên kia nũng nịu.

"Anh xin lỗi nhé, hôm nay anh có việc gấp, chắc không đến chỗ em được đâu. Để hôm khác vậy. Thế nhé Jess, có khách hàng gọi đến". Dứt lời, Rawat tắt luôn điện thoại.

"Haizz..." Rawat thở dài. Không hiểu sao bỗng dưng hôm nay cậu thấy buồn chán, chẳng muốn đi đâu trong khi bình thường, mỗi khi Jess, nữ ngôi sao điện ảnh xinh đẹp gọi điện đến, cậu sẽ nhanh chóng lái xe đến chỗ cô ta. Nhưng hôm nay, cảm giác trong lòng cậu lúc này cho biết... về nhà còn tốt hơn nhiều.

Thời gian trôi qua, tin tức về chuyện cậu cả nhà Woradechawat sắp làm đám cưới càng lan rộng. Những cô gái trước đây từng ngó nghiêng, chờ đợi cơ hội được lọt vào mắt xanh của Raman giờ vô cùng chán nản vì biết rõ không còn hi vọng sau khi Raman đường hoàng dẫn người yêu chính thức ra mắt. Chỉ có duy nhất cô người mẫu xinh đẹp Nen Prangwora là vẫn một mực chờ đợi Raman.

Prangwora ngồi suy nghĩ xem nên làm như thế nào để có thể khiến Raman để ý đến mình thay vì lúc nào cũng quan tâm đến con nhỏ nhạt nhẽo kia. Cô cố gắng tìm lối thoát cho đến khi sực nhớ ra có một người có thể giúp được mình. Prangwora lục túi tìm một tấm danh thiếp mà người đó mới đưa cho cô hôm trước. Không mất quá nhiều thời gian, cô đã giơ tấm danh thiếp ra trước mắt.

"Sitha". Prangwora thầm đọc tên người in trên tấm danh thiếp. Không chậm trễ, cô bấm máy gọi Sitha.

Không phải chờ đợi quá lâu, đầu dây bên kia đã nhận máy.

"Anh Sitha phải không ạ? Tôi là Prangwora anh còn nhớ không, tối hôm trước chúng ta đã gặp nhau tại quán bar".

"Nhớ chứ. Sao tôi có thể không nhớ được". Giọng nói thân thiện vang lên ở đầu dây bên kia khiến Prangwora mỉm cười hài lòng.

"Tôi có thể giúp gì được cho cô Nen không?". Sitha hỏi một cách nhẹ nhàng nhưng khoé miệng anh ta nhếch lên cười mãn nguyện khi người mình mong mỏi cuối cùng đã gọi điện tới.

"Thì chuyện hôm đó chúng ta nói trên xe ấy...". Prangwora ra vẻ nịnh nọt hòng lừa Sitha sập bẫy để mình dễ dàng sai bảo.

"À... chuyện đó hả? Có vẻ như sắp trở thành sự thật rồi. Thấy có tay trong báo rằng, không quá năm nay, Raman chắc chắn sẽ có tin vui". Sitha cười nham hiểm.

Prangwora ngay lập tức trở nên lo lắng: "Anh có cách gì giúp được Nen không?". Khi đã không còn cách nào khác, Prangwora không ngần ngại cầu cứu sự giúp đỡ từ người khác.

Đầu dây bên kia ngập ngừng khiến Prangwora càng nóng lòng.

"Anh Sitha, nếu anh giúp Nen, đời này kiếp này Nen sẽ không quên công ơn của anh". Prangwora năn nỉ.

"Tôi muốn giúp Nen lắm, nhưng Nen cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ, chúng ta không thể mạo hiểm làm bừa được, phải bàn tính cho cẩn thận".

"Nói thế có nghĩa là anh đồng ý giúp Nen đúng không?" Prangwora mừng rỡ hỏi.

"Tôi vẫn chưa dám nhận lời đâu. Nhưng để tôi nghĩ xem chúng ta nên làm như thế nào để Nen có thể đạt được nguyện vọng". Sitha cười thầm trong bụng khi con mồi đã tự động cắn câu.

"Cảm ơn anh Sitha nhiều. Đảm bảo Nen sẽ không bao giờ quên ơn đức này của anh. Khi nào Nen được trở thành dâu nhà Woradechawat, Nen sẽ trả công anh Sitha bất cứ thứ gì". Prangwora mừng rỡ, ít ra trong lúc này cũng có người cùng bày mưu tính kế với cô.

Sitha bật cười vang rồi cả hai cùng tắt máy.

Prangwora cười rạng rỡ, phấn khởi tưởng tượng ra ngày niềm hi vọng của mình thành sự thật. Còn Sitha, anh ta nở một nụ cười nham hiểm, ánh mắt chứa đầy sự độc ác khi nhớ đến Raman và cô vợ chưa cưới đã từng chèn ép khiến anh ta phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người. Và giờ đã đến lúc... hai con người đó phải trả giá.

Ngày hôm sau, trong khi Raman đang kiểm tra tài liệu trong phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại chỉ dành riêng cho một người đặc biệt vang lên. Raman mỉm cười nhìn điện thoại rồi nhấc lên ấn nút nhận.

"Con chào mẹ. Mẹ khoẻ không ạ?".

"Mẹ khoẻ. Con thì sao? Hình như con đang có tin vui thì phải?" Bà Pijitra đi vào chuyện chính.

"Thế mẹ được nghe như thế nào? Bác Nit nói gì với mẹ ạ?". Raman vui vẻ hỏi lại.

"Thì nói nhiều chuyện, nhưng mẹ muốn nghe chính con nói, cô gái này là thật đúng không?".

"Vâng". Raman trả lời ngắn gọn, nhưng qua giọng nói kiên định của con trai, bà Pijitra biết cô gái mà bà quản gia Nit báo cáo là người mà con trai mình có ý định rõ ràng.

"Thế cô ấy biết con nghĩ thế nào chưa? Mẹ thấy bác Nit nói cô bé ấy hình như không thể hiện ra điều gì đặc biệt lắm, không như con lúc nào cũng cười tươi sung sướng đến mức đám giúp việc trong nhà được một phen bàn tán". Bà Pijitra tranh thủ trêu chọc con trai.

Raman khẽ cười: "Đến thế cơ à mẹ?"

"Thì thế. Nếu không sao mẹ lại gọi gấp cho con. Thế Namjiu là con cái nhà ai, bao giờ thì muốn mẹ sang xin phép người ta?". Bà Pijitra bắt đầu cảm thấy hồi hộp, háo hức sau bao nhiêu năm mòn mỏi chờ sự xuất hiện của cô con dâu cả nhà Woradechawat, trước kia Raman chưa bao giờ để mắt đến bất cứ cô gái nào khiến bảo thân bà ngày càng hết hi vọng. Nhưng đến hôm nay, niềm mơ ước sớm được bế cháu đã sắp thành hiện thực. Vậy nên, bà Pijitra hết sức vun vào.

"Nếu như gia đình của Namjiu không làm kinh doanh như gia đình chúng ta, mẹ thấy có vấn đề gì không?". Raman ướm hỏi ý mẹ.

"Vấn đề gì chứ. Con thích ai yêu ai, mẹ đều thông qua hết".

"Mẹ làm như con trai mẹ không ai thèm lấy ấy". Raman trêu mẹ.

"Ai bảo con nhiều chuyện, người này không thích, người kia không được, người khác thì không hài lòng". Bà Pijitra vờ trách móc.

"Được rồi. Con đảm bảo với mẹ Namjiu là thật". Raman khẳng định.

"Mình thì được rồi, thế bên kia người ta đã chịu chưa?".

"Giờ thì chưa ạ. Nhưng chẳng bao lâu nữa là được thôi". Raman tự tin trả lời.

Bà Pijitra lúc này đang đi du lịch nước ngoài. Câu trả lời của Raman khiến bà tròn mắt ngạc nhiên khi biết cô gái kia vẫn chưa đồng ý: "Mẹ thật sự muốn gặp Namjiu rồi đấy, xem cô ấy là người thế nào mà vẫn chưa chấp nhận lấy con trai mẹ. Cô bé này có vẻ ghê gớm chứ không vừa".

"Con nghĩ là mẹ đã từng thấy cô ấy rồi". Raman vừa nói vừa mỉm cười.

"Mẹ đã từng thấy sao?". Bà Pijitra hỏi, cố nhớ những cô gái mình từng gặp.

"Đúng thế. Mẹ có còn nhớ con quỷ hút máu người của Rawat thời nó học mẫu giáo không?".

"Nhớ chứ. Đó được coi là câu chuyện đáng nhớ nhất trong lịch sử của gia đình chúng ta đấy. Wat không chịu đến trường cũng vì lý do đấy". Bà Pijitra nhớ lại cảnh cậu con út của mình kể cho cả nhà nghe chuyện ở trường học có một con quỷ hút máu người và Raman cũng bị con quỷ đó làm hại với vẻ thích thú.

"Thế mẹ có nhớ cô bé đó không?". Raman hỏi.

"Mẹ nhớ. Cô bé ấy bện tóc, nói năng hoạt bát... Ơ! Raman. Đừng bảo cô bé ấy chính là Namjiu nhé?". Bà Pijitra không dám tin vào phỏng đoán của mình.

"Đúng thế, chính là cô bé ấy".

Bà Pijitra sững người: "Và đừng nói với mẹ rằng con mãi không chịu ưng ai hết vì vết cắn ấy đã in đậm vào lòng con?".

Raman bật cười to khiến bà Pijitra lắc đầu cười: "Lãng mạn lắm, con trai mẹ đúng là lãng mạn nhất quả đất".

"Con cũng không rõ nữa, nhưng con thường rất hay nhớ đến cô bé ấy, cho đến khi được gặp cô ấy. Ban đầu con cũng không rõ cảm xúc của mình ra sao, nhưng khi được quen biết với cô ấy nhiều hơn con mới nhận ra, có lẽ lâu nay con vẫn luôn chờ đợi cô ấy". Raman thú nhận tình cảm của mình với Namjiu.

"Thế thì con phải mau mau làm cho cô ấy đồng ý đi nhé. Mẹ lúc nào cũng ủng hộ con. Mẹ chúc mừng con đã tìm được người con gái của mình. Có gì tiến triển nhớ gọi điện báo cho mẹ, để mẹ còn sắp xếp đi ngỏ lời làm thông gia với nhà bên ấy. Càng nhanh càng tốt đấy, mẹ muốn có cháu bế lắm rồi".

"Vâng thưa mẹ". Raman trả lời.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, Raman ngồi mỉm cười một mình đầy hạnh phúc.

Sitha hẹn gặp Prangwora để bàn về chuyện mà cô đã cầu xin anh ta giúp đỡ. Hai người cùng nhau ngồi tại một góc khuất yên tĩnh đã được đặt sẵn trong một quán bar. Vừa mới ngồi xuống, Prangwora đã đi ngay vào chuyện chính.

"Anh Sitha đã lên kế hoạch cho Nen rồi đúng không?".

"Tôi vẫn đang suy nghĩ, nhưng có lẽ sẽ cần đến sự hợp tác của Nen. Một mình tôi làm chắc không thể thành công được". Sitha cười.

"Được chứ. Anh Sitha muốn tôi làm thế nào tôi cũng làm. Chỉ cần khiến con bé đó tránh xa Raman là được".

"Kế hoạch của tôi cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần bắt con bé đó khoảng một, hai ngày là được". Sitha vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng có phần hiểm ác và cay độc khiến Prangwora rợn người.

"Anh Sitha định giết nó sao? Nen nghĩ không cần làm đến mức đó đâu".

"Không đâu, tôi không biết giết người". Sitha bật cười to, "Chỉ là bắt về chơi, làm hỏng danh tiếng của cô ta thôi. Cô nghĩ mà xem, biến mất với một người đàn ông khác hai, ba ngày, người khác sẽ nghĩ là biến đi làm gì với nhau".

Mắt Prangwora sáng lên: "Đúng thật. Chỉ cần anh Raman nhìn thấy hình ảnh cô ta đang vui vẻ cùng một gã đàn ông khác chắc chắn sẽ không thể bỏ qua, đến lúc đó, thanh danh cô ta cũng nhọ nhem lắm rồi".

"Đó chính là điều tôi muốn". Sitha nhếch mép cười.

"Thế anh Sitha muốn Nen làm gì?". Prangwora nôn nóng hỏi, muốn biến hi vọng của mình thành hiện thực nhanh nhất có thể.

"Cũng không có gì nhiều đâu. Chỉ cần Nen tìm cách dụ con bé đó ra, sau đó tôi sẽ dàn cảnh cho cô ta đi với một người đàn ông nào đó. Vậy là ok".

"Anh muốn Nen làm mồi nhử sao?" Prangwora hỏi, mặt biến sắc, nếu Raman biết cô là nguyên nhân của mọi việc, cô chết là cái chắc.

"Sao lại gọi là mồi nhử được?" Sitha cười nhạt. "Chỉ cần Nen đi gặp con bé đó tại nơi làm việc, rồi làm sao lừa được cô ta ra ngoài, phần còn lại, tôi sẽ cho người giải quyết".

"Anh biết con bé đó làm việc ở đâu à?".

Sitha gật đầu: "Tôi đã điều tra rồi. Con bé đó tên Namjiu, là chủ của một trung tâm huấn luyện nho nhỏ cách đây không xa. Dạo này có vẻ rất hay hẹn hò với Raman, thấy ngày nào cũng đưa đón". Sitha cố nhấn mạnh vào câu cuối cùng. Anh ta biết, đối với phụ nữ, sự ghen tuông bao giờ cũng làm cho họ mất hết lí trí.

"Được. Nen sẽ tìm cách làm cho con bé đó tự dẫn xác ra ngoài". Prangwora nhận lời ngay lập tức khi nghe thấy Raman ngày nào cũng đưa đón Namjiu.

Sitha nhếch mép cười, nhìn Prangwora một cách hài lòng khi cô ta không bắt anh phải lộ diện, nếu chẳng may có sai sót hoặc Raman đánh hơi được sự việc và muốn tóm kẻ đầu sỏ, người phụ nữ ngu ngốc này sẽ hứng chịu mọi hậu quả.

"Bao giờ chúng ta bắt đầu kế hoạch? Nen muốn hành động thật nhanh để còn có thời gian tung tin càng xa càng tốt".

"Phía tôi đã tìm được người và lên phương án tốt nhất rồi. Giờ chỉ còn phụ thuộc xem lúc nào thì tiện cho cô Nen thôi".

"Vậy cho Nen thời gian một ngày suy nghĩ đã, ngày kia liệu có vội quá không?",. Prangwora hỏi Sitha một cách nôn nóng.

"Được thôi". Sitha cười: "Nếu thế, hôm nay chúng ta hãy uống chúc mừng sự thành công của chúng ta trước. Còn bao giờ Nen trở thành dâu nhà Woradechawat, nhớ đừng quên tôi đấy".

"Được. Đảm bảo Nen sẽ không bao giờ quên những điều anh Sitha đã làm cho Nen".

Prangwora vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị của Sitha. Nếu như mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch, cô sẽ lợi dụng cơ hội này để gần gũi với Raman, sẽ làm mọi cách để Raman không thể thoát khỏi tay cô.

Prangwora cười, con đường dẫn cô trở thành dâu trưởng nhà Woradechawat lúc này đã mở rộng trước mắt.